Chương 4: Hệ Thống Ác Nhân Xin Chào!

Sau vài ngày ở lại Tô phủ làm quen, Mạc Ngôn cũng dần dần thân thiết hơn với mọi người, đặc biệt là Tô Nguyệt.

- Mạc đệ đệ, ngươi dậy chưa?

Giọng nói trong trẻo như chuông bạc truyền tới, Mạc Ngôn từ trong hệ thống bước ra.

Sau khi trò chuyện Tô Nguyệt biết hắn kém tuổi liền gọi hắn là đệ đệ, Mạc Ngôn cũng không ý kiến gọi nàng tiểu tỷ tỷ trêu đùa Tô Thuyên cười ngặt ngẽo.

- Ta đây, Tô tỷ tỷ cũng thật là, sáng sớm đã tới gọi.

- Đệ quả là một con sâu ngủ, hôm qua đệ hứa đem ta ra ngoại thành chơi đấy.

Tô Nguyệt luôn phải làm tiểu thư nề nếp, mấy ngày nay có Mạc Ngôn tới dạy cho nàng nhiều thứ nàng không biết, rất nhanh kích thích trí tò mò của nàng. Suy cho cùng nàng cũng mới chỉ là một tiểu cô nương mười lăm còn Mạc Ngôn hắn ở hiện đại cũng đã gần ba mươi.

- Được rồi, chờ ta rửa mặt.

Mạc Ngôn nháy mắt nghịch ngợm, nhìn khuôn mặt tuấn mỹ kia Tô Nguyệt gò má thoáng hồng, nàng cúi đầu xuống che giấu sự ngượng ngùng.

“Hảo cảm tăng lên 60.”

Nghe được hệ thống thông báo Mạc Ngôn thiếu chút cười thành tiếng, quả nhiên tiểu cô nương ngây thơ thật dễ rơi vào lưới tình.

Một lúc sau nam nhân thân bạch y sáng sủa đứng trước mặt Tô Nguyệt, tóc dài buộc hờ hững đong đưa phía sau lưng.

- Đi thôi tiểu Nguyệt.

- Gì mà tiểu Nguyệt cơ chứ...

Tô Nguyệt mặt đỏ bừng bước đi song song với hắn, một đôi đẹp như tiên đồng ngọc nữ thu hút ánh mắt của nhiều người.

- Tô cô nương, trùng hợp thật.

Giọng nói đột nhiên vang lên, một tên công tử phe phẩy quạt tiến lại gần, chỉ là so với bên cạnh Mạc Ngôn thì chả khác gì cứt hạng ba so với socola hạng nhất.

- Thứ lỗi cho tiểu nữ, công tử là?

- Tô cô nương không nhận ra tại hạ sao? Gia phụ từng một lần được Tô đại phu chữa trị, lúc ấy ta lần đầu nhìn thấy Tô cô nương, đã là nhớ mãi không quên.

Tô Nguyệt nghe đối phương nói vậy có chút lo lắng nhìn sang Mạc Ngôn. Thấy hắn khuôn mặt không biểu cảm, nàng nhẹ thở ra một hơi, chỉ là không nhịn được mất mát. Tô Nguyệt không biết bản thân mình bị sao nữa, vừa muốn Mạc Ngôn ghen lại vừa không muốn Mạc Ngôn hiểu lầm.

- Ồ vị công tử đây thật hào hoa phong nhã, tiểu Nguyệt, nàng quen hắn sao?

Mạc Ngôn nhếch khoé môi, giọng nói đầy trào phúng, hắn đưa tay ôm giai nhân vào lòng.

Thoáng chốc rơi vào trong vòng tay ấm áp của Mạc Ngôn, Tô Nguyệt mặt đỏ bừng nhưng cũng không phản đối, tuỳ ý để hắn ôm eo nhỏ của mình.

-Ngươi...

-Ta cái gì mà ta. Mắt ngươi mù rồi hay sao không thấy tiểu Nguyệt đang cùng ta đi dạo?!

Mạc Ngôn nheo mắt nhìn đối phương xiết chặt chiếc quạt tới nổi gân xanh, chỉ là một tên vô danh tiểu tốt mà dám đối đầu với hắn, quả thực ngu xuẩn tới cực điểm.

- Ngươi có biết ta là ai không! Ta là Lâm Duật, phụ thân ta là Lâm Chính chủ của xí nghiệp khách đi-m, tửu lâu nơi đây.

Mạc Ngôn nhìn hắn như nhìn một kẻ ngu, còn chẳng phải quan to chức lớn, chỉ là kẻ có chút ít tiền của mà dám lên mặt ra oai. Óc tên này chắc hẳn tắc trong bụng mẹ rồi.

- Kệ tên ngu ngốc này, chúng ta đi.

Mạc Ngôn ôm lấy eo thon của Tô Nguyệt vận khinh công rời đi, Tô Nguyệt a lên một tiếng vội ôm lấy hắn.

- Hoá ra đây là cảm giác bay trên trời sao?

Tô Nguyệt mới đầu có chút sợ nhưng giờ đã quen hơn, nàng thích thú nhìn xuống phía dưới. Tranh Vanh không hổ danh từng là cao tầng đại môn phái, khinh công quả nhiên không hề tầm thường một chút nào.

- Thích không tiểu Nguyệt?

- Ta có.

Tô Nguyệt hơi dựa vào lòng hắn, rất nhanh hai người đã ra tới bên ngoài thành. Nơi này có thảm cỏ xanh mơn mởn trải dài theo tầm mắt, một dòng suối trong vắt chảy qua, thấy được cả cá bơi lội.

- Đẹp quá!

Tô Nguyệt thích thú nhìn cảnh vật, Mạc Ngôn rất tự nhiên cởi hài bước xuống suối.

- Nước mát lắm, nàng cũng xuống đây đi.

Tô Nguyệt cắn môi dưới có phần chần chừ, bàn chân ngoại trừ phu quân thì nàng không được phép cho người khác thấy.

- Sao vậy?

Tô Nguyệt lắc đầu bỏ hài, bàn chân thon nhỏ mịn màng hiện ra trước mắt Mạc Ngôn.

- Thực thoải mái.

Tô Nguyệt đưa chân xuống nước nhịn không được tán thưởng một câu. Bên kia Mạc Ngôn thấy nàng như vậy liền cúi người hắt nước lên người nàng.

-Mạc Ngôn!

Tô Nguyệt có chút hờn dỗi la lên, nàng cũng dùng tay hắt nước lại lên người hắn, sau một buổi đùa nghịch y phục của cả hai sớm ướt đẫm nước.

- Được rồi ta thua rồi, để ta lên bờ nhóm chút lửa hơ khô quần áo, không thì nàng sẽ ốm mất.

Nghe Mạc Ngôn như vậy quan tâm mình, Tô Nguyệt cảm động, nàng kéo làn váy tới ngồi cạnh hắn. Ánh lửa màu cam bốc lên, giữa trời nắng còn đốt lửa hẳn rằng quần áo sẽ khô nhanh.

Mạc Ngôn lúc này nhìn nàng, y phục mỏng manh dán vào người để lộ vùng ngực trắng mịn, chiếc yếm cũng không thể nào che hết đi khoả to tròn ấy được.

- Tiểu Nguyệt...

Giọng Mạc Ngôn có chút khàn khàn, hắn vươn tay ôm lấy nàng vào lòng, Tô Nguyệt chi dãy dụa một chút rồi ngưng lại, ngoan ngoãn ngồi yên trong ngực hắn.

“Hảo cảm tăng 75.”

Mạc Ngôn nghe tiếng thông báo liền nhìn nữ nhân trong ngực, nàng vành tai cũng đã đỏ thấu. Mạc Ngôn hơi thở ấm nóng phun vào gáy Tô Nguyệt khiến thân thể nàng run lên nhè nhẹ.

- Mạc đệ đệ...

Không để nàng nói hết Mạc Ngôn đã bịt kín môi nàng, hai cánh môi ma sát lẫn nhau, sự mềm mại khiến Mạc Ngôn càng thêm yêu thích, hắn đánh bạo vượn chiếc lưỡi cuốn lấy lưỡi đinh hương của nàng.

Vài tiếng thở dốc vụn vặt vang lên, Tô Nguyệt ngây thơ sao có thể so với Mạc Ngôn, nàng mềm nhũn trong ngực hắn tuỳ ý hắn khinh bạc đôi môi của mình.

“Hảo cảm tăng lên 80.”

Mạc Ngôn thấy nàng dường như hết dưỡng khí mới không tình nguyện tách ra, hắn nhìn nàng ánh mắt đầy mê mang liền thích thú ghé sát tai nàng thủ thỉ.

- Tiểu Nguyệt, ta yêu nàng...”

“Hảo cảm tăng lên 90.”

- Ta... ta cũng... yêu chàng.

Hai từ cuối nói nhỏ gần như bị nuốt đi, chỉ là Mạc Ngôn đã tập võ công bao năm nay, thính lực so với người thường càng là tốt hơn hiển nhiên nghe thấy.

- Đợi ta gây dựng xong sự nghiệp, ta sẽ mang sính lễ tới cưới nàng.

Tô Nguyệt nghe vậy dường như không tin được, ánh mắt nàng lấp lánh hạnh phúc, nàng dựa vào ngực Mạc Ngôn nghe từng nhịp tim của hắn.

“Hảo cảm tăng lên 99.”

Mạc Ngôn khoé môi nhếch lên nụ cười, chỉ còn một chút nữa thôi là đủ 100.