Thành trì náo nhiệt xuất hiện trước mặt Mạc Ngôn. So với hiện đại tấp nập, ồn ào đầy ô nhiễm thì hắn vẫn thích ở đây hơn.
- Tránh đường! Ngựa mất cương rồi! Mau tránh đường!
Tiếng gào to vang bên tai, mọi người vội nhường đường cho xe ngựa kia.
“Phát động nhiệm vụ: Cứu nữ nhân Tô Nguyệt. Thưởng: Hảo cảm tăng. Thất bại: Huỷ nhiệm vụ chính.“
- Cô nương mau tránh ra!
Tên đánh xe ngựa gào muốn nát họng, vị cô nương phía trước dường như sợ hãi đến ngây người. Tô Nguyệt nghĩ bản thân mình sẽ chết dưới vó ngựa, nàng sợ hãi nhưng không thể cử động nổi chân mình.
Tô Nguyệt nhìn con ngựa lao tới càng nhanh liền nhắm lại mắt đẹp. Nhưng đau đớn không tới như nàng tưởng tượng mà lại rơi vào một cái ôm ấp ám.
- Cô nương có sao không?
Trước mắt là một nam nhân cao ráo, khuôn mặt có chút non nớt lại hiện lên vẻ anh khí, làn da vậy mà trắng nõn đến mức nữ nhân như nàng còn thấy ganh tỵ.
- Đa tạ công tử đã cứu giúp tiểu nữ.
Tô Nguyệt vội thoát khỏi nam nhân ôm ấp hành lễ. Xung quanh lúc này vang lên tiếng vỗ tay.
- Hay lắm!
- Thực giỏi!
Mạc Ngôn cũng không trả lời, hắn đang nghe thông báo của hệ thống.
“Nhiệm vụ hoàn thành. Thiện cảm tăng lên 20. Từ giờ sẽ có chức năng thiện cảm riêng cho ký chủ. Còn có đây là ác nhân hệ thống, nếu ký chủ làm điều độc ác sẽ tăng điểm dùng để đổi trong thương thành. Thương thành sẽ mở nếu như ký chủ làm xong mười việc ác.”
Mạc Ngôn xoa xoa cái trán, bắt hắn cứu người giờ lại bắt hắn làm việc ác. Cái hệ thống này cũng thật buồn cười. Cơ mà hắn thích, Mạc Ngôn chán ghét khi phải làm người tốt rồi.
- Công tử xin hỏi đại danh, tiểu nữ, tiểu nữ mời công tử về phủ báo đáp ân tình.
-Cô nương không cần khách sáo, cứu người là chuyện tại hạ nên làm.
“Hảo cảm tăng lên 25 điểm.”
Tô Nguyệt dù sao cũng là nữ nhi mà mời chào một nam nhân về nhà thì không ổn cho lắm, nàng ngượng ngùng khẽ xoắn lấy vạt áo, cũng không tiếp lời.
- Đúng rồi cô nương, tại hạ lần đầu tới nơi này còn chưa hiểu rõ. Liệu cô nương có thể chỉ dẫn cho tại hạ một hai?
Tô Nguyệt nghe thấy Mạc Ngôn nói vậy vội gật đầu.
- Công tử là người từ đâu tới?
Tô Nguyệt nhẹ giọng hỏi, Mạc Ngôn nhìn thiếu nữ xinh đẹp đi bên cạnh, nàng trắng nõn làn da, môi đỏ mềm mại cùng đôi mắt ôn nhu như nước phản chiếu trong đôi mắt hắn.
- Ta vốn ở nơi rừng núi lần đầu tới đây.
Mạc Ngôn thẳng thắn trả lời, Tô Nguyệt lúc này mới phát hiện y phục trên người hắn có chút cũ kỹ, tuy vậy vẫn không thể che lấp sự anh khí của hắn.
- Vậy công tử tới đây có việc sao?
Mạc Ngôn nhẹ lắc đầu.
- Nam nhân chí ở bốn phương, ta đâu thể cứ ru rú một góc được. Nhưng trên tất thảy phải có ngân lượng, ta đang tính toán tìm một việc làm.
Tô Nguyệt nghe hắn nói vậy lòng càn thêm ngưỡng mộ, thấy hắn cần tiền nàng liền nhẹ giọng hỏi.
- Công tử tính làm gì?
- Tại hạ biết chút y thuật, chắc là có thể làm dược đồng.
Tô Nguyệt nhìn gùi thuốc sau lưng hắn cắn môi đỏ nói ra.
- Nói cũng thực trùng hợp, nhà ta phụ thân cũng là y sư.
Mạc Ngôn biết cơ hội hắn đã tới vội hỏi nàng, cuối cùng hai người vẫn là đi tới nhà Tô Nguyệt.
- Tiểu thư trở về.
Hai tên lính gác cổng thấy tiểu thư nhà mình mang theo một tên nam nhân liền trợn mắt. Mạc Ngôn trong lòng không thèm nhìn, chỉ hai tên gác cổng nhỏ nhoi không đáng để hắn bận tâm.
- Con gái đã về rồi ư? Đây là...
- Phụ thân, người này đã cứu con. Tên chàng là...
Tô Nguyệt chợt dừng lại vì nàng vừa nhớ ra bản thân quên hỏi tên hắn.
- Tại hạ họ Mạc, tên một chữ Ngôn.
Tô Nguyệt lẩm bẩm Mạc Ngôn hai chữ rồi nói chuyện cùng phụ thân nàng.
- Phụ thân, Mạc công tử đây cũng có hiểu biết về y dược. Nhà chúng ta còn đang thiếu một đại phu, hay để chàng làm việc ở dược đường?
Tô đại phu hơi nhíu mày, đại phu không phải việc đùa, tất cả đều liên quan đến mạng người. Huống chi Mạc Ngôn cùng lắm chỉ mười sáu mười bảy tuổi, y thuật liệu có thể cao tới đâu.
- Chuyện này để ta suy xét. Mạc hiền chất, ngươi có thể tới y đường để đánh giá năng lực.
- Mạc mỗ đa tạ Tô đại phu.
- Không khách sáo, ngươi đã cứu con gái của ta, so với tính mạng của con gái, chút này đã là gì.
Hai người khách sáo qua lại, Tô Khang qua hỏi thăm biết được Mạc Ngôn là vừa tới đây, còn chưa có nơi ở liền sắp xếp cho hắn một khu ở phía Tây. Không biết vô tình hay cố ý mà nơi đây chỉ cần đi qua một vườn hoa là tới phòng của Tô Nguyệt.
Tô Nguyệt năm nay mười lăm, mỹ mạo của nàng ở toà thành này phải nói là cực kỳ nổi danh, hơn nữa cầm kỳ thi hoạ tinh thông. Vài tháng nay người đến cửa cầu hôn tấp nập, Tô Khang cũng vì tương lai của nhi nữ mà lo lo nghĩ nghĩ.
- Lão gia, không ổn rồi!
Bên ngoài một vị trung niên nam tử chạy tới, trên trán đầy mồ hôi.
- Chuyện gì?
- Có một vị đại nhân từ kinh thành tới dường như cầm theo thánh chỉ.
- Ngu ngốc! Còn không mau mời vào!
Chốc lát một tên thái giám cao ngạo bước vào, hắn nhìn mọi người bằng lỗ mũi cất giọng the thé.
- Tô đại phu tiếp thánh chỉ.
- Có thần Tô Khang.
- Phụng thiên thừa vận, hoàng đế chiếu viết. Trẫm nay long thể bất an, triệu tập toàn thể đại phu từ các vùng lân cận tới xem bệnh. Ai có thể trị hết thưởng mười nghìn lạng vàng. Khâm thử!
Nghe tới mười nghìn lạng vàng mọi người hít một ngụm khí lạnh, số tiền này có thể sống hạnh phúc tới mấy đời không hết.
- Thần Tô Khang tiếp chỉ!
Tên thái giám dặn dò vài lời liền bước đi, chỉ là trước khi rời khỏi hắn không quên đánh mắt với Mạc Ngôn một cái.
- Lão gia, có chuyện gì vậy?
Một vị phụ nhân bước vào, dù năm tháng đã qua nhưng càng khiến nhan sắc thêm mặn mà, đây chắc hẳn là mẫu thân của Tô Nguyệt.
- Thu dọn đồ đạc để ta lên đường gấp, hoàng thượng có lệnh triệu ta vào kinh. Nàng nhanh chóng đi, xe bên ngoài đang chờ.
Tô mẫu nghe vậy hấp tấp chọn đồ, chỉ vài phút sau Tô Khang cầm một tay nải không kịp nhắn nhủ gì vội vã bước ra ngoài xe tên thái giám đang chờ.
- Giá!
Tiếng roi quất cùng tiếng ngựa hí vang lên, Mạc Ngôn không khỏi cám thán, quả là lệnh vua như ý trời. Bỗng Mạc Ngôn nở nụ cười đầy thần bí, tên vua này hẳn đã không chữa được đi, đây quả nhiên là cơ hội trời cao ban cho Mạc Ngôn.