- Hài tử, hôm nay học tập đến đây thôi.
Lão nhân trên tay ngân châm bàng bạc phát sáng thu về. Mạc Ngôn đã ở đây hơn một năm, hắn đã học đủ các huyệt vị, các châm cứu. Nhờ có quyển bách khoa toàn thư, hắn biết rõ mọi loại cây cỏ, chỉ mới một năm mà đã có thể nắm vững gần như mọi thứ về y thuật. Hơn nữa thuận lợi rằng nơi hắn ở là giữa rừng núi, càng giúp hắn phát triển khả năng của mình.
- Ngươi tiến bộ nhanh quá, lão cũng sắp không còn gì dạy cho ngươi nữa rồi.
- Sư phụ đừng nói vậy, hài tử còn kém cỏi.
Lão nhân nhìn Mạc Ngôn đầy hiền từ kèm theo sự tự hào, đây là đệ tử đầu tiên của lão, cũng là người có thiên phú tốt nhất trong số những người lão từng gặp.
-Thật không thể tin một đứa nhỏ sáu tuổi như con có thể làm được nhiều thứ như vậy.
Mạc Ngôn cười từ chối đưa ý kiến, những quyển sách y dược sư phụ đưa đều được hệ thống tự động nạp vào đầu. Hơn nữa hệ thống còn có một không gian riêng, mỗi đêm hắn đều vào để luyện tập y thuật nên tốc độ tiếp thu của hắn tăng vùn vụt.
- Nếu đã vậy, đến lúc ta dạy ngươi võ công.
Lão nhân đi vào trong căn phòng, lão sờ lên bức tường một chút rồi rút ra một viên gạch, bên trong dường như có một quyển sách mỏng.
- Năm xưa môn phái chúng ta hào quang chói lọi, giờ đây còn mỗi ngươi cùng lão. Lão đã hứa với sư phụ sẽ không bao giờ học công pháp này, nhưng giờ lão đưa ngươi, mong ngươi sẽ đem môn phái chúng ta phát dương quang đại.
“Tinh, nhiệm vụ phụ tuyến: Đem môn phái Tranh Vanh tái khởi, thành vị trí đứng đầu giang hồ. Thưởng: Chưa rõ. Thất bại: Chưa rõ.”
Mạc Ngôn cung kính nhận lấy quyển sách mỏng manh kia, hắn cũng chưa lật ra xem.
“Có học quyền pháp cao cấp Thiên biến vạn thú quyền?”
“Học tập.”
“Chúc mừng ký chủ đạt thành tựu lần đầu học võ. Tặng: Tẩy tuỷ đan.”
Mạc Ngôn nghe tiếng tẩy tuỷ đan nhưng không vui nổi vì hắn đang bận chống chọi cơn đau truyền tới, lần nào học tập nhanh hắn cũng bị như vậy, cho dù rất nhiều lần mà hắn vẫn chưa thể quen.
- Hài tử, ngươi sao vậy?
Lão nhân thấy Mạc Ngôn toàn thân run lên liền hỏi han, lúc này Mạc Ngôn ngẩng đầu nhìn lão.
- Sư phụ, hài tử là quá cảm động.
Lão nhân nghe vậy cười xoà gõ lên trán hắn. Mạc Ngôn ôm lấy trán giả bộ kêu đau oai oái, tiếng cười vang cả một khu rừng nhỏ.
- Được rồi, sớm nghỉ ngơi đi, công pháp này ngươi chưa thể học đâu, ngày mai lão sẽ dạy ngươi khinh công.
Mạc Ngôn đi về phòng lấy ra một viên đan dược nho nhỏ màu nâu, tẩy tuỷ đan hắn đã nghe nhiều, có thể giúp người tẩy đi tạp chất, khiến cơ thể càng thêm khoẻ mạnh. Mạc Ngôn không do dự nuốt viên đan vào, vị nhàn nhạt không rõ truyền tới, hắn nhắm mắt đợi chờ đau đớn nhưng không có. Chỉ thấy toàn thân như có một dòng nước thư thái gột rửa, sảng khoái tới mức lỗ chân lông cũng mở ra, lúc sau mùi xú uế nồng nặc lan tới. Mạc Ngôn lúc này đứng dậy, chỉ thấy nơi mình ngồi đã thành một vũng đen xì, quần áo toàn thân cũng thối không chịu nổi.
Hắn vội chạy ra bờ suối gần đó tắm rửa, dưới ánh trăng bạc mờ ảo, hắn phát hiện da thịt hắn vậy mà càng thêm trắng nõn, thậm chí khuôn mặt hắn cũng càng thêm đẹp hơn so với trước. Mạc Ngôn cười khổ một tiếng, hắn cũng không có đam mê làm tiểu bạch kiểm.
Sau khi trở lại phòng, Mạc Ngôn chui vào không gian hệ thống học tập công pháp.
Thiên biến vạn hoá thú quyền, mỗi quyền đánh ra đều mạng theo hình dáng một con thú. Ở đây có sáu loại: Hổ quyền, hạc quyền, long quyền, xà quyền, hùng quyền, miêu quyền.
Mạc Ngôn dựa theo trí nhớ trong đầu tập luyện quyền cước cơ bản, hắn cứ lặp đi lặp lại. Do tác dụng của tẩy tuỷ đan, rất nhanh hắn đã cảm thấy một cỗ nội lực di chuyển từ đan điền của hắn. Mạc Ngôn càng là không dừng lại, miệt mài tập luyện cho tới sáng. Có một điểm kỳ lạ rằng trong không gian hệ thống dù hắn luyện tập bao nhiêu cũng không mệt, thậm chí hắn còn không cần ngủ hay nghỉ ngơi.
- Xuất!
Một quyền mang hình móng vuốt xuất ra, Mạc Ngôn lúc này dừng tay lau mồ hôi trên trán, hắn đóng lại không gian hệ thống bước ra ngoài. Bên kia vang lên tiếng ho, hẳn là sư phụ cũng vừa mới dậy.
- Sư phụ, sáng tốt!
Lão nhân nhìn Mạc Ngôn thần thái sáng láng, còn có nhè nhẹ cỗ lực toát ra liền giật mình, sau đó vuốt râu cười vui vẻ.
- Tốt! Tốt! Tốt! Nào, theo ta học khinh công thôi!
- Vâng sư phụ.
Lão nhân bắt đầu truyền khẩu quyết cho Mạc Ngôn, ánh mắt hắn loé sáng, hắn yên lặng vận khỏi thân mình trên những cọc gỗ đã được dựng sẵn.
Thời gian thấm thoắt trôi, lão nhân lúc này suy yếu nằm trên giường, ánh mắt nhìn Mạc Ngôn đầy hiền từ.
- Ngôn nhi, ngươi cũng đã lớn, tất cả những gì của lão ngươi cũng đã học tập còn thông thạo hơn lão. Giờ nếu lão có chết... Khụ khụ khụ...
Lời chưa nói xong đã kèm theo một đợt ho, bảy năm trôi qua, Mạc Ngôn giờ là một thiếu niên mười hai tuổi, do tẩy tuỷ kinh tác dụng, hắn đã cao lớn chững chạc không khác gì thanh niên mười sáu, mười bảy.
- Sư phụ, Ngôn nhi sẽ không để sư phụ chết!
- Sinh lão bệnh tử đâu ai thoát được. Giờ lão có chết cũng đã không hối tiếc nữa rồi.
Lão nhân hô hấp chợt trở lên dồn dập, trên khuôn mặt già nua từng nếp nhắn xô vào nhau, lão cố gắng nở nụ cười trấn an Mạc Ngôn, sau đó hai mắt từ từ nhắm lại.
- Sư phụ!
Mạc Ngôn mắt hổ rưng rưng gào lên, từ khi hắn tới đây một mình lão nhân chăm sóc hắn. Hắn sớm coi lão nhân như gia gia của mình.
- Con sẽ đem Tranh Vanh phát dương quang đại!
Mạc Ngôn gằn lên từng từ, hắn ôm lấy xác lão nhân tìm một nơi đẹp nhất trong khu rừng chôn xuống.
Hắn dành một ngày để quỳ trước mộ của lão nhân, xong xuôi tất cả hắn quay lại ngôi nhà đơn sơ cầm theo giỏ thuốc cùng chiếc rìu đeo lên vai. Hắn quyết định rời khỏi đây.