Chương 1: Hệ Thống Ác Nhân Xin Chào!

Mạc Ngôn ngồi trên tầng thượng một toà nhà nốc từng ngụm rượu. Rượu đắng chát trôi qua yết hầu khiến hắn càng thêm khó chịu.

- Say! Sao không say được!

Hai mắt hắn giờ đã đỏ ngầu hiện lên tia máu, vung tay đáp chai rượu qua một nơi khác, xung quanh có thể thấy ngổn ngang toàn vỏ rỗng của bia cùng rượu.

Người ta nói nam nhân thà đổ máu chứ không đổ lệ. Vậy mà dòng lệ lại không ngăn được tuôn rơi trên mặt hắn.

Trên tay Mạc Ngôn có một tấm ảnh, nam nhân trong ảnh cười tới hạnh phúc, bên cạnh là một nữ nhân xinh đẹp như hoa.

- Haha Mạc Ngôn, mày còn ngu hơn cả chó! Mày làm người tốt rồi sao? Mày là chồng tốt rồi sao? Mày nhận lại được cái gì!

Mạc Ngôn vừa cười vừa khóc trông thật thảm hại. Hắn điên cuồng xé bức ảnh cưới ra thành nhiều mảnh vứt xuống.

Vợ hắn, người vợ chung chăn chung gối với hắn hơn năm năm, vậy mà lại cắm sừng hắn. Còn gì đau đớn hơn khi chính mắt nhìn thấy vợ mình uốn éo trong lòng tên sếp, dùng những lời nói mềm nhẹ mà hắn chưa từng được nghe để lấy lòng tên trung niên bụng phệ kia. Điều đó làm hắn kinh tởm cô ta, Mạc Ngôn từng coi vợ mình như nữ thần, giờ đây chẳng khác gì một con đi-m rẻ tiền.

Mạc Ngôn loạng choạng đứng dậy, hắn cố mở to mắt định vị lại cánh cửa lối xuống tầng. Thân hình Mạc Ngôn lắc lư, hắn cảm thấy một trận choáng váng, người theo bản năng ngã ra sau.

- Không! Không được! Mình không thể chết! Mình muốn báo thù!

Gió lạnh buốt khiến hắn thanh tỉnh, cảm giác cái chết cận kề, Mạc Ngôn lòng thù hận lớn hơn bao giờ hết. Hắn không cam lòng bản thân sẽ chết trong khi hai kẻ kia còn đang vui vẻ với nhau.

Bóng tối bao phủ, mọi thứ như ác mộng bủa vây.

- Không!

Mạc Ngôn cố gắng hét nhưng không thể, hắn cảm thấy toàn thân đau nhức như bị xe nghiền qua, cổ họng khô khốc không nói nổi một chữ.

- Hài tử, ngươi đừng nên cử động, toàn thân ngươi không một chỗ nào lành lặn cả.

Một giọng nói già nua truyền vào tai Mạc Ngôn, ánh sáng truyền tới khiến hắn không kịp thích ứng liền nhắm mắt lại.

- Mạng ngươi cũng thật lớn, vậy mà cũng có thể sống sót.

Lúc này Mạc Ngôn ngửi thấy mùi thuốc truyền vào mũi, mùi đắng gắt kèm theo chút tanh.

Bát thuốc đặt lên miệng hắn, đắng chát cùng tanh tưởi truyền tới khiến Mạc Ngôn muốn ói, dường như biết ý đồ của hắn lão nhân kia giữ đầu hắn lại ép hắn uống trọn bát thuốc.

- Đa... đa tạ...

Mạc Ngôn mấp máp môi nói ra, hắn lập tức ngưng lại, giọng nói hắn tuy khàn khàn nhưng lại đầy sự non nớt của một đứa trẻ. Hắn bắt đầu đưa mắt để ý nơi này, nó thật kỳ lạ cũng thật đơn sơ, hay phải nói thẳng ra là không có thứ gì. Ngoại trừ chiếc giường cứng hắn đang nằm thì còn chiếc bàn nhỏ. Bên cạnh có một vách ngăn hẳn là phòng của lão nhân đưa thuốc cho hắn.

- Tiểu hài tử không cần đa tạ, dù sao ta cũng sống đây một mình, từ nay ngươi ở đây với ta đi.

Mạc Ngôn khó khăn nhích cổ quay lại nhìn lão nhân, hắn sửng sốt, quần áo của lão có vẻ không đúng cho lắm.

“Hệ thống dung hợp 5%... 20%... 50%... 100%. Dung hợp thành công, chào mừng ký chủ tới với ác nhân hệ thống.”

Giọng nói máy móc đột ngột vang trong đầu Mạc Ngôn.

“Ký chủ đã tới với thế giới đầu tiên. Sau khi vượt qua năm thế giới, ký chủ sẽ được đưa về thế giới hiện đại. Nhiệm vụ chính: Đạt danh hiệu Ác Ma Y Sư, cướp đoạt nữ nhân càng nhiều càng tốt. Mục tiêu: 0/10. Thành công: Chuyển sinh qua thế giới khác. Thất bại: Chết!”

“Ngươi, ngươi thực sự là hệ thống? Ta, ta đã xuyên không?”

“Phải! Tặng quà lần đầu gặp mặt cho ký chủ một bộ bách khoa toàn thư về thảo dược. Chúc ký chủ tận hưởng thế giới này!”

Hệ thống vừa nói xong liền biến mất mặc kệ Mạc Ngôn hỏi cũng không trả lời. Hắn nhanh chóng học tập bách khoa toàn thư. Kiến thức như nước lũ ùa tới làm đầu hắn đau như bị búa đập từng mảng một. Vì không cử động được nên hắn cắn chặt môi, toàn thân rung lên nhè nhẹ. Vài giây tưởng chừng như cả thế kỷ, mồ hôi đã tuôn ra khắp khuôn mặt hắn.

- Hài tử, ngươi cứ nghỉ ngơi cho khoẻ.

Tiếng lão nhân lại vang lên, lão chậm rãi cầm bát thuốc bước qua gian phòng khác để Mạc Ngôn nằm lại trên giường.

Suốt bảy ngày nằm lỳ một chỗ cuối cùng Mạc Ngôn cũng có thể hoạt động. Toàn thân hắn ngứa ngáy cần đi tắm rửa một trận. Hắn quan sát kỹ hơn nơi này, ở giữa rừng núi, lân cận còn có dòng suối nhỏ. Giờ hắn mới có thể thấy rõ, thân thể này là của hài tử năm tuổi, hoàn toàn không giống với hắn, xét ra hắn hoàn toàn xa lạ với thân thể này.

- Hài tử, ngươi vẫn chưa thể vận động mạnh đâu.

Mạc Ngôn sau khi tắm rửa về thấy lão nhân đứng chờ hắn, hắn gật đầu cùng lão cũng không muốn nói gì thêm.

- Đợi mấy hôm nữa ngươi lành hẳn ta sẽ dạy ngươi y thuật. Ngươi có thích không?

Mạc Ngôn dừng bước, hắn nhìn lão nhân một chút liền quỳ xuống.

- Xin sư phụ nhận của đệ tử ba lạy.

- Thân thể ngươi chưa khoẻ không cần làm thế, lên giường nghỉ ngơi đi.

Lão nhân cười hiền lành xoa đầu hắn, Mạc Ngôn toàn thân đúng là vẫn đau đớn, hắn cũng không cậy mạnh nữa liền lên giường tịnh dưỡng. Lát sau tiếng thở dài phiêu đãng trong không khí, hắn quả nhiên đã xuyên không tới thế giới khác.