Chương 5: Hệ Thống Ác Nhân Xin Chào!

Tô Nguyệt khuôn mặt tràn đầy hạnh phúc cùng Mạc Ngôn trở về phủ. Mạc Ngôn lúc này dắt tay nàng tới cổng phủ liền để nàng vào trong, bản thân thì đi tới dược y đường.

- Tiểu tử, ngươi tới muộn, mau đi bốc thuốc đi.

Giọng nói gấp gáp của một vị đại phu vang lên, Mạc Ngôn bước tới quầy xem đơn chọn ra những loại thảo dược cần dùng.

Vài ngày ở đây mọi người cũng biết Mạc Ngôn thông hiểu dược lý nên chuyện bốc thuốc đều đưa cho hắn làm. Vị đại phu kia vội vàng chạy vào cầm gói thuốc đưa cho người đứng ngoài.

- Thuốc của tri phủ đã xong.

- Ừm.

Tên đứng ngoài hẳn là người làm dưới trướng của tri phủ thành này, khuôn mặt đầy cao ngạo nhìn xuống người khác. Mạc Ngôn thầm ghi nhớ trong đầu, tay vẫn như cũ phân loại các vị thuốc.

Bầu trời ngả dần về chiều, Mạc Ngôn lững thững trở lại Tô phủ, Tô Nguyệt đã đứng chờ hắn, nàng nhìn thấy Mạc Ngôn nhịn không được nở nụ cười. Khuôn mặt không giấu nổi sự vui vẻ.

- Có chuyện gì khiến nàng vui đến vậy?

Mạc Ngôn tới gần trêu đùa nhìn nàng, Tô Nguyệt hứ một tiếng bước vào trong.

- Đại tiểu thư của ta, ta không nên trêu nàng. Nhìn xem ta mang gì cho nàng này.

Tô Nguyệt nghe hắn nói vậy liền quay đầu lại, trong tay Mạc Ngôn là một xiên kẹo đường đầy bắt mắt.

- Sao chàng biết ta thích ăn kẹo đường?

Tô Nguyệt vui vẻ nhận lấy nhìn Mạc Ngôn tò mò hỏi.

- Vì ta quan tâm nàng.

Ngọt ngào như vậy Tô Nguyệt sao tránh nổi, mặt nàng đỏ bừng lên nhẹ hé miệng cắn một miếng kẹo, vị chua chua ngọt ngọt kích thích vị giác khiến Tô Nguyệt bất giác cắn miếng to hơn.

Hai người vừa đi vừa nói chuyện vui vẻ, hạ nhân tới thông báo Tô mẫu cho gọi tới ăn cơm. Cũng phải nói nhờ miệng lưỡi dẻo quẹo của Mạc Ngôn, Tô mẫu coi hắn như hiền tế mà đối đãi, mẹ vợ nhìn con rể, càng nhìn càng thuận mắt.

Cơm nước xong xuôi Mạc Ngôn ôm lấy Tô Nguyệt nhảy lên nóc nhà ngắm trăng, nàng lẳng lặng dựa vào ngực hắn nghe nhịp tim đập.

- Sương buông xuống rồi, để ta đưa nàng về phòng.

Tô Nguyệt khẽ gật đầu, đi tới cửa nàng bịn rịn nhìn Mạc Ngôn, dù cách nhau chỉ một vườn hoa, nàng lại muốn từng giây từng phút bên cạnh hắn.

- Ngoan, mai ta dẫn nàng đi chơi.

Mạc Ngôn hôn lên trán nàng thay cho lời chúc ngủ ngon, Tô Nguyệt lúc này mới hài lòng bước vào phòng. Mạc Ngôn đợi Tô Nguyệt khuất bóng liền thu lại nụ cười, đôi mắt hắn lộ ra lạnh lẽo tới tận cùng.

Bóng đêm bao phủ khắp mọi nơi, chẳng ai để ý tới một thân ảnh vụt qua trên nóc nhà cả. Mạc Ngôn mặc bộ hắc y tiến tới thành tri phủ. Tên tri phủ này từng mấy lần dùng quyền thế ép Tô Khang phải gả Tô Nguyệt cho hắn.

- Giờ mà có mỹ nhân thì tốt, không thì bầu rượu ngon cũng được.

Mạc Ngôn nghe hai tên lính đứng tuần nói chuyện với nhau, hắn lẳng lặng tới phía sau, quyền cước ập tới. Hai tên lính bị đấm tới bẹp phổi không phát ra nổi một tiếng.

- Thuận tiện hơn rồi đây.

Mạc Ngôn thì thầm lấy đồ bọn hắn mặc lên, đem hai cái xác kéo vào bụi cỏ, tiện thể cầm luôn thanh kiến của bọn hắn.

- Đứng lại! Ngươi sao lại ở khu này!

Một tên lính chặn Mạc Ngôn lại, hắn thân ảnh như ma quỷ di chuyển, chưa kịp để tên lính kia nói tiếp, đường kiếm sắc bén đã cắt bay đầu tên lính xấu số.

Có vẻ như tri phủ ở đây cũng nhàn rỗi, lính canh gác chẳng có mấy ai, Mạc Ngôn cũng vậy từ từ giết từng tên một, cho tới lúc hắn đứng trước một căn phòng lớn nhất phủ.

- Đừng mà, tha cho ta đi! Đừng!

Tiếng kêu đau đớn của thiếu nữa truyền vào tai, Mạc Ngôn mở cửa, bên trong tên tri phủ để lộ bộ ngực trần đang nhỏ sáp nến xuống người thiếu nữ bên dưới.

- Quả là cảnh tượng đẹp!

Mạc Ngôn giọng nói băng lãnh, tên tri phủ hoảng hốt, hắn vội kêu lên.

- Người...

Chưa để hắn nói hết câu, thanh kiếm đã xuyên qua cuống họng, hắn ngã người về phía trước đè lên người thiếu nữ kia. Nàng ta vì sợ quá mà phát ngất.

- Thật là yếu đuối!

Mạc Ngôn rút ra thanh kiếm, máu như vòi phun bắn cao tẩy đỏ cả một mảng căn phòng, Mạc Ngôn đi xung quanh thấy thứ gì tốt liền nhặt vào không gian hệ thống, xong xuôi hắn túm lấy thiếu nữ kia vận khinh công tới một căn miếu hoang liền thả nàng ở đó.

“Chúc mừng ký chủ hoàn thành việc ác đầu tiên. Tặng 100 ác điểm. Thành tựu lần đầu việc ác tặng thưởng kiếm pháp cao cấp.”

- Không quá tệ!

Mạc Ngôn liếm môi để mặc vị cô nương nằm giữa miếu hoang, bản thân hắn thong dong trở về Tô phủ học tập kiếm pháp.

Cẩn thận đóng cửa thay đồ, Mạc Ngôn tiến vào không gian hệ thống, đống tiền bạc châu báu lẳng lặng nằm một bên, hắn cũng không để ý tới mà chỉ nhìn vào cuốn kiếm pháp trên tay.

“Học tập.”

Một luồng đau đớn xông vào não, Mạc Ngôn sau khi học võ công sức chịu đựng cũng tăng lên, một vài giây sau hắn mở mắt, tiện tay cầm lấy thanh kiếm múa vài đường đầy lực lượng.

Đường kiếm nhanh, chuẩn, độc ác. Không có sự hoa mỹ mà từng chiêu đều là lấy mạng.

Thiên biến vạn hoá thú quyền thì hắn đã luyện tới cao tầng, lúc này hắn tuỳ ý có thể dùng nội lực biến thành hình bất cứ con thú nào mà hắn muốn. Hắn phát hiện thời gian trong hệ thống trôi chậm hơn so với bên ngoài, vì thế hắn tập một buổi bằng người ta tập hai ba ngày, hiệu quả cứ vậy mà nhân lên.

“Hệ thống thông báo, thương thành đã mở.”

Mạc Ngôn hào hứng mở thử thương thành, nơi hắn thấy chỉ là sơ cấp, còn trung cấp, cao cấp và siêu cấp là một màu xám.

“Muốn nâng cấp thương thành đều phải dựa vào ác điểm. Trung cấp tốn 2000, cao cấp tốn 5000, siêu cấp là 10000.”

Mạc Ngôn gật đầu, hắn nhìn giá cả bên trong, không quá đắt như hắn vẫn hay đọc truyện, xem ra hệ thống của hắn không hút máu.

Bên trong thương thành sơ cấp đủ thứ đồ lặt vặt linh tinh của cổ đại lẫn hiện đại, có cả đan dược cùng công pháp vũ khí.

“Đợi ác điểm có nhiều rồi mua sắm sau cũng được.”

Mạc Ngôn thầm nghĩ vậy rồi đóng lại thương thành tập trung luyện kiếm pháp, hắn bây giờ muốn bản thân càng mạnh càng tốt.