Chương 8: Về nhà

Chương 8 : Về nhà

Nhân lúc trời còn chưa tối, Lưu Nguyên ra ngoài mua một ít đồ đạc, chuẩn bị tẩu thoát khỏi sơn trang.

Sơn trang này rất rộng lớn, bộ máy tổ chức giống như một thôn, thuộc quyền sở hữu của một tên địa chủ vô cùng hung tàn trong trấn, cũng chính là chủ nợ của hắn. Gã bắt những con nợ giống hắn phải làm việc quần quật trên những mảnh ruộng trong sơn trang từ đời này sang đời khác. Số nợ kia giống như tín dụng đen, càng ngày càng tăng theo cấp số nhân.

Thuở gia gia A Đại còn sống túng quẫn quá, cắn răng đến nhà địa chủ vay có năm lượng bạc vụn, sau đó nhà mất mùa thường xuyên, trả không được, để lâu để dài để đến đời tôn tử là hắn đã đội lên gấp hơn trăm lần thành mấy ngàn lượng.

Cái lúc mà Lưu Nguyên tiếp nhận ký ức truyền thừa, nhận thấy số nợ lớn như thế, không chịu được ngất lên ngất xuống. Nghĩ lại khiến hắn thật xấu hổ.

Kể từ đó, mỗi ngày hắn phải cuốc ruộng, xúc đất. Mỗi hộ con nợ cũng giống hắn, đều được giao cho một mảnh tầm một mẫu, làm xong thì làm thêm mảnh khác.

Cái sơn trang này đất rộng người đông, nói là làm việc bóc lột nhưng quản sự lại rất hời hợt, hàng năm thu hoạch không được bao nhiêu, năng suất kém cỏi, mất mùa liên miên. Mà mấy chuyện đó nào có liên quan đến ai, miễn là hàng năm nhà địa chủ có lương thực, hoa màu trữ trong kho là được rồi.

Lũ quản sự toàn những kẻ thích nịnh hót, khua môi múa mép vài ba câu là tên địa chủ tin răm rắp, nên dung túng bọn họ trốn việc đi chơi, nhưng cách nửa tháng bọn họ phải đến kiểm tra tiến độ làm việc một lần.

Lưu Nguyên có cái gan ở chòi lá gần nửa tháng nay chính là vì không có người quản thúc, cũng không có ai rảnh rỗi xem hắn mất tích ở đâu. Nhưng ngày mai chính là ngày kiểm tra rồi, nếu trong đêm nay hắn không chuồn khỏi đây, thì chỉ có nước bị đánh chết.

Gia đình hắn đang sinh sống ở một thôn nhỏ cách đây mười mấy dặm đường. Trong nhà hiện có ba người, lại không ai đủ sức lao động, từ khi phụ thân mất đi hắn phải chấp nhận gánh toàn bộ.

Nghĩ muốn bỏ trốn lắm chứ, nhưng chạy không được, trong thôn chính là địa bàn của tên địa chủ nọ, gió thổi cỏ lay gì cũng biết hết. Hắn không có cách nào, đành phải đi bước nào tính bước đó.

Lưu Nguyên tính toán, từ đây về đến nhà mất khoảng năm ngày, sau đó thúc giục bọn họ thu dọn đồ đạc.

Vừa khéo bảy ngày trôi qua, Phạm Vũ Thành mang bạc đến, hắn trả nợ cho địa chủ nọ rồi lấy khế ước bán thân, có thể an an ổn ổn rời đi.

Điều duy nhất mà hắn có thể làm cho gia đình A Đại chính là trả tự do cho họ, đưa họ một số tiền trang trải cuộc sống, cho Tiểu Nhị và Tam Nhi đi học. Thu xếp ổn thỏa mọi thứ, hắn sẽ lên đường đi tìm cách tu tiên.

Lưu Nguyên trở về chòi lá khi trời chập tối. Hắn đã chuẩn bị mọi thứ để trèo qua hàng rào gỗ ngay trong đêm nay. Mấy hôm nay hắn đi khắp nơi tiêu đi một số tiền lớn, mặc dù hắn đã dùng tiền chặn miệng đám dân buôn, nhưng hiển nhiên không thể chặn miệng lâu được.

Ngồi trong chòi lá ăn một bữa no nê, sau khi thu thập hết những món đồ cần thiết, hắn thong thả lên giường đánh một giấc ngon lành, giữ sức đến đêm hành động.

Nửa đêm canh ba, thời điểm mà lũ canh cổng gật gù say xỉn bên những hũ rượu, thì ở cách đó không xa, có một thân ảnh gầy gò lặng lẽ vượt rào.

Chuyện tẩu thoát khỏi đây vô cùng dễ dàng. Sơn trang canh gác lỏng lẻo, trước đây hắn đã đánh giá qua, nhưng không có cái gan bỏ trốn thôi. Nếu một mình hắn chạy thì gia đình phải thế nào đây? Có vướng bận này, bắt buộc hắn phải ở lại.

Đây cũng là tình trạng chung của các con nợ, có thể ra ngoài nhưng không ai ra ngoài, vì thân nhân của họ đang ở địa bàn của sói đói. Tất nhiên trong lịch sử có người bỏ trốn rồi, đen đủi thì bị bắt lại, công khai loạn côn đánh chết, nếu may mắn thành công trốn đi, thì người nhà phải thế vào. Ngay cả những đứa nhỏ loắt choắt vài tuổi cũng bị ép cầm cuốc ra đồng.

Đừng nghĩ chuyện mẫu thân hắn cùng đệ đệ, muội muội được ở nhà mà tưởng lũ quản sự có chút nhân tính, thực tế lực lượng lao động này không có tích sự gì, không thể chống chọi được với sự khắc nghiệt của thời tiết. Một khi đã không chịu được, thứ chờ đợi con nợ là cái chết, nhưng thứ chờ đợi lũ quản sự là thi thể con nợ. Mỗi ngày mỗi tháng bao nhiêu cái thi thể, lũ đó lười xử lý, nên dỗ ngon dỗ ngọt địa chủ được vài câu hay ho tự cho muốn tích đức, bởi vậy bộ phận không thể lao động tay chân ngoài đồng sẽ ở lại thôn lao động trong nhà. Ví như nhà của hắn, mỗi tháng đều nộp số lượng vải nhất định cho kho của địa chủ.

Nhớ đến mẫu thân nhặt được mắt mờ, tiểu đệ đệ ngỗ nghịch tám tuổi, tiểu muội muội khả ái mới lên bốn, cả ba chen chúc trong nhà nhỏ dệt vải, Lưu Nguyên không khỏi đau lòng.

Thời điểm hắn trọng sinh, đúng lúc A Đại đang trên đường từ sơn trang về nhà, muốn chuẩn bị một ít đồ mang đến sơn trang, cuối cùng người về thì có về, nhưng không còn là người cũ nữa. Thật chua xót!

Quá khứ hắn là kẻ lục thân không nhận, lần này phá lệ nhận thân nhân, hắn tự cho tâm tính mình vẫn còn khá nhân từ, không đến nỗi vô cảm. Hơn nữa, lý do xuất phát từ chính A Đại, mới khiến hắn miễn cưỡng gánh gia đình khốn khổ này.

Không biết từ bao giờ, Lưu Nguyên ngộ nhận đó chính là gia đình của hắn. Tận đáy lòng dâng lên nỗi niềm khó tả khi nghĩ đến chuyện hắn sắp sửa về nhà.

Nhà chẳng phải tổ ấm linh thiêng nhất trần đời sao? ! Ở nhà có những người sẵn sàng chờ hắn, thật tâm dõi theo hắn, luôn luôn quan tâm hắn.

Nghĩ đến sự ấm áp cùng cảm giác được yêu thương, Lưu Nguyên như được tiếp thêm sức lực, động tác nhanh nhẹn hơn mấy phần, không bao lâu đã chạy xa khỏi hàng rào bao quanh sơn trang.

Đêm khuya trăng sáng vằng vặc.

Một mình Lưu Nguyên cất bước đi trên con đường gập ghềnh. Hắn đi không nhanh không chậm, chỉ là sức lực có hạn, cách một quãng phải dừng nghỉ ngơi một lần. Cứ thế, hắn đi suốt đêm, mãi tới khi trời sáng, hắn mới thận trọng tìm địa phương khuất khuất trốn đi.

Buổi sáng có người tuần tra kiểm soát đường lối đến sơn trang, đề phòng con nợ nào đó chạy trốn. Trước đây hắn dò hỏi qua, buổi chiều lũ này sẽ trốn việc đi cờ bạc hoặc uống rượu, cho nên sáng sớm hắn ngủ, chiều và tối lại lên đường.

Lịch trình của hắn khác người như vậy, nhưng vô cùng an toàn, không có bất kỳ trở ngại nào. Vào một buổi sáng, hắn về tới thôn nhà.

Đường xá trong thôn nhỏ hẹp, vắng lặng, tuy là thôn cho dân sống nhưng không bằng cái sơn trang nông nghiệp kia. Hai bên đường san sát những ngôi nhà, không có hoạt động buôn bán, tĩnh lặng như tờ.

Cứ ba tháng một lần sẽ có xe chuyên chở lương thực về thôn. Thôn dân bao gồm phụ nhân yếu ớt, người già và trẻ nhỏ sẽ ra nhận chút lương thực ít ỏi, sau đó ở trong nhà làm việc, hầu như không ra bên ngoài.

Cái thôn này mang đến cho Lưu Nguyên cảm giác bức bối khó chịu. Ở nơi này quá lâu không trở nên đần độn si ngốc mới lạ. Cước bộ nhanh hơn, hắn thầm nghĩ phải mau chóng đưa gia đình đi khỏi đây mới có tương lai.

Ngôi nhà của hắn không khác gì những ngôi nhà ở đây, nhà cỏ nhỏ bé, đơn bạc, có thể xem như có mảnh đất để che lên làm chỗ định cư, ở tạm bợ.

Lưu Nguyên cười khổ một tiếng, đứng nhìn nhà cỏ đóng kín mít vài giây, trong đầu nghĩ đến tương lai tươi sáng đang chờ đợi phía trước, thần sắc đột nhiên vui vẻ tiến vào trong nhà.

Cảnh tượng trong nhà khiến hắn rùng mình, nụ cười bên môi tức khắc đông cứng.

Muội muội Tam Nhi bốn tuổi của hắn đang ngồi vắt vẻo bên khung cửi, đôi tay nhỏ bé lóng ngóng xử lý những sợi vải, đồ đạc xung quanh bị vứt ngổn ngang.

"Tam Nhi, muội đang làm gì vậy?"

Tam Nhi xị mặt nhìn đống sợi rối do mình làm ra, bỗng nhiên nghe được giọng nói quen thuộc, không nhịn được khóc rống lên.

"Oa oa! A Đại! Tam Nhi... Tam Nhi... Hỏng.. !"

Vừa nức nở vừa giơ cục sợi rối màu đỏ lên trước mặt, nước mắt nước mũi lem nhem, trông mà xót!

Đáy lòng Lưu Nguyên phẫn nộ.

Tam Nhi chỉ là một hài tử bốn tuổi mà thôi! Ở thời đại của hắn, những đứa trẻ được sống trong tình thương của phụ mẫu, không phải làm những công việc cực khổ này!

Hắn tiến đến, giật phắt cục sợi rối khỏi tay Tam Nhi ném đi, bế con bé rời khỏi khung cửi. Bàn tay gầy gộc thô ráp xoa xoa nước mắt trên mặt con bé, hắn nhẹ giọng an ủi: "Tam Nhi ngoan, không khóc! Hỏng rồi thì thôi! Không làm nữa!"

"Nhưng... Nhưng tháng này chưa có gì... Bọn họ đánh nương... đánh Tiểu Nhị... đánh Tam Nhi..."

Nàng chỉ tay vào góc nhà, nơi đó trống không, như mọi khi cũng có vài tấm vải.

Sắc mặt Tam Nhi tái mét, run cầm cập, tay bấu chặt áo Lưu Nguyên, đầu vùi vào ngực hắn, khóc rất to.

Mẫu thân hắn ở trong nhà nghe tiếng khóc, thều thào mấy tiếng không ai hiểu gì, sau đó liền im bặt.

Lúc này, Lưu Nguyên đã biết rõ mọi chuyện. Hóa ra mẫu thân lại trở bệnh, Tiểu Nhị bỏ đi một thời gian không về nhà, gần đến hạn nộp sản phẩm, Tam Nhi sợ bị đánh mới bắt chước mẫu thân hắn dệt vải.

Hắn đau lòng ôm Tam Nhi, dỗ dỗ con bé: "Đừng khóc. Tam Nhi đói bụng không? A Đại mua rất nhiều bánh bao ngon về cho Tam Nhi này."

"Thật ư?"

Tam Nhi ngẩng đầu, đôi mắt bồ câu sưng húp, thút thít nói.

"Thật. Tam Nhi xem."

Đặt Tam Nhi ngồi trên ghế, hắn tháo tay nải xuống, mở ra lấy bánh bao. Bánh bao tuy nguội nhưng vẫn có mùi rất thơm, màu sắc tương đối đẹp mắt, hấp dẫn ánh nhìn của con bé.

Tam Nhi nuốt nước miếng ừng ực, nhưng chần chờ không dám cầm.

"Ăn đi."

Lưu Nguyên cười nhẹ, đem bánh bao đặt lên đôi tay nhỏ của Tam Nhi. Đôi tay xương xẩu, đầy những vết xước cùng vết đâm, cũng không được sạch sẽ. Ánh mắt hắn tối sầm, tự dưng khóe mắt cay cay, tâm can quặn thắt.

Tam Nhi được động viên, cầm bánh bao gặm từng chút một, ăn như một chú mèo nhỏ, nước mắt còn lăn trên má nhưng đã ngừng khóc rồi.

"Thật ngon!"

Khen xong, nàng dừng một chút, nuốt đi miếng bánh còn trong miệng, sau đó nhoẻn miệng cười: "Có A Đại thật tốt!"

Khoảnh khắc ấy Lưu Nguyên trông thấy một thiên thần thực sự, rất đẹp, rất thuần khiết, mang ánh nắng vô hình sưởi ấm trái tim hắn. Hóa ra, có muội muội là như vậy sao?

Lưu Nguyên dịu dàng xoa đầu Tam Nhi, cười tươi: "Tam Nhi ngoan. Ăn thêm nữa đi, A Đại vào xem nương."

Tam Nhi gật đầu, ngoan ngoãn ngồi yên.

Lưu Nguyên lấy bộ ngân châm tiến vào gian trong. Trên giường, con người gầy gò với khuôn mặt khắc khổ đang nằm vô lực. Tình trạng của mẫu thân càng lúc càng tệ, hắn liếc mắt nhìn qua, chỉ có thể lắc đầu.

Rất nhiều bệnh tật nguy hiểm ấn giấu trong cơ thể bạc nhược đó, đã sang giai đoạn cuối, giờ đại la thần tiên xuất hiện may ra mới kéo dài sự sống của bà thêm vài năm, còn hắn dù là thiên tài y học, nhưng vẫn là người trần mắt thịt.

"Không biết tiên nhân có thể cứu bà ấy một mạng hay không."

Ôm ý niệm mong chờ vào tiên nhân, ngay sau đó hắn tự động bác bỏ. Sống chết có số, nếu hắn cầu Phạm Vũ Thành một số phối phương của tiên nhân, đổi lại sẽ bị đối phương nắm thóp, sau này không thể không phục tùng kẻ đó. Dẫu sao trong mắt y hắn chỉ như một con kiến hôi, không là cái gì cả, hắn có bao nhiêu phân lượng hắn tự rõ, khả năng của hắn tới đâu hắn tự hiểu. Mạo hiểm như thế, thật sự không đáng.

Lưu Nguyên châm cứu cho mẫu thân một lát rồi mới rời đi. Trong tay nải có mấy bọc thuốc, hắn vào bếp sắc lên, Tam Nhi ôm cái bánh bao cắn dở đi theo hắn vào bếp ngồi, cười khúc khích.

Thấy vậy, hắn không nhịn được liền cười theo. Ai mà đoán được con bé này vừa mới khóc chứ, rõ ràng như tiên nữ mặt trời.

"Tam Nhi, no chưa?"

Hắn xoa đầu nàng, âu yếm hỏi.

"No!"

Tam Nhi đáp rõ to, tiếp tục cắn bánh bao.

Hài tử ngây thơ như thế đó, làm gợi cho hắn những ký ức cũ, lúc hắn chữa bệnh nan y cho mấy đứa nhỏ trạc tuổi nàng, chúng cũng ngây ngô đáng yêu giống nàng vậy.

Bỗng dưng hắn nhớ đến tiểu tử Tiểu Nhị, không biết bỏ đi nơi nào, nhẫn tâm để nàng một mình.

"Tam Nhi, Tiểu Nhị có dặn muội là đi đâu không?"

Nhắc đến Tiểu Nhị, Tam Nhi nhanh nhẩu đáp: "Có. Tiểu Nhị nói đến Bá Hùng sơn kiếm bạc. Trở về sẽ mang cho Tam Nhi và nương rất nhiều bạc.

Bá Hùng sơn?

Lưu Nguyên biến sắc: "Muội nói cái gì?!"