Chương 9: Một phút bốc đồng

Chương 9 : Một phút bốc đồng

Bá Hùng sơn không phải tên một ngọn núi, cũng không nằm trên núi mà nằm ở đồng bằng, dưới chân một quả đồi hoang.

Người người biết đến Bá Hùng sơn là một thế lực, nói thế lực có hơi khoa trương, thực chất đây là một đám ô hợp tụ tập với nhau hành nghề sơn tặc, chiếm cứ một vùng, tự gọi là Bá Hùng sơn.

Đứng đầu Bá Hùng sơn là Đại Bá Hùng, một đại hán trung niên mặt mày dữ tợn, tính cách tàn ác, nghe nói không từ thủ đoạn nào để đạt được mục đích, càng không coi ai ra gì.

Hỗ trợ Đại Bá Hùng thống trị đám lâu la là bốn Tiểu Bá Hùng, chia thành hai phe tả hữu, cố gắng bắt chước bộ máy của thế lực lớn.

Mặc dù đã chia như vậy, nhưng ô hợp thì vẫn là ô hợp thôi, không hề phân biệt rõ ràng.

Người trong Bá Hùng sơn rất đông, ai muốn vào liền vào, không có quy tắc tuyển chọn gì cả. Bọn chúng đều là những cô nhi, những kẻ không ra gì, mới dễ dàng hợp chung một chỗ.

Thế nhân nhắc đến Bá Hùng sơn đều tỏ ra phẫn nộ. Bọn chúng không từ bất cứ phương pháp gì để đạt được thứ mình muốn, từ cách làm nhân từ nhất là ăn trộm, lừa đảo cho đến cách tàn bạo nhất là cướp của, phóng hỏa, thậm chí giết người.

Tiếng xấu của Bá Hùng sơn vang danh một vùng, ai nấy nghe tên đều sợ vỡ mật.

Cho nên, khi Lưu Nguyên nghe Tam Nhi nói Tiểu Nhị đến Bá Hùng sơn, sắc mặt liền tái xanh, trong lòng bất an.

Tiểu Nhị là một thiếu niên nghịch ngợm, từ nhỏ đã ranh ma xảo quyệt, nhưng không có nghĩa hắn ác độc, có thể mặt không đổi sắc làm những chuyện trái với luân thường đạo lý.

Hai năm về trước, A Đại phải đến sơn trang làm việc với phụ thân, hắn tuy nhỏ tuổi đã tự mình chăm sóc cho muội muội bé bỏng, cho mẫu thân bệnh tật, thật tâm đối đáp với mọi người.

Tiểu Nhị đã từng đứng trước mặt phụ thân hắn mà mắng là cặn bã, nhưng chưa bao giờ mắng tên vô dụng A Đại là đần độn hay bất tài. Dù mặt ngoài hắn cáu kỉnh với Lưu Nguyên, nhưng dựa vào điểm đó đã khiến Lưu Nguyên sinh hảo cảm với hắn.

Thiếu niên dấn thân vào vũng bùn lầy, sợ rằng nếu không biến chất, thì cũng lành ít dữ nhiều.

Thần sắc trên mặt lo lắng không che giấu, Lưu Nguyên không cách nào tập trung sắc thuốc được.

Tiểu Nhị hẳn đã đi được một thời gian, hiện tại phải vào Bá Hùng sơn rồi, có lẽ đã bị chúng ép làm mấy công việc bẩn thỉu.

Chân mày Lưu Nguyên nhíu chặt, chợt hắn đứng bật dậy, hai tay chắp sau lưng, đi đi lại lại khắp phòng, vắt óc suy nghĩ chuyện của Tiểu Nhị nên giải quyết thế nào.

Tam Nhi ngơ ngác nhìn Lưu Nguyên, không nhịn được kêu lên: "A Đại đừng đi nữa! Tam Nhi chóng mặt!"

Chân Lưu Nguyên dừng lại, trong đầu đã nghĩ đến chuyện bỏ mặc Tiểu Nhị. Dẫu sao bọn họ không thân cận, dựa vào chút tình cảm quen biết mấy hôm, không cần thiết để hắn mạo hiểm.

Làm sao có thể trách hắn được, hắn có lòng nhưng không có lực, xem như Tiểu Nhị hành động ngu ngốc là tự làm tự chịu thôi. Quả thực vấn đề này quá sức đối với hắn.

Hiển nhiên có thể suy xét đến việc nhờ cậy Phạm Vũ Thành, đối với y, việc này nhỏ như con thỏ mà thôi, không đáng nhắc đến. Nếu hắn mở miệng, đảm bảo mười phần Tiểu Nhị lập tức được cứu ra.

Nhưng trên đời có chuyện tốt như thế sao? Huống gì người tốt tự nguyện giúp đỡ mà không cầu lợi ích tuyệt chủng hết rồi. 

Ai mà biết được cái giá hắn đưa ra có thể khiến đối phương hài lòng hay không. Một khi hắn đưa ra lợi nhuận quá lớn, không nghi ngờ gì, chính hắn sẽ rơi vào nguy hiểm.

Sự tồn tại của phàm nhân như hắn trong mắt Phạm Vũ Thành tựa như một hạt bụi, phủi cái là bay, dễ dàng hóa hư vô. Hiện tại thoạt nhìn đôi bên ngang hàng, thực chất hắn nằm ở thế bất lợi. Chỉ cần Phạm Vũ Thành yêu cầu một câu, hắn không có quyền kháng cự.

Hắn không muốn vì người khác mà đẩy mình vào hiểm cảnh, càng không muốn đánh mất tự do.

Hắn tự nhận mình là con người vô cảm, ích kỷ.

Đời trước nhờ tâm tính hết thảy vì mình mà làm, hắn mới đứng trên đỉnh cao, nếu không đã bị lũ cáo già ăn đến mức không nhả xương. Nhưng nơi đó là Địa Cầu, trí tuệ con người làm chủ, không phải tu chân giới lấy thực lực đè người. Chút khôn vặt của hắn trước sức mạnh tuyệt đối chả là cái đinh gì.

Không thể phủ nhận ngộ tính của Lưu Nguyên rất nhanh, mới qua mấy ngày tiếp xúc với tầng lớp tiên nhân, hắn đã lờ mờ nhìn nhận ra sự tàn khốc của nó. Thế giới quan của hắn từng bước thay đổi thích nghi với sự tồn tại của tu chân giới, làm tiền đề cho con đường theo đuổi tiên đạo sau này.

Suy nghĩ thấu đáo, Lưu Nguyên bình tĩnh tiếp tục ngồi sắc thuốc, đáy lòng không có cảm giác gì hết, giống như sự lo toan vừa rồi chỉ là ảo giác mà thôi.

Thế nhưng, Tam Nhi đột nhiên hỏi một câu khiến tâm hắn nao nao, cả người đông cứng trong nháy mắt:

"A Đại về rồi, tại sao Tiểu Nhị vẫn chưa về?"

"Hắn..."

Lưu Nguyên quay mặt sang nhìn Tam Nhi, lời định nói mắc nghẹn trong cổ họng, không thoát ra được.

Tam Nhi ngừng ăn, rưng rưng nước mắt, trong đầu nhớ đến ca ca vẫn thường hay ôm nàng, kể chuyện cho nàng nghe, theo bản năng nói ra suy nghĩ trong lòng: "Tiểu Nhị ở bên ngoài rất đói bụng. Tam Nhi được A Đại cho rất nhiều bánh bao. Tam Nhi cho Tiểu Nhị, hắn sẽ không đói nữa."

Vẻ mặt Lưu Nguyên rối rắm.

Hắn vô tình nhưng không phải kẻ nhẫn tâm. Đối mặt với tiểu tiên nữ khả ái như Tam Nhi, mỗi lời nàng nói ra như cứa vào tâm can hắn, vô cùng khó chịu.

Tiểu Nhị vẫn luôn bên cạnh nàng đột nhiên không bao giờ trở về nữa, tâm hồn bé bỏng đó có thể chịu đựng được sao?

Còn hắn, bản thân hắn không đủ tự tin để thay thế Tiểu Nhị trong lòng Tam Nhi, càng không dám đặt chân vào thay thế. Hắn đã chọn con đường của hắn, dù hắn có chút tình cảm với mọi người, nhưng suy cho cùng, hắn vẫn không phải A Đại.

Không khí trầm mặc bao trùm lấy hai con người nhỏ bé.

Nửa canh giờ trôi qua, sau khi miễn cưỡng sắc xong nồi thuốc, Lưu Nguyên dặn dò Tam Nhi vài câu, rời khỏi nhà.

"Lưu Nguyên a Lưu Nguyên, mày ngu lắm con ạ! Thật uổng phí hơn ba mươi năm lăn lộn trong vũng bùn!"

Vừa đi vừa lẩm bẩm, có lẽ hắn điên rồi mới bị lời của một đứa con nít đả động, tự dưng quyết định đi làm cái việc hại mình mà không có kết quả này, nhưng bước chân hắn rất gấp gáp, giống như sợ đến muộn thì sẽ không còn người nữa.

Ngửa đầu nhìn trời, sắc mặt hắn trở nên u ám,  sau đó cắn răng cắm cổ chạy hướng quả đồi ở phía tây nam, cách nơi bọn họ sinh sống gần mười dặm đường.

"Đánh quả liều vậy! Cùng lắm lần này lại chết, trọng sinh xong gánh thêm món nợ đời nữa! Ta lại sợ mấy món nợ nho nhỏ ấy sao!"