Chương 7: Lựa chọn

Chương 7 : Lựa chọn

Lưu Nguyên đang ngồi giặt đồ ở sau nhà, nghe Phạm Vũ Thành vội vội vàng vàng nói, tuy trong lòng mừng rỡ nhưng mặt ngoài tỏ vẻ lưu luyến, đứng dậy quay người hỏi: "Phạm huynh, ngươi phải đi nhanh như vậy?"

Phạm Vũ Thành gật đầu: "Ta đã khôi phục rồi, không thể nán lại quá lâu, phải quay về tông môn bẩm báo."

"Vậy ta không giữ huynh nữa."

Lưu Nguyên giơ tay ra. Phạm Vũ Thành liền bắt lấy, đem linh lực và một tia thần thức vào dò xét.

Linh lực mát lạnh xâm nhập vào khiến cơ thể Lưu Nguyên run nhẹ. Lần đầu tiên cảm nhận được linh lực, mặc dù không phải của hắn nhưng vẫn khiến hắn thích thú. Linh lực nhẹ nhàng lưu chuyển đi tới đan điền, sau đó liền rút lui rất nhanh.

Lưu Nguyên cẩn thận ngẩng đầu, muốn xem thần sắc của Phạm Vũ Thành, đáy lòng hồi hộp khó tả. Rất lâu rồi hắn mới trải qua cảm giác chờ đợi và khao khát có một thứ gì đó, hắn cứ nghĩ hắn đã vĩnh viễn quên đi sự mong đợi này.

Nhưng thật thất vọng.

Phạm Vũ Thành nhíu mày thật lâu không nói, vẻ mặt không có gì vui mừng. Trong lòng hắn lộp bộp một chút, không rõ vì hắn không có linh căn hay tư chất hắn quá tốt nên y không trả lời hắn.

"Lưu đệ."

Thần sắc Phạm Vũ Thành trở nên trịnh trọng khiến hắn bị cuốn theo không khí áp bức ấy. Vẻ mặt hắn chờ mong không chút che giấu, chờ đợi một câu đáp của người đối diện.

Phạm Vũ Thành thấy vậy thì thở dài một hơi: "Ta đã kiểm tra qua, ngươi thực sự may mắn vì có linh căn, đáng tiếc lại là ngụy linh căn có đủ cả năm thuộc tính, khó trên con đường tu luyện. Nhưng xem ở ngươi là đệ đệ kết nghĩa với ta, nếu ngươi muốn tu tiên, ta đáp ứng đưa ngươi đến môn phái, cũng bằng lòng giúp đỡ ngươi. Thế nhưng..."

Im lặng một giây, Phạm Vũ Thành tiếc nuối nói: "Linh căn của ngươi rất kỳ quái, không được đầy đủ, giống như tồn tại vô số cái lỗ hổng. Trường hợp khuyết thiếu này, ta khuyên đệ không nên tu tiên đâu. Nếu tu tiên, sợ rằng linh khí không giữ được, sẽ tự bạo mà chết."

Lưu Nguyên nghe câu 'tự bạo mà chết' như sấm rền bên tai, nhất thời đờ đẫn, không kịp phản ứng.

Ở Vân Kiếm tông, Phạm Vũ Thành tham dự trắc thí thu nhận đệ tử, những thiếu niên trắc thí không ra linh căn, không thể tu tiên cũng có vẻ mặt như vậy, nên y không biết làm cách nào, chỉ có thể an ủi một phen.

"Lưu đệ, dù ngươi không thể tu tiên nhưng vẫn là đệ đệ ta. Chuyện ta đồng ý nhất định không nuốt lời. Đây là Truy Tung phù, giữ cái này cẩn thận bên người, dù ngươi ở đâu ta cũng có thể tìm thấy. Lúc ngươi có chuyện thì hãy xé nó, ta cảm nhận được sẽ tìm đến chỗ ngươi."

Từ trong tay xuất hiện một tấm phù màu vàng, mặt trên viết một chữ 'Truy', Phạm Vũ Thành đem một tia thần thức vào đó, đưa cho Lưu Nguyên.

Nhanh chóng lấy lại tinh thần, Lưu Nguyên cảm kích nhận tấm phù, ôm quyền nói: "Đa tạ ý tốt của Phạm huynh. Phạm huynh đi đường cẩn thận."

Phạm Vũ Thành gật đầu, ném thanh lam kiếm lơ lửng trên không, như nhớ ra điều gì mới nói tiếp: "À, ta quên mất một chuyện. Ngươi giúp ta giải độc, ta cũng không thể bạc đãi ngươi. Có chuyện gì khúc mắc cứ nói, nếu không phải việc khó gì ta có thể làm nhanh giúp ngươi."

Tuy vừa trải qua một trận đả kích nhưng Lưu Nguyên vẫn tỉnh táo lắm, nhân cơ hội này liền không từ chối, cười khổ nói: "Huynh cũng thấy ta nghèo như vậy, trước mắt không cần gì ngoài bạc. Như vậy đi, chi phí chữa bệnh ta lấy rẻ hai ngàn lượng. Mong Phạm huynh thành toàn."

Phạm Vũ Thành xua tay: "Ngươi khách khí làm gì. Ta thấy hai ngàn lượng cũng quá bạc đãi Lưu đệ rồi. Bạc đối với người tu tiên chúng ta chỉ là tờ giấy lộn mà thôi, nhưng phàm nhân như ngươi thì rất cần thiết. Đợi qua bảy ngày nữa ta trở lại, sẽ đưa ngươi năm ngàn lượng bạc, đủ để ngươi sung túc một thời gian."

Năm ngàn lượng?

Con số này nhất thời khiến hắn cảm thấy chuyện không thể tu tiên không có gì đáng buồn. Hắn mừng rỡ nói: "Vậy làm phiền Phạm huynh."

"Không phiền không phiền. Thôi, ta đi đây, bảy ngày sau gặp lại. Đệ hãy bảo trọng."

Nói xong, Phạm Vũ Thành đề khí nhảy lên kiếm, một đường bay trên không trung, biến mất ở cuối chân trời.

Ánh mắt Lưu Nguyên dõi theo chuyển động của y, có hâm mộ, có ghen tị, có ảo não. Thần sắc vui mừng thu lại, thay vào đó là vẻ mặt lạnh lùng, băng sương.

Không thể?

Chỉ bằng hai chữ 'không thể' thì không thể tu tiên sao?

Tư chất thấp kém...

Linh căn khiếm khuyết...

Trên đời những người như hắn thì không thể tu tiên sao?

Chẳng phải hắn đạt yêu cầu để tu tiên ư?

Dù là tầng đáy của giới tu chân, không ai đặt vào mắt, nhưng không phải hắn có tư cách tu tiên sao?

Hắn không cam lòng!

Lưu Nguyên vò tấm phù, hai tay bất giác siết chặt. Hắn hít sâu một hơi, rồi ngửa mặt lên trời mà gào.

"Ông trời ơi! Tại sao ông đối xử với ta như vậy? Ta có lỗi gì với ông sao?"

"Ông đưa ta đến đây chỉ để làm một tên phàm phu tục tử suốt quãng đời còn lại hay sao?"

"Mẹ nó chứ! Ông ra đây cho ta! Ta phải chất vấn ông, chất vấn ông vì sao liên tục hành hạ ta như vậy? Ông cảm thấy ta dễ đùa lắm sao? Ta sẽ để cho ông đùa bỡn như vậy sao?!"

Cuộc sống của hắn kiếp trước lẫn kiếp này có gì tốt? !

Đã từng, có rất nhiều người nói với hắn hai chữ 'không thể'.

Lưu Nguyên hắn từng là học sinh cá biệt mười năm, đội sổ liên tục bảy năm. Thầy cô, bạn bè, hàng xóm láng giềng, ngay cả người thân đều chỉ tay vào mặt hắn mà mắng đồ bất tài, ngu xuẩn, vô dụng.

Không ai quan tâm hắn suy nghĩ cái gì. Không ai nhìn vào hắn, dẫn dắt hắn, dõi theo hắn. Không một ai.

Rồi hắn muốn chứng minh cho họ thấy, họ mới là cặn bã của xã hội, còn hắn là thiên tài.

Tốt nghiệp cao trung với tấm bằng trung bình, thi liên tục ba năm để vào một trường đại học y kha khá, để rồi tốt nghiệp đại học với tấm bằng giỏi. Hắn từng bước, từng bước dẫm đạp những con người đã từng chỉ tay vào mặt hắn mà mắng.

Trưởng thành, hắn trở thành một bác sĩ xuất sắc không người nào không biết. Hắn cố gắng từng ngày, từng ngày, nhanh chóng đứng trên đỉnh cao mà những người kia có rướn cổ lên nhìn cũng không bao giờ thấy khuôn mặt hắn, mà hắn có thể ung dung ngồi trên đó châm chọc, trào phúng sự thất bại của họ.

Vân Uyên hắn vốn là đại thiếu gia, thân mang dòng máu cao quý của Vân gia, chỉ vì đầu óc có chút vấn đề nên bị thế nhân, gia tộc xem thường, khinh bỉ, mất tư cách thừa kế.

Nếu ngày ấy có người dẫn dắt, chỉ bảo hắn một chút thôi, tình trạng của hắn đã chuyển biến tốt, sẽ không ngốc, sẽ không vô dụng.

Không một ai tình nguyện giúp đỡ hắn.

Đố kỵ, quyền lực, Vân Uyên cứ vậy chết đi trong vòng xoáy không dứt của gia tộc.

A Đại hắn chỉ là một đứa nhỏ nghèo, trong bụng dinh dưỡng không đầy đủ, cho dù may mắn chào đời cũng đã ấn định một cuộc đời không tốt.

Mẫu thân quanh năm ốm yếu, trình độ học thức có hạn, không thể dạy bảo hắn. Còn phụ thân hắn luôn đánh đập hắn, mắng hắn là đồ vô tích sự.

Phụ mẫu quan tâm một chút thôi, mọi thứ sẽ khác.

Rồi A Đại vì kiệt sức mà chết đi.

Ba con người, cuộc đời không ai giống ai, nhưng đều có điểm chung là bất hạnh.

Ba phân hồn hôm nay chính thức về một thể, sẽ tiếp tục tái diễn cuộc đời bất hạnh nữa sao?

Tương lai trở thành con người yếu ớt, thể chất suy nhược, chỉ có thể yên lặng chờ cái chết đang đến gần, mỗi ngày nơm nớp lo sợ bao giờ thì mình kiệt quệ, bao giờ thì thân thể này hoàn toàn bỏ đi...

Ánh mắt Lưu Nguyên hàn quang lưu chuyển, đầy vẻ uất hận đối với sự tàn nhẫn của nhân sinh.

Cuộc đời của hắn không gì là không thể! !

Ngay từ đầu hắn đã rõ một điều...

Thời điểm biết đến thế giới tu chân cùng tu sĩ, hắn đã không cam chịu làm phàm nhân.

Thời điểm biết thật sự có linh căn, hắn càng không cam chịu làm phàm nhân.

Tư chất, khiếm khuyết,... trên đời này không có gì là tuyệt đối, những thứ đó không thể tác động con đường mà hắn đã chọn.

Một ngày nào đó hắn sẽ đi đến đỉnh cao giống như kiếp trước hắn đã làm, sau đó ngạo nghễ nhìn xuống những kẻ nhục nhã hắn, hung hăng vả mặt bọn chúng, để bọn chúng thấy hổ thẹn với cuộc đời mình.

Lưu Nguyên cất tấm phù vào trong ngực, thản nhiên đi vào nhà.

Lựa chọn của hắn không phải cả đời làm một phàm nhân để cho người tùy ý nhào nặn, lợi dụng.

Tâm ý đã quyết, bằng mọi giá, Lưu Nguyên hắn phải trở thành một tiên nhân! !