Chương 6: Giải độc

Chương 6 : Giải độc

Lưu Nguyên tiến đến cái bàn gỗ, lấy ra một bình sứ đựng dược tề chế sẵn hôm qua, đút cho nam tử họ Phạm.

Dược vào thì ít tràn ra thì nhiều, Lưu Nguyên dùng khăn lau sạch chỗ mùi thuốc đắng, dùng chăn kê cao đầu y, sau đó xách tay nải rời khỏi chòi lá.

Trên người còn hơn tám mươi lượng bạc, hôm qua đã tiêu gần hai mươi lượng, cả nhà hắn làm hộc xác cũng không được một góc của từng đấy, nghĩ mà xót xa.

Lưu Nguyên đem hai mươi lượng dắt vào lưng quần, dự định để về quê gửi cho gia đình, số còn lại tiếp tục ra hiệu thuốc mua dược. Dù sao số bạc này là của nam tử họ Phạm, hắn dùng để chữa bệnh cho y càng không có gì phải đắn đo.

Thời điểm hắn trở về, nam tử họ Phạm đã tỉnh dậy.

Khí sắc y nhợt nhạt, nhưng thần trí tương đối minh mẫn. Y hiểu rõ tình huống của mình thế nào, miễn là mạng còn giữ được, chút độc trong thân không tính là gì.

Bí thuật mà y thi triển đã kìm nén một phần độc lan tràn khắp cơ thể, tránh những chỗ yếu hại nên y không lo lắng. Nhưng y cảm thấy mình có thể thoải mái, cũng rất ngạc nhiên, lờ mờ đoán được do tiểu tử phàm nhân đó mà y mới có thể tỉnh táo.

Đáy lòng tự nhiên sinh cảm kích với Lưu Nguyên.

Lưu Nguyên bước vào, không nhìn y mà đi đến trước bàn, theo thói quen hỏi thăm: "Phạm huynh tỉnh rồi? Trong người có chỗ nào không ổn không? Chẳng hạn như đầu óc quay cuồng, có chỗ đau bất thường?"

"Không có chỗ nào không ổn. Trạng thái bây giờ so với tưởng tượng của ta tốt hơn nhiều lắm."

"Do thể chất tiên nhân của huynh cường kiện hơn người bình thường, ta cũng đã làm hết sức. Được rồi, Phạm huynh chịu khó nhịn đau, giờ ta thi châm giải độc cho huynh."

Thấy Lưu Nguyên cầm bộ ngân châm đi đến, nam tử họ Phạm kinh ngạc: "Ngươi có thể giải độc?"

Sau đó liền phủ nhận: "Không thể nào. Độc bí truyền của Thanh Ngưu môn đến luyện dược sư của chúng ta muốn giải cũng mất mười ngày nửa tháng, riêng nguyên liệu điều chế thuốc giải muốn tìm đã khó khăn, sao ngươi có thể giải được?"

"Phương pháp huynh nói hẳn là dùng thuốc giải độc đi. Ta thì không có khả năng điều chế thuốc giải, thứ nhất độc mà huynh trúng phải ta chưa nghe nói qua, thứ hai ta không có chi phí để điều chế. Phương pháp mà ta dùng là phương pháp thuần túy, mượn ngoại lực bức độc ra ngoài. Cách này có nguy hiểm nhất định, nhưng đối với Phạm huynh ta thấy không có vấn đề gì."

Lưu Nguyên cười cười, ngừng một chút rồi nói tiếp: "Độc này tồn trữ lâu trong người không tốt, chi bằng huynh cố gắng chịu đựng một chút, ta thi châm ba ngày liên tục liền xong. Nếu để thêm một thời gian, chẳng những mất thì giờ dưỡng thương, không may còn để lại di chứng không đáng có."

Nam tử họ Phạm cũng rõ ràng, để lại di chứng là chuyện không thể tránh khỏi, nếu như khi ấy y không dùng kiếm phù thì còn có cơ may, nhưng một khi xuất ra rồi, đành phải chấp nhận. Tương lai sau này vì di chứng mà tu vi chậm tiến, bỏ lỡ nhiều thời gian. Nếu không phải vậy, y cũng không hận hai gã đến thế.

Liếc mắt một cái, Lưu Nguyên liền biết y đang lo ngại cái gì. Hắn không giấu giếm, cũng không kiêu ngạo, ngữ khí chắc nịch: "Phạm huynh yên tâm. Trước đây ta từng có cơ duyên được thần y thế tục chỉ bảo cho vài món nghề, phương diện giải độc tương đối có thiên phú, sẽ không để Phạm huynh lưu lại di chứng gì."

"Ngươi có thể đảm bảo ư?"

Giọng điệu nam tử họ Phạm mơ mồ có tia chờ mong.

"Đương nhiên. Phạm huynh có biết tình trạng của huynh tốt đến vậy là nhờ công của ai không?"

Lưu Nguyên đắc ý nói.

Kiến thức y học của hắn là tích lũy tinh hoa mấy ngàn năm trên Địa Cầu, do ông bà tổ tiên xa xưa để lại cho con cháu mai sau, vì thế hắn có vô số cách giải độc khác nhau, không nhất thiết cứ phải trúng độc gì thì dùng thuốc giải độc đó. Nếu cứ chấp nhất một phương pháp này, thì trên đời ai trúng độc cũng phải nằm chờ chết sao?

Hắn lăn lộn trong giới bác sĩ bao nhiêu năm, kinh nghiệm đúc kết được không phải dạng vừa, cách xử lý của hắn cũng linh hoạt hơn nhiều. Tùy từng người, tùy thời điểm mà đưa ra phương pháp chữa bệnh phù hợp.

Thú thật, nếu không phải nam nhân họ Phạm là người tu tiên, sức chịu đựng vô cùng tốt, hắn cũng không dám dùng phương thức đau đớn này. Tất nhiên hắn có cách khác, nhưng vừa tốn bạc, vừa tốn thời gian, hắn lại không có hơi sức nhiều mà cầm cự lâu như thế. Không phủ nhận khi lý do lựa chọn phương pháp bài trừ trực tiếp có liên quan đến thể chất yếu ớt của hắn.

Nghe Lưu Nguyên nói rất tự tin, Phạm huynh nửa tin nửa ngờ, suy tư một lát, nghĩ từ qua đến nay mình khởi sắc, không có đau đớn gì, chỉ có chút hiền phức là không thể cử động mà thôi. Không thể hoạt động một vài hôm không tính là gì, đổi lại ở tông môn, luyện dược sư không hành hắn chết đi sống lại mới khó tin.

Y thuật của Lưu Nguyên thật sự thâm tàng bất lộ.

Nam tử họ Phạm không do dự nữa, tin tưởng nhìn Lưu Nguyên, đột nhiên hứa hẹn: "Vậy Phạm mỗ phải trông nhờ vào Lưu đệ rồi. Nếu Lưu đệ có thể chữa khỏi cho Phạm mỗ, dù tu sĩ ta mắt cao hơn đầu, cũng nhất quyết kết bái huynh đệ với ngươi. Sau này có chuyện gì khó khăn ở thế tục, Lưu đệ gọi một tiếng, Phạm Vũ Thành ta chắc chắn không từ chối."

Lưu Nguyên hơi bất ngờ, dòng suy nghĩ đảo nhanh qua, cao hứng reo hò: "Phạm huynh, nhất ngôn cửu đỉnh!"

Biểu hiện của hắn tương đối khoa trương, thực tế trong lòng có chút vui mừng mà thôi.

Nam nhân họ Phạm thấy hắn có y thuật hơn người, đương nhiên phải kết thân cho bằng được, sau này mạo hiểm có gì bất trắc, xem như nắm được mấy phần cứu về cái mạng nhỏ.

Về lời đảm bảo giúp đỡ Lưu Nguyên, tiên nhân bọn họ là một tồn tại cao hơn thế tục, chuyện của phàm nhân, tu sĩ còn để trong mắt sao. Chỉ là mấy chuyện lông gà vỏ tỏi mà thôi, tùy tiện một cái liền xong, không đáng nhắc đến.

Phạm Vũ Thành đi một bước này, thấy rõ y không hề thiệt thòi, trái lại có được đồng minh lợi hại. Tuổi đời của phàm nhân rất thấp, không biết Lưu Nguyên có thể sống được mấy năm, mối quan hệ này đối với người tu tiên chỉ như đám mây thoáng qua mà thôi. Trong thời gian đó, lợi ích mà y sắp thu được không hề nhỏ.

Lưu Nguyên năm nay mười bốn tuổi, nhìn bề ngoài như mười hai mười ba, rõ là thiếu niên non nớt, nhưng linh hồn hắn từ vũng bùn đen mà đi lên, có loại người nào mà chưa từng thấy qua. Tâm kế của y không thể qua được mắt hắn.

Thế nhưng đây vốn là mục đích Lưu Nguyên cầu mà không được. Có sự bảo hộ của tiên nhân, cho dù hắn không thể tu tiên, vẫn đảm bảo cuộc sống tốt, không thể không vui mừng.

Mối quan hệ không phải lấy lợi ích để hình thành sao? Chuyện của bọn hắn cũng hợp lẽ thường thôi. 

Vì thế, hai người mặt ngoài vui vẻ, trong tâm nghĩ cái gì chỉ có chính mình biết, đối phương nghĩ cái gì chỉ có thể suy đoán, hoàn toàn không ảnh hưởng đến mối quan hệ huynh đệ vừa được thiết lập.

Lưu Nguyên không thi châm ngay mà nói một chút về tình trạng của y, bước đầu xây dựng tâm lý thật vững vàng cho bệnh nhân. Hắn không gây mê y, vì gây mê phải dùng một lượng thuốc nhất định, chẳng những tốn kém còn nguy hiểm trong quá trình chữa bệnh. Cho nên hắn không ngừng dặn dò để y chuẩn bị tinh thần.

Phạm Vũ Thành lần đầu tiếp xúc với phương pháp điều trị cổ quái này, sinh hiếu kỳ nghiêm túc phối hợp. Trước đây chữa bệnh thì cứ chữa thôi, nào có người lo nhiều đến thế, cũng không có mấy người để tâm bệnh nhân nghĩ hay sắp sửa đón nhận cái gì.

Y cảm thấy chuyện mới lạ này khiến tinh thần phấn chấn không ít. Mặc dù y là người trong giang hồ, trải qua gió tanh mưa máu, chút đau đớn không để tâm, nhưng khi đối mặt với đau đớn trong quá trình điều trị vẫn không thoải mái. Còn hiện tại, y sẵn sàng chịu đựng mà không có đắn đo hay khó chịu gì.

Đúng là thật thần kỳ.

"Bây giờ ta bắt đầu đây. Khoảng một canh giờ mới xong được. Phạm huynh cố gắng phối hợp một chút."

Lưu Nguyên hít sâu một hơi, đỡ Phạm Vũ Thành ngồi dậy. Hắn đứng bên mép giường, cẩn thận đâm một cây châm vào huyệt vị ở ngực.

Điểm châm đúng chỗ có vết đen mờ tích tụ, châm vừa đi vào, sắc mặt Phạm Vũ Thành tái mét, gân xanh nổi đầy trên trán. Rõ ràng lúc nãy không có cảm giác gì, lần này đau đớn liền ập tới, vô cùng thống khổ. Nhưng y đã lên tinh thần, nên không có la hét, cắn răng chịu đựng.

"Nếu đau quá huynh cứ việc la lên."

Lưu Nguyên nhắc nhở, sau đó thủ pháp mau lẹ cắm cây châm đi vào, phủ phần ngực đến phần lưng. Mỗi cây châm cắm vào trung tâm điểm đen tích tụ, khiến nam nhân họ Phạm đau đớn không dứt. Nhưng y thật kiên cường, không kêu một tiếng.

Trong lòng Lưu Nguyên tấm tắc khen ngợi người này có nghị lực kinh người. Rồi hắn không có một tia phân tâm, chuyên chú vào việc cứu trị.

Thời gian trôi qua không khác so với dự tính của Lưu Nguyên là mấy, sau hơn một canh giờ, hắn ôm khuôn mặt bơ phờ đi ra ngoài.

Cái gì cũng không thể nói quá sớm. Phạm Vũ Thành ban đầu tưởng chịu được, nhưng đến cây châm thứ mười một liền la lên, khiến tai hắn u ù muốn điếc đến nơi rồi.

Hắn vỗ vô hai tai, như thường lệ ra gốc dừa nước hít thở không khí.

Vừa nãy đã đem độc dược từ trong thân chuyển qua tứ chi, lục phủ ngũ tạng không đáng lo ngại, qua hai ngày nữa đem độc đào thải ra ngoài qua ngón tay ngón chân là xong rồi.

Lại thêm mấy ngày uống thuốc khôi phục thể lực, vì y là người tu tiên nên chuyện này hắn không lo, có khi mấy ngày y liền sinh long hoạt hổ, bay luôn bộ dáng người bệnh sắp chết.

"Tổn thọ, quá tổn thọ..." Nhớ đến quá trình gian nan, Lưu Nguyên than thở.

Nhưng tổn thọ vài năm còn hơn cả đời làm ruộng không công cho người ta. Hắn đã chán cái cảnh mỗi ngày đứng dưới cái nắng chang chang tay cày tay cuốc, bị bóc lột sức lao động một cách tàn nhẫn. Hắn cũng chán cảnh nghèo đói ăn không đủ no, mẫu thân cùng đệ đệ muội muội vàng mắt chờ hắn đem lương thực về nhà. Cuộc sống ấy quá khổ, quá mờ mịt.

Lúc này cơ hội trở mình rơi xuống đầu, hắn không thể không nắm lấy.

Tiếp đến hai ngày, Lưu Nguyên một lòng chữa trị cho Phạm Vũ Thành, lâu lâu được y kể chút chuyện tiên nhân, hiểu biết của hắn về tu tiên giới cũng rộng hơn một chút. Những điều căn bản như tiên nhân có thể không cần ăn, không cần ngủ mà vẫn sống được khiến Lưu Nguyên chấn kinh một hồi.

Tiên nhân tụ tập thành một quần thể tạo ra môn phái, các thế lực, không khác gì ở thế tục.

Phạm Vũ Thành là đệ tử của Vân Kiếm tông cách đây gần ngàn dặm. Lần này đi tầm bảo, nửa đường gặp phải hai gã đệ tử Thanh Ngưu môn luôn đối địch với họ giở thủ đoạn ám toán, muốn giết y. Kết quả thì Lưu Nguyên đã thấy, hai gã thực lực không bằng người, phải tẩu thoát. Lần này khỏi bệnh, y trở về Vân Kiếm tông gọi người truy sát chúng.

Trong thời gian dưỡng thương, y tranh thủ hồi phục pháp lực, sớm quay trở về. Mấy món đồ y mang theo bên mình, Lưu Nguyên tò mò hỏi, y đều giải đáp.

Cái túi nhỏ màu xám mà hắn không mở được, gọi là túi trữ vật, không gian bên trong rộng ước chừng một căn phòng, chỉ có thể chứa vật chết, nếu đặt vật sống vào nó cũng hóa thành vật chết. Túi trữ vật này quả là tiện nghi cho các tu sĩ.

Muốn sử dụng túi nhất định phải có pháp lực, phàm nhân không cách nào mở được. Lưu Nguyên chợt hiểu ra, đồ của tiên nhân đều liên quan đến pháp lực cả, hắn không tu luyện, không mở được là lẽ đương nhiên.

Khả năng hồi phục của Phạm Vũ Thành rất nhanh. Khi y tu luyện, thi thoảng nuốt vào một viên đan dược, đối với tính tình thích tìm hiểu của Lưu Nguyên, y đã quen nên tùy tiện cho hắn xem. Lưu Nguyên cầm đan dược có thể bổ sung linh khí, tăng tốc độ cho tu sĩ nghiên cứu nửa ngày, thấy điều chế không có gì khó, liền không hứng thú nữa. Nhưng hắn tự nhớ phối phương cùng hương vị, đề phòng sau này có gì cần dùng.

Qua mười ngày, Phạm Vũ Thành thấy tình trạng tốt hơn phân nửa, vội tìm đến Lưu Nguyên nói muốn rời đi.

"Lưu đệ, ta đã đáp ứng kiểm tra linh căn giúp ngươi. Ngươi đưa tay ra đây."