Chương 5: Ác mộng

Chương 5 : Ác mộng

Thời gian không sai biệt lắm, Lưu Nguyên quay người vào nhà. Nam tử họ Phạm đã ngủ từ lâu.

Hắn quét mắt một lượt trên thân thể y, âm thầm đưa ra kết luận, người tu tiên cũng có mấy phần giống phàm nhân, tuy ưu việt nhưng một vài điểm không khác người bình thường.

Lưu Nguyên đúng tình hợp lý xem nam nhân họ Phạm như vật thí nghiệm y học, không chút áy náy nào. Mặc dù y là con người, nhưng có cái mác tiên nhân, cùng người thường sao có thể giống nhau. Hắn khó khăn lắm mới nén được ham muốn mổ bụng y ra xem thứ linh căn đầy màu sắc trông như thế nào.

Lưu Nguyên hơi trầm ngâm, lẩm bẩm: "Xem ở ngươi là người tốt, ta sẽ cố gắng giải độc giúp ngươi."

Ban đầu, Lưu Nguyên chỉ có ý định cứu cái mạng của y về, còn độc trong người, muốn giải được không phải thi châm một lát liền xong. Hắn cũng dự tính đợi y tỉnh dậy, xem y giải quyết thế nào, tiên nhân có nhiều thủ đoạn nên không sợ y mất mạng. Dù sao mục đích để y xem hắn là ân nhân đã thành.

Nhưng trò chuyện một hồi, cảm giác tên này có chút ngây ngô, không cần thiết phải đề phòng nhiều, nên hắn mới đáp ứng chuyện giải độc cho y. Vấn đề này khá khó khăn nhưng so về lợi ích thì chẳng đáng là gì. Để đối phương nợ hắn một cái nhân tình thật lớn, xây dựng mối quan hệ với tiên nhân có thể giúp cho cuộc sống của hắn khấm khá hơn.

Lưu Nguyên tự cười chế nhạo, cảm thấy đời sao mà bạc bẽo quá. Trước đây, chút độc đối với hắn chỉ là cái thuận tay tùy tiện làm. Còn hiện tại, hắn có tâm mà không có lực, chữa bệnh có mấy canh giờ đã muốn mệnh của hắn rồi.

Sức khỏe vẫn quan trọng nhất.

Một sát sau, Lưu Nguyên mới lấy chăn, ôm ra ngoài. Cũng may lâu nay hắn thường ngủ trưa ở cái võng mắc bên nhà. Chiếc giường đơn bạc duy nhất đã bị chiếm dụng rồi, nếu không cũng không biết đêm nay ngủ ở đâu.

Thời tiết nơi đây rất khắc nghiệt. Ban ngày nóng nực, oi ả, ban đêm thì lạnh căm căm. Hắn ngủ bên ngoài không biết có hại thân thể hay không.

Chợt hắn cười chua xót. Cơ thể hắn đã vậy rồi, bên trong hay bên ngoài có khác gì nhau, cũng không khá lên được.

Hôm nay thật sự mệt mỏi, cho nên vừa đặt lưng xuống, Lưu Nguyên liền thiếp đi.

Ba tháng qua hắn ngủ rất sâu. Nguyên nhân là ban ngày ra đồng cày cuốc vỡ mặt, buổi tối làm gì còn hơi sức để thức nữa. Chứng bệnh mất ngủ, thức đêm của kiếp trước tự dưng được chữa khỏi. Ăn được, ngủ được, điều này góp phần tăng thêm ý chí sống cho thân thể bạc nhược của hắn.

Nhưng đêm nay, hắn lại ngủ không an.

Lưu Nguyên mơ thấy một toán hắc y nhân đuổi theo hắn. Khuôn mặt bọn chúng được phủ bởi một tầng sương mỏng đủ để giấu kín dung mạo, hắn không thể nào xác định bọn chúng là ai. Có điều hắn cảm nhận được, vẻ mặt của ai cũng thuộc loại hung thần ác sát, khiến con tim nhỏ bé của hắn không ngừng run rẩy.

Chạy!

Biện pháp duy nhất hắn nghĩ ra được chính là chạy!

Hắn chạy thật nhanh về phía trước, bất chấp mọi trở ngại mà chạy. Đầu óc hắn hoảng loạn, tay chân luống cuống, quãng đường hắn đi xiêu vẹo không thành lối, rẽ đông rẽ tây qua các lùm cây. Hắn bi quan nghĩ, mình may mắn thoát khỏi sự truy sát của hắc y nhân, sau đó cũng lạc đường mà chết dần chết mòn.

Nhưng mà, hắn không cam tâm chết dưới đao kiếm của kẻ ác, một đường chạy vào khu vực sâu hun hút. Màn đêm dần dần phủ đầy thân ảnh hắn, ngay cả hắc y nhân cũng không buông tha.

Hắn nghĩ có thể lợi dụng bóng tối tìm đường sống trong chỗ chết. Không ngờ, thật trớ trêu, địa phương hắn chui vào chính là tử địa.

Trước mặt không có lối thoát, không có ánh sáng.

Sợ hãi.

Đau đớn.

Tuyệt vọng.

Lưu Nguyên kinh hoảng quay người. Đao kiếm lóe lên ánh sáng bạc chói mắt, mắt trái lập tức truyền đến cảm giác nhức nhối...

"Hộc hộc..."

Đôi mắt trừng lớn, bàn tay bất giác bao trùm lên con mắt trái của hắn. Lưu Nguyên phát hiện ra không có thứ gì ngăn cản ánh sáng truyền vào giác mạc. Hóa ra, cơn ác mộng kết thúc, trời đã sáng rồi.

Hắn sờ tấm lưng, mồ hôi lạnh thẫm đẫm áo vải thô, rồi đưa tay gạt đi cảm giác ươn ướt trên trán.

Cơn ác mộng đó thật đáng sợ!

Khoảnh khắc một kiếm chém xuống, hắn cho rằng đời mình xong rồi, thế là kết thúc.

Cảm giác khi ấy vô cùng chân thực, đến bây giờ lòng hắn còn run rẩy, không dám tin đó chỉ là giấc mộng thoáng qua.

Giấc mơ mang theo năm phần thực, năm phần ảo được hắn tái diễn lại trong trí óc. Chân mày Lưu Nguyên nhíu chặt lại, thần sắc tỏ ra nghi hoặc, lâm vào trầm tư.

Hình như... Hắn đã gặp qua địa phương kia một lần rồi!

Cái nơi mà hắn chạy trốn, bị hắc y nhân đuổi theo, trực giác mách bảo hắn đã từng đặt chân đến. Điều này khiến hắn hồ nghi mình bị tâm thần!

Hình ảnh quá mức không rõ ràng, mà hắn cũng chưa từng trải qua cuộc truy sát nào giống thế. Cẩn thận lục tìm trong ký ức truyền thừa, một hồi lâu sau vẫn không phát hiện ra.

"Thật kỳ lạ..."

Đáy lòng nao nao một cỗ tư vị khó tả, Lưu Nguyên sờ sờ con mắt, nó vẫn tốt lắm, không tổn hao gì. Đương nhiên không thể tổn hao được, bởi đó chỉ là một cơn ác mộng không có thực mà thôi.

"Có lẽ hôm qua bị tiên nhân dọa sợ nên mới mơ như thế. Cũng chỉ có lý do này là hợp lý thôi." Lưu Nguyên tự lý giải cho hiện tượng cổ quái xảy ra với mình.

Tự an ủi xong, Lưu Nguyên liền có lại tinh thần. Hắn cúi người nhặt tấm chăn bị rơi dưới đất lên, quay vào phòng.

Trong chòi lá, nam nhân họ Phạm ngủ say như chết, không có cử động gì. Thân thể y hơi căng cứng, da đổi màu vàng, hai đầu lông mày muốn dính vào nhau, hình như đang chịu đựng độc dược phát tác. Sắc mặt y thoáng đỏ lên, cách một thời gian thì chuyển sang trắng bệch, trông rất dọa người.

Tình trạng của nam tử họ Phạm khiến Lưu Nguyên ngạc nhiên. Hắn đinh ninh nam tử họ Phạm khá lắm cũng có sắc mặt tím tái, máu độc ẩn ẩn dưới da tạo thành màu đỏ đậm, nhưng hóa ra không phải như vậy.

"Tiên nhân và phàm nhân cách biệt nhau đến thế sao." Lưu Nguyên cười khổ một tiếng.

Nam tử họ Phạm có tu vi cao, một thời gian nữa đột phá liền trở thành tu sĩ chính thức, thể chất đương nhiên khác biệt rõ rệt so với phàm nhân.

Hơn nữa y đã phục dụng đan dược, thêm cả bí thuật, độc trong cơ thể mười phần được kiềm chế tới ba bốn phần, sau đó nhờ trình độ y thuật cao siêu của Lưu Nguyên với kiến thức của hiện đại bức được kha khá chất độc ra ngoài, tất nhiên tình huống xảy ra không quá khó coi.

Nếu đổi lại là những tu sĩ có tu vi thấp, hoặc không sớm dùng đan dược và bí thuật ngăn độc phát tác, thì tình trạng sẽ chuyển biến xấu hơn nhiều, có khi không đợi được Lưu Nguyên cứu đã mất mạng, hoặc nửa đường chuyển xấu mà chết bất đắc kỳ tử.

Tất nhiên những nguyên nhân tác động đó Lưu Nguyên không biết, cũng không hiểu được. Hắn cứ nghĩ rằng tiên nhân đều khỏe mạnh, sức lực tốt hơn phàm nhân, nên hâm mộ không thôi.

Điều này cũng không có gì lạ. Người tu tiên được phóng đại hóa, tâng bốc lên gấp ngàn lần, bất cứ ai thấy chút thần thông của họ đều thành tâm ngưỡng vọng. Lưu Nguyên vốn là một phàm nhân, liền không ngoại lệ.

Kỳ thực, tiên nhân cũng có người nọ người kia, bọn họ cả đời đắm chìm trong tu luyện, ít giao du với phàm nhân, cho nên mọi ngôn từ ca ngợi về tiên nhân chỉ là lời đánh giá chung chung mà thôi.

Nhưng như vậy đã đủ khiến người ta phải tôn kính ngước nhìn.