Chương 4: Trò chuyện

Chương 4 : Trò chuyện

Trong lòng Lưu Nguyên thầm nghĩ, người tu tiên quả nhiên có nhiều món đồ lợi hại, còn có đan dược gì đó dược tính cao như thế, không hổ danh là những nhân vật mà phàm nhân chỉ có thể ngẩng cao cổ mà nhìn.

Đáy lòng hắn càng muốn tìm hiểu thêm về tu tiên.

Hắn bắt đầu tỏ ra hâm mộ: "Lần đầu tiên ta thấy tiên nhân bằng xương bằng thịt đấy, xem như ta gặp may đi. Đúng rồi tiên nhân, ngươi tên gì?"

"Ta họ Phạm." Nam tử thu lại biểu cảm oán độc, điềm nhiên đáp.

Lưu Nguyên không chút khách khí thấy người sang bắt quàng làm họ: "Như vậy ta gọi ngươi là Phạm huynh đi. Dẫu sao ngươi trông lớn tuổi hơn ta có một chút."

Cách gọi này hắn không tình nguyện đâu. Tuổi đời thực của hắn lớn hơn nhiều, lăn lộn nhiều năm trong xã hội nên tính tình thêm thành thục. Giờ gọi tên mặt non một tiếng 'Phạm huynh' đã có chút miễn cưỡng rồi. Ai bảo hiện giờ hắn mới hơn mười bốn tuổi, so với người trước mặt kém gần chục tuổi, không ép mình gọi thì không được.

Khóe môi nam tử hơi giật giật, cảm thấy tiểu tử gầy ốm này thật to gan! Phàm nhân gặp tiên nhân bọn họ đều cung kính gọi một tiếng 'tiên sư'. Còn tên này chẳng những dám xưng huynh gọi đệ, đối xử với y còn giống như bằng hữu lâu năm, không có chút bộ dáng khép nép, sợ sệt.

Nhưng nghĩ lại, buổi sáng hắn dám đứng xem bọn họ đánh nhau, làm như vậy không tính là kỳ quái.

Tuy nhiên đối với tiên nhân như y được phàm nhân ngưỡng vọng quen rồi, thái độ này vẫn khiến y khó chịu trong người.

Nam tử họ Phạm định bụng ngủ dưỡng sức, không muốn tiếp xúc với đồ nhà quê này, nhưng khi y vừa nhắm mắt thì bị Lưu Nguyên liến thoắng không ngừng.

"Phạm huynh, để cho dễ xưng hô, ngươi cứ gọi ta là Lưu đệ."

"Ta còn có tên nữa là A Đại. Ngươi cũng có thể gọi ta là Đại Đại, không thích thì giữ nguyên A Đại."

"Phạm huynh, chòi lá của ta tương đối nhỏ nhưng tiện nghi nhất ở đây rồi. Ngươi cần gì cứ thoải mái sử dụng."

"Ta sống ở đây một mình. Phạm huynh không cần kiêng kị gì, cứ tự nhiên như ở nhà đi."

"Trời tối rồi, huynh có đói bụng không? Trưa nay ta không ăn gì, bận mua đồ chữa bệnh cho huynh nên giờ rất đói."

"Phạm huynh nên ăn chút gì đó. Người bệnh không thể bị đói, nếu không sẽ không có sức lực chống chịu với bệnh tật."

Trong lòng nam tử họ Phạm bức xúc muốn mắng người. Có để yên cho y nghỉ ngơi không? Người tu tiên có thể mấy ngày mấy tháng không cần ăn, hiện tại y chỉ muốn ngủ thôi! !

Nam tử họ Phạm bực mình lắm nhưng không dám quát tháo. Dù sao người ta vừa mới cứu y, tuy hơi ồn ào một chút nhưng quan tâm y, y không thể bạc nghĩa phủ nhận lòng tốt của hắn.

Đột nhiên Lưu Nguyên ngậm miệng, cười như không cười nhìn nam tử trên giường. Từ trong tay nải lấy ra hai cái bánh bao nhân thập cẩm mua hồi chiều, hắn thản nhiên ăn ngon lành, làm như y thành người vô hình.

Nam tử họ Phạm được yên tĩnh, nhắm mắt muốn ngủ, nhưng y cảm giác thật lâu vẫn không ngủ được, tức khí mở mắt.

"Ồ? Phạm huynh, ngươi tỉnh?"

Lưu Nguyên vờ bất ngờ, trên tay là cái bánh bao thứ hai đã ăn hết bảy phần.

"Ta..." Y không ngủ được.

Biết thừa y sẽ không thể ngủ, nhưng Lưu Nguyên chỉ bịa lý do qua loa: "Có lẽ hôm nay ngủ nhiều rồi nên giờ khó ngủ. Chúng ta trò chuyện một chút giết thời gian đi, biết đâu lát nữa huynh có thể ngủ được."

Nam nhân họ Phạm suy nghĩ một chốc, khó khăn gật đầu. Ở đây chỉ có hai người, không làm gì thì thật buồn tẻ, nói chuyện là một ý tưởng không tồi.

Nói là trò chuyện, nhưng Lưu Nguyên hỏi, còn nam nhân họ Phạm chỉ đáp.

"Tiên nhân như Phạm huynh đều biết bay sao?"

"Chúng ta gọi đó là ngự khí phi hành, kỹ năng cơ bản mà mỗi tu sĩ đều học được."

"Lúc huynh cùng hai gã đánh nhau, ta thấy mấy đạo ánh sáng chớp nháy, thứ đó là gì vậy?"

"Cũng không có gì. Khi chúng ta thi triển pháp lực, màu sắc hiện theo công pháp chủ tu thôi. Như ta tu luyện công pháp thủy hệ, sẽ hiện màu lam."

"Ta thấy huynh rất lợi hại nha. Bị thương vẫn có thể chọi hai người, bức bọn chúng tẩu thoát."

"Tu vi của ta cao hơn hai người đó rất nhiều, chúng không phải đối thủ. Nếu không phải trước đó ta bị ám toán, còn mang thương thế trong người, bọn chúng chắc chắn phải bỏ mạng dưới kiếm của ta."

Nói xong câu này, đáy mắt nam tử họ Phạm lóe lên hàn quang, hiển nhiên rất hận hai gã. Y rơi vào tình cảnh này đều nhờ hai gã, nếu y không báo thù rửa hận, băm thây vạn đoạn chúng, y cũng không còn mặt mũi lăn lộn trên giang hồ nữa.

Thấy y lại bốc lên lửa giận, Lưu Nguyên thở dài một hơi, ảo não không thôi: "Tiên nhân lợi hại như vậy, không biết làm cách nào để trở thành tiên nhân đây?"

Nam tử họ Phạm hơi cao giọng: "Ngươi cũng muốn tu tiên?"

Lưu Nguyên xua tay, ngượng ngùng cười: "Phạm huynh nói đùa rồi. Ta còn phải chăm mẹ già cùng em nhỏ, trên thân mang một món nợ lớn, làm gì bỏ được mà tu tiên. Chỉ là ta khá tò mò, muốn rõ ràng một chút. Thôn của ta còn không biết tiên nhân là gì đâu."

Nam tử họ Phạm hừ một tiếng: "Ngươi tưởng tu tiên dễ như thế sao? Nếu trong người ngươi không có linh căn, cả đời cũng không thể tu tiên."

"Linh căn? Linh căn là cái gì?"

"Đại khái có thể hiểu linh căn giống như gốc rễ của tu sĩ, có tác dụng hấp thu linh khí trong thiên địa chuyển hóa thành pháp lực. Nếu không có linh căn thì không cách nào cảm ứng được linh khí, không thể tu tiên."

"Hóa ra là thế. Vậy cứ có linh căn thì tu tiên được sao?"

Nam nhân họ Phạm trầm tư một chút mới đáp: "Theo lý thuyết thì đúng là như thế. Nhưng trong nhiều trường hợp đặc thù, có linh căn cũng không nên tu tiên."

"Nói rõ hơn đi."

Nam nhân cau mày, hồ nghi nhìn Lưu Nguyên như đang nói 'ngươi muốn biết nhiều làm cái gì'. Lưu Nguyên cười gượng, bày lý do chống chế: "Ta thấy thú vị, dù sao giờ cũng không có gì làm, muốn nghe thêm một chút."

Y nghĩ hắn nhất thời nổi hứng, hiện tại đúng là buồn chán, nên nói thêm cũng không có vấn đề gì, liền tiếp tục.

"Tình huống cụ thể có nhiều, mà ta cũng không rõ ràng lắm. Nhưng phổ biến nhất vẫn là tư chất thấp kém..."

Y chỉ tùy ý nói nhưng đã khái quát tương đối về linh căn cùng những vấn đề cơ bản nhất. Lưu Nguyên nghe một hồi, tự mình tổng hợp lại.

Hóa ra, linh căn cũng có nhiều loại. Linh căn cơ bản chia thành thuộc tính ngũ hành bao gồm năm hệ kim, mộc, thủy, hỏa, thổ. Các loại này tổ hợp đa dạng thành linh căn, dựa theo số lượng mà phân chia.

Bốn, năm thuộc tính gọi là ngụy linh căn, thuộc tư chất thấp kém nhất. Tốc độ tu luyện vô cùng chậm chạp, lý do là có quá nhiều thuộc tính ảnh hưởng đến việc cảm nhận và hấp tu linh khí. Ngụy linh căn khó đột phá tu vi, con đường tu tiên rất ảm đạm, chỉ có thể miễn cưỡng tu luyện. Bốn thuộc tính còn đỡ, mà khi có cả năm thuộc tính, tốt nhất không nên tu tiên, tránh lãng phí thời gian vào việc vô ích.

Hai, ba thuộc tính gọi là chân linh căn, đa số tu sĩ thành danh có tu vi cao đều sở hữu chân linh căn. Đặc biệt, hai thuộc tính còn có tên gọi khác là song linh căn, trong giới tu sĩ không phải hiếm có nhưng đều được đón nhận nồng nhiệt. Dẫu sao tỉ lệ xuất hiện người phù hợp để tu tiên rất ít.

Đơn thuộc tính, hiển nhiên tu luyện dễ nhất, được gọi là thiên linh căn. Tốc độ tu luyện phải nói là nghịch thiên khiến nhiều người thèm khát. Nhưng loại này vô cùng hiếm, hầu như trăm năm may mắn mới xuất hiện một người. Mà đã xuất hiện thì bị các thế lực chú trọng bồi dưỡng, nên tương lai tiền đồ vô hạn.

Trường hợp riêng rẽ không thể tu tiên chính là do thể chất không phù hợp, ví dụ nữ nhân sở hữu Chân Long Chi Thể thuần dương không nên tu tiên, nếu cố tình tu luyện, rất nhanh sẽ mất mạng.

"... Còn một vài dị linh căn như băng, phong, lôi... thua kém thiên linh căn một chút. Mấy loại này cấu tạo thế nào nói ra ngươi cũng không hiểu đâu. Ngươi biết vậy là được rồi."

Lưu Nguyên khẽ gật đầu, lại hỏi tiếp: "Nghe Phạm huynh nói tu luyện công pháp thủy hệ, chẳng lẽ Phạm huynh là thiên linh căn mang thuộc tính thủy?"

Nam tử họ Phạm lườm một cái: "Như thế đã mừng. Ta là chân linh căn ba hệ thổ, thủy, hỏa, có thể tu luyện ba loại công pháp. Nhưng quá khứ vô tình tìm được công pháp thủy hệ, nên phải tu luyện theo. Nếu được chọn, ta muốn tu công pháp hỏa hệ hơn, công kích mạnh, không giống thủy hệ chuyên dành cho nữ nhân, nhu nhu nhược nhược."

Y thoáng phiền muộn, nhưng nhớ lại, nếu không có sự vô ý đó, có lẽ hiện giờ y chỉ là một phàm nhân, càng không biết sự tồn tại của tiên nhân.

Đột nhiên y thấy cảm thông cho tên tiểu tử này. Ở địa phương hẻo lánh hoang sơ, nếu không gặp y, có lẽ cũng không biết tiên nhân là gì.

Giọng điệu y hòa hoãn: "Đợi ta khôi phục pháp lực, sẽ kiểm tra xem ngươi có linh căn hay không. Nếu may mắn, cứ thử tu luyện một lần. Đương nhiên, một khi đã bước chân vào thế giới tu tiên, ngươi phải tuân theo quy tắc của tu sĩ chúng ta. Tốt nhất phải rũ bỏ thế tục, một lòng hướng tiên đạo."

Lưu Nguyên sửng sốt, trên mặt một vẻ ngây ngô nhưng đôi mắt tinh anh đang đánh giá lời của y có mấy phần thực.

Sau đó hắn cười cười, mở miệng cảm ơn: "Vậy ta đa tạ Phạm huynh trước."

"Không có gì. Chỉ một cái nhấc tay thôi."

Rồi Lưu Nguyên như nhớ ra điều gì, cầm cái bát nước, thành tâm đưa đến bên miệng nam nhân: "Phạm huynh nói nhiều như vậy, uống chút nước cho đỡ khát."

Nam nhân họ Phạm đảo mắt một cái, uống không nghi ngờ gì.

Để y uống xong, Lưu Nguyên nói nói vài câu, kiếm cớ muốn đi vệ sinh, đứng dậy ra ngoài.

Bầu trời hoàn toàn chuyển tối. Lưu Nguyên ngồi bên gốc dừa nước, ngước mắt nhìn lên. Mảnh trời được phủ bởi vô số vì tinh tú sáng rực, rất đẹp đẽ. Khung cảnh thực tế này chính là thứ hắn thích nhất từ khi đến cổ đại sinh sống, cơ hồ mỗi đêm sau khi từ cánh đồng trở về, hắn đều bớt chút thì giờ để ngắm nó.

Thế nhưng, hiện tại hắn không thể tập trung thưởng thức bức tranh của thiên nhiên. Ký ức của hắn tái hiện cảnh tưởng đối chiến hồi sáng, khiến lòng hắn không ngừng thổn thức.

Tu tiên là thứ gì đó ảo diệu vô cùng, dễ dàng mê hoặc người trần mắt thịt như hắn, khiến hắn không cách nào kiềm chế khát vọng đạt được những quyền năng của tiên nhân.

Trường sinh, đó không phải thứ mà thế nhân luôn theo đuổi sao?

Ngay cả hắn cũng không cưỡng lại được sức hấp dẫn của nó. Hắn đã từng chết không chỉ một lần, thời gian sống chỉ đạt đến một phần ba cuộc đời của người bình thường. Hắn không muốn mình lại chết quá sớm, vẫn có nhiều thứ hắn chưa được trải nghiệm, hắn còn lưu luyến nhân sinh lắm.

Nhấc cánh tay gầy như que củi lên, Lưu Nguyên thở dài một hơi, bất chợt sờ sờ lên vết bớt đen dài kiếm trọn một bên má trái.

Có lẽ tu tiên sẽ giải quyết được vấn đề nan giải của hắn.

Nếu thật sự hắn không có linh căn, không thể tu tiên, vậy lại nghĩ biện pháp khác thôi. Ông trời đâu đến mức tuyệt tình như thế chứ.

Cuộc hội ngộ tình cờ này giúp Lưu Nguyên có cái nhìn lạc quan về tương lai tưởng chừng quá u ám của hắn, đồng thời đặt dấu mốc quan trọng cho vận mệnh mà chính tay hắn làm chủ.