Chương 3 : Cứu tiên nhân
Nam tử bạch y kiệt quệ hôn mê giữa cánh đồng. Dưới cái nắng oi ả, khuôn mặt hắn đổi màu liên tục từ trắng, sang đỏ, phát xanh rồi tím tái, thần sắc vô cùng thống khổ, từng giọt mồ hôi to như hột đậu từ trên trán thẫm xuống nền đất cằn cỗi. Trông hắn thật thê thảm.
Bạch y phiêu dật đã biến thành màu cháo lòng, nhìn không khác y phục trên thân Lưu Nguyên là mấy. Xem ra, tiên nhân với phàm nhân khoảng cách cũng không quá xa nha!
Lưu Nguyên dùng cán cuốc chọc chọc chân hắn vài cái, vô tình phát hiện một điểm phần đùi bên trái cứng bất thường. Hắn ngồi xổm nắn nắn xem, đồng thời quan sát sắc mặt của nam tử, chỉ thấy tên này nhíu mày chịu đau, phát ra tiếng rên ư ử.
Bị thương?
Lưu Nguyên xoa xoa cằm, vẻ mặt khâm phục: "Bị thương thành ra như vậy, một chọi hai vẫn có thể dành chiến thắng. Tiên nhân này cũng có chút bản lĩnh."
Tầm mắt Lưu Nguyên đảo quanh nam tử một lượt, đầu lông mày khẽ cau, sau đó liền giãn ra. Bất chợt hắn thấy thanh kiếm xinh đẹp kia, không nhịn được muốn thử cầm xem một chút.
"Nặng như vậy?"
Sau một hồi rinh không nổi, Lưu Nguyên đành lắc đầu bỏ cuộc. Chỉ tại thân thể hắn gầy gò, sức lực không đủ, nâng cuốc còn có thể miễn cưỡng, chứ cầm thứ vũ khí toàn thân bằng kim loại này thì rất khó khăn.
Hắn vỗ vỗ mặt nam tử vài cái, cười cười: "Có chút khổ cực, mong rằng ngươi không khiến ta thất vọng."
Nói xong, hắn cột kiếm vào thân nam nhân, một đường đem người kéo lê trên đất.
Dùng y đức tự thuyết phục bản thân đây là tiên nhân, không phải người bệnh, nên hắn kéo vô cùng tự nhiên.
Khổ cho nam nhân bạch y, đã trọng thương còn bị hành hạ không thương tiếc! Nếu y biết được chuyện Lưu Nguyên kéo lê y giữa đường, có khi một kiếm bổ đôi cũng không xả hết giận.
Lưu Nguyên âm thầm cảm thán chỗ cư trú của hắn gần đây, nếu không hắn liền mặc kệ sống chết của tên này.
Một thời gian sau, Lưu Nguyên về đến chòi lá.
Hiện tại hắn phải rời xa gia đình đi làm công trả nợ, qua vụ mùa còn phải vào trấn làm thuê kiếm tiền, cả đời ấn định chỉ làm không công, cho nên muốn một ngôi nhà tử tế chính là nằm mơ giữa ban ngày.
Kỳ thực, có đất cho hắn dựng chòi lá đã may mắn lắm rồi.
Bên trong chòi lá không có gì đáng giá, miễn cưỡng đáp ứng nhu cầu cơ bản của cuộc sống. Lưu Nguyên cố sức đặt nam tử lên chiếc giường đơn bạc, cởi y phục bên ngoài, chỉ chừa mỗi quần dài, đề phòng hắn bốc lửa mà chết. Thời tiết nóng như vậy, chưa kịp cứu người thì người đã muốn chết khô rồi.
"Không biết trong người hắn có bạc hay không."
Lưu Nguyên lục lọi trong túi nhỏ màu xám bên hông nam tử. Cái túi này rõ ràng rất dễ mở, cũng khá nặng, nhưng không cách nào thăm dò bên trong có gì. Hắn tức khí dốc ngược túi đổ xuống, không hề có thứ gì rơi ra, làm hắn bực bội một hồi.
"Đúng là đồ của tiên nhân, không giống của phàm nhân."
Lưu Nguyên lau bàu, cất túi sang một bên, tiếp tục tìm trong y phục của hắn.
Mò ra tờ giấy bạc giấu trong áo, là ngân phiếu mệnh giá trăm lượng.
Bấy lâu nay Lưu Nguyên chưa từng thấy một đồng vụn chứ đừng nói đến ngân phiếu, nhất thời mừng phát khóc, liền hướng tới nam tử đang hôn mê đòi thù lao: "Ta cứu ngươi khỏi chết cháy, trăm lượng này ta lấy làm tiền công đi."
Không hiểu sao Lưu Nguyên vẫn cảm giác mình thật thiệt thòi. Trăm lượng với công sức hắn bỏ ra không đáng là gì.
"Không sao cả. Viết giấy ghi nợ vậy."
Thở dài một hơi, Lưu Nguyên rời khỏi chòi lá, ném nam nhân nọ một mình. Hắn phải chuẩn bị ít đồ, hiện tại có tiền nên mọi thứ dễ dàng hơn nhiều, cũng nắm chắc đoạt được sinh mệnh của người nọ từ tay lão Diêm Vương.
Thời điểm Lưu Nguyên quay về đã là giữa chiều. Trên lưng hắn đeo một tay nải, thong dong bước vào, giống như quên luôn việc bên trong có một người trúng độc nằm chờ chết.
Về việc tại sao hắn biết nam nhân bạch y trúng độc, đơn giản vì hắn là bác sĩ, phương diện độc dược rất có thiên phú, liếc mắt cái liền nhìn ra. Trước đây rảnh rỗi hắn thường hay nghiên cứu thứ này vì nó thú vị, cũng có chút thành tựu. Trên đời mấy loại độc không có thuốc giải, một phần trong số đó là do hắn chế ra. Đương nhiên, chính hắn cũng không biết cách giải.
Sắc mặt nam nhân nọ đã hoàn toàn chuyển tím, thần trí lâm vào mê man, lâu lâu thốt ra mấy từ không đầu không đuôi chẳng ai hiểu gì.
Lưu Nguyên đỡ y ngồi dậy, một bên lấy ra bộ kim châm vừa mới đặt mua, tiếp đó là ba bình sứ đựng dược tề hắn chế sẵn ở hiệu thuốc. Ở chòi lá không có dụng cụ y học đầy đủ, hắn phải trả tiền cho lão bản để thuê một ít, cho nên mới về muộn.
Đầu tiên Lưu Nguyên cho y uống một ít dược. Dược đến miệng tràn ra hơn phân nửa, vào bụng không được bao nhiêu.
Lưu Nguyên cũng không để tâm, cho uống xong liền chuẩn bị cái khác, không tiếp tục động.
Nam nhân vừa nuốt dược vào, lập tức phun ra một ngụm máu đen, ho sặc sụa, ngã lăn trên giường.
Nhìn máu đen sùi ra cả bọt mép, Lưu Nguyên lắc đầu một cái, lại đỡ y ngồi dậy, bắt đầu thi châm.
Động tác của hắn thành thục, nhanh nhẹn, không có chi tiết thừa. Qua nửa canh giờ, thành công đào thải bốn phần độc. Nam nhân nằm yên trên giường, vẻ mặt lúc này đã có tia huyết sắc, hơi thở khá yếu nhưng ổn định. Rõ ràng đã chuyển biến tốt.
Thần sắc Lưu Nguyên bơ phờ, khuôn mặt vàng ươm, không khác gì bộ xương di động. Quả nhiên thời gian qua đã rút đi rất nhiều sinh cơ của hắn.
"Bây giờ xử lý phần thịt hư thối ở bắp đùi."
Lưu Nguyên hít một hơi thật sâu rồi thở ra, dùng khăn lau mồ hôi trên trán, đứng dậy đi đến chiếc bàn, mở tay nải lấy ra một con dao.
Thời đại này đòi hỏi dao mổ chuyên dụng không khác gì người si nói mộng. Loại dao hắn mua được chính là dao thái thịt lợn ngoài chợ, vừa rẻ tiền vừa sắc bén, dù sao cũng chỉ xẻo có một miếng thịt nhỏ mà thôi, không có vấn đề gì.
Tiếp đó, hắn lảo đảo cầm dao ra ngoài tiến hành sát trùng, một hồi lâu sau trở vào, trên tay là con dao thái đã nung đỏ, nóng rực. Hắn tiến đến, đem mấy thứ đã chuẩn bị cho việc cầm máu và tránh nhiễm trùng đặt gọn gàng. Xong xuôi, hắn vén quần nam nhân lên.
Trên đùi có miếng thịt thối đã đổi màu, bốc lên mùi hư mủ, rất đáng sợ. Hắn đánh giá, phần thịt hư này đã tồn tại được một thời gian rồi, không biết vì sao tên này không loại bỏ nó đi. Mặc dù đây chỉ là chút thịt nhỏ không đáng nói, nhưng để lâu sẽ gây nguy hiểm.
Lưu Nguyên nghĩ thoáng qua, sau đó tập trung vào chuyên môn.
Ngay lúc mũi dao muốn chạm vào thịt đùi, nam nhân bạch y đúng dịp tỉnh dậy, sắc mặt đại biến, quát lớn: "Ngươi muốn làm gì?"
Lưu Nguyên bị quát giật bắn người, tay cầm run run, suýt chút nữa để dao rơi vào chân hắn. Hắn bất mãn trừng mắt với nam tử: "Câm miệng! Lão tử muốn xẻo thịt của ngươi!"
Thực ra trong lòng hắn kinh ngạc không thôi, kèm theo đó là bội phục. Tiên nhân chính là tiên nhân nha, không ngờ mới đó đã tỉnh dậy rồi, đổi lại là người thường, muốn tỉnh không mất mười ngày nửa tháng mới lạ.
Mà người thường, trúng phải thứ độc tà ác này, đã sớm xuống ba thước đất gặp ông bà tổ tiên rồi, không đến lượt hắn cứu.
"Ngươi..."
Nam nhân nọ vừa giận vừa sợ, đáy lòng run rẩy. Bản thân muốn ngồi dậy, phát hiện cả người giống như khối đá lớn, không cách nào nâng lên được. Giọng y lạnh băng, đầy oán độc nói: "Ngươi đã làm gì ta?"
"Cứu ngươi."
Hờ hững vứt xuống một câu, Lưu Nguyên chuyên chú vào miếng thịt hư thối. Căn bản không cho nam nhân phải bác, liền tiến hành xử lý trước con mắt muốn lồi ra của y.
"A! !... Ta muốn giết ngươi... Muốn giết ngươi..."
Y đau đớn kêu lên như cha chết.
Lưu Nguyên vờ mắt điếc tai ngơ, một mình tự biên tự diễn, không đặt nam nhân vào trong mắt. Dư độc trong người khiến y tê liệt, tương lai y còn phải cầu hắn giải độc đây, hiển nhiên không thể giết hắn. Mà đã không làm được, cứ để y gào cho sướng miệng đi, hắn không so đo làm gì.
Thế nhưng, động tác lúc này của hắn nhanh hơn vài phần. Trước đó người bệnh đang hôn mê, hắn có thể từ từ mà làm, giờ thì tỉnh rồi, hắn lại chẳng thể gây mê, nên hành động bắt buộc phải gấp rút.
Hắn chữa bệnh không đặt tư thù gì vào bên trong, không chữa thì thôi, đã chữa phải chữa cho đàng hoàng. Đó là quy tắc của hắn.
Hai mắt nam nhân nhìn Lưu Nguyên đầy phẫn nộ, đỏ như máu, bỗng dưng thấy phần thịt hư thối được lóc ra, trong lòng nổi lên cỗ tư vị khó diễn tả.
Tên này... muốn giúp y?
Nhưng mà cách làm thật kỳ quái!
Nam tử ngừng la, mồ hôi rịn ra trên trán, ướt đẫm trên giường. Y ngơ ngác nhìn, đến khi Lưu Nguyên đứng dậy dọn dẹp, y mới hồi thần lại.
Lưu Nguyên mang đống đồ bẩn ra ngoài, đồng thời muốn hít thở không khí một chút. Bên trong chòi lá chật chội, hai bên nhìn nhau tóe lửa tóe khói, hắn không dại ở lâu làm gì.
Nam tử nằm bất động trên giường, ngoại trừ đôi mắt có thể tùy ý đảo qua, hết thảy đều chết cứng không động nổi. Vết đau ở đùi cũng chỉ thoáng qua liền không có cảm giác gì nữa. Y thử động pháp lực, phát hiện pháp lực đã không còn một chút gì. Chợt nhớ ra giữa đường trúng độc thủ của hai gã Thanh Ngưu môn, thời điểm này có lẽ chỉ còn một hơi tàn, nhưng ngoại trừ hô hấp khó khăn một chút, y vẫn thấy mình khá tốt.
Chẳng lẽ tên gầy nhom kia nói cứu y là thật?
Chuyện này làm y rất khó tin. Y nhận ra phàm nhân nọ mới hồi sáng xem y giao thủ với người của Thanh Ngưu môn, chỉ là một tên nhà quê, y thuật biết được bao nhiêu mà cứu chứ? Càng khó tin hơn, không nghĩ đến phàm nhân này đưa y về đây mà không ném y giữa đồng.
Vừa rồi y hành động thất thố, nhưng người hiểu chuyện có lẽ sẽ thông cảm. Nam nhân nghĩ nghĩ một hồi, quyết định đợi Lưu Nguyên vào rồi nói lời cảm ơn.
Lưu Nguyên hít được tí không khí trong lành. Thời điểm chập tối, khí trời dịu mát một chút, xua đi bức bối. Đã lâu rồi hắn không xử lý ca bệnh nghiêm trọng, trước đây có giúp mẫu thân giải quyết chút bệnh lặt vặt, so với nam nhân bạch y không đáng là gì.
Nghĩ thời gian qua đủ để y bình tĩnh lại, người tu tiên nghe nói ngộ tính cao lắm, hẳn cũng dễ nói lý.
Quả nhiên, lúc Lưu Nguyên đi vào, thần sắc nam nhân trầm tĩnh, không nổi quạu như hồi nãy.
"Ơ, ngươi... À, đa tạ."
Nam nhân giật mình, nói ra lời đã soạn trước. Khuôn mặt hắn đỏ lên, không biết do trời nóng hay do ngại ngùng, nhưng biểu hiện này khiến hắn tương đối dễ nhìn. Xem ra nam nhân dù dung mạo không bắt mắt lắm, nhưng biết biểu cảm cũng vớt được giá trị nhan sắc.
Lưu Nguyên ngồi trên ghế, nhìn hắn cười tủm tỉm: "Ngươi đa tạ có phải quá sớm rồi không? Ta còn chưa giải hết độc cho ngươi đâu."
Hắn nói thản nhiên làm nam nhân sửng sốt, sau đó cười khổ: "Không sao cả, trước mắt ta đã giữ được cái mạng. Ta cũng không hi vọng ngươi bài trừ hết độc. Độc này không đơn giản, giải được là chuyện quá sức đối với một phàm nhân như ngươi."
Lưu Nguyên lơ đễnh khen ngợi: "Tiên nhân các ngươi thật lợi hại nha! Trúng độc này còn có thể cầm cự đối chiến một hồi!"
"Chuyện này do trước đó ta đã nốc một đống đan dược làm chậm độc tính, rồi dùng bí thuật lên người mới miễn cưỡng duy trì được, nếu không đã bị chúng độc chết."
Nhắc đến chuyện nửa đường bị ám toán, nam nhân nói đến nghiến răng nghiến lợi, âm thầm thề đợi quay về tông môn sẽ báo với sư thúc, sau đó dẫn theo người truy sát hai gã, không chết không thôi!