Chương 2 : Thế giới tu tiên
Ớ? !
Tu tiên? !
Chính Lưu Nguyên cũng sửng sốt.
Một tay đỡ trán, Lưu Nguyên nhíu mày suy tư. Bộ não linh hoạt không ngừng tìm kiếm thông tin về người tu tiên.
"Người tu tiên, hay còn gọi là tiên nhân, những nhân vật thần thông quảng đại có khả năng bay lượn trên trời, hô mưa gọi gió, pháp lực cao siêu, đặc biệt tuổi thọ rất lớn, có thể trường sinh cùng thiên địa."
Phần ký ức của Vân Uyên chứa rất ít tin tức về tu tiên, còn A Đại thì vô cùng mờ mịt. Nếu không phải lúc này hắn trông thấy người tu tiên giao thủ, có khi cả đời cũng không nhớ ra.
Không ngờ rằng kiếp sau của hắn không phải thuộc cổ đại bình thường, mà là thế giới tu tiên.
Cũng không trách được khi hắn không hiểu biết về thế giới này. Thời điểm hắn tới đây lần đầu tiên, buổi sáng trọng sinh xong ban đêm liền quy tiên, căn bản không có thời gian tiếp cận. Về sau hắn chỉ chăm chăm vào oán niệm của Vân Uyên cùng các mối quan hệ trong phủ, những vấn đề râu ria đem dẹp hết.
Lúc này hắn chợt nhớ đến một sự kiện trong phủ tướng quân. Ngày đó Vân Uyên bị nhốt trong phòng như sợ chó thả rông cắn càn, còn bên ngoài phủ thì tổ chức tiệc mừng thâu ba ngày ba đêm. Yến tiệc diễn ra nhằm mục đích khoe khoang khi Vân Lâm, tam thiếu gia Vân gia, là người duy nhất trong phủ được tiên nhân nhìn trúng thu làm đệ tử, một chân bước vào con đường tu tiên. Dù chuyện này đối với Vân phủ là lớn, nhưng trong đầu Vân Uyên ngốc không lưu lại ấn tượng gì. Nếu không có thứ gì đó gợi lại thì không thể nhớ được.
Trong đầu hắn mang máng hình ảnh của đám người nọ, có hâm mộ, đố kỵ, ghen ghét, đủ loại sắc thái ghen ăn tức ở. Điều đó phần nào chứng minh, tiên nhân là một tồn tại gì đó rất vĩ đại trong mắt thế tục, đủ khiến con người ngước mắt ngưỡng vọng.
Tới khi Lưu Nguyên và A Đại hòa thành một thể, sinh sống trong làng quê nghèo khó ba tháng nay, hắn chưa từng thấy điều gì khác lạ, cũng không có ai nhắc đến tiên nhân. Hắn tự mặc định mình vượt lịch sử về thời xa xưa, không nghĩ đến chuyện đi lạc vào dị thế.
Nghĩ đến đây, Lưu Nguyên không thể không buồn bực.
Tại sao không có thứ gì cung cấp thông tin cho hắn chứ!
Tại sao hắn sở hữu tận hai ký ức truyền thừa, nhưng một của thằng ngốc, một của thằng đần, căn bản không được tích sự gì!
Trong lòng Lưu Nguyên rơi lệ.
Tu tiên a tu tiên!
Người tu tiên lợi hại như vậy, tại sao ông trời không cho hắn nhập vào người tu tiên, một mực để hắn làm phàm nhân những hai lần!
Bạc đãi cũng vừa vừa phải phải thôi chứ!
Kiếp trước hắn cứu sống được rất nhiều người, tuân thủ đúng y đức của một bác sĩ, mặc dù hắn không phải lương y nhưng cả đời không hổ thẹn với nghề, chữa bệnh rất thành tâm, vậy mà ông trời không hề có chút ưu đãi nào cho hắn.
Trong lúc Lưu Nguyên ôm mặt oán than trời đất, trước mắt hắn cách gần một dặm, ba nam tử trường bào màu sắc khác nhau đang liều mạng, không hề biết hành động sinh tử của mình biến thành thước phim giải trí cho một phàm nhân.
Một bên là nam tử bạch y họa tiết vân mây uốn lượn, bên hông đeo một cái túi màu xám tro to bằng bàn tay, mái tóc dài được búi cao sau ót bằng dải lụa trắng, trông rất gọn gàng và đẹp mắt.
Trên tay hắn cầm thanh kiếm sắc bén, chuôi kiếm có màu lam sẫm, bên dưới treo ba sợi dây đỏ, hình như để trang trí cho kiếm thêm tinh mỹ.
Ở nam tử này toát lên phong thái bất phàm, khiến người nhìn không khỏi hâm mộ.
Trái ngược, đối diện hắn là hai gã nam nhân trông bẩn bẩn, mặt mũi càng khó ưa, như mấy tên lưu manh. Hai người đều mặc y phục màu lục thẫm, đường họa tiết màu đen trên áo giống y đúc nhau, để ý kỹ liền thấy đuôi áo in hình hai thanh đao đặt chéo tạo dáng sừng trâu, có lẽ phỏng theo sừng ác quỷ nhưng không thành.
Đoán không lầm thì hai gã này thuộc cùng một thế lực, dựa vào phong thái trên người cũng biết thế lực kia không có gì tốt lành.
Hai gã dùng vũ khí là thanh đao có chuôi đen, thoạt nhìn bình thường, không có uy lực, nhưng phối hợp với nhau tương đối tốt nên bức được nam nhân bạch y rơi vào thế hạ phong.
Nam nhân bạch y đổ đầy mồ hôi, sắc mặt rất khó coi, liên tục tung chiêu thức chống đỡ, nhưng hắn chống lâu như vậy giống như không thấy mệt, còn đối phương, cả hai dường như muốn thở dốc rồi.
Nhất thời không thể đoán được phần thắng nghiêng về bên nào.
Tiếng đao kiếm va chạm mỗi lúc một lớn, màu sắc lam hồng nhấp nháy liên tục, không gian trống trải nhường chỗ cho ba đại nam nhân thể hiện trình độ. Lưu Nguyên sau khi oán than xong liền bị trận đánh thu hút, cứ đứng chôn chân ngoài đồng mà xem.
Kỳ thực hắn hiểu rõ đạo lý trâu bò đánh nhau ruồi muỗi chết, nhưng hắn không thể nào cưỡng lại sức hấp dẫn khi hai bên giao chiến. Quá đẹp mắt, quá ảo diệu, để cho hắn tình nguyện đứng xem một chút, sau đó đi cũng không muộn.
Hơn nữa, nghe nói tiên nhân không được ra tay với phàm nhân, đó là lý do chính hắn to gan ở đây đứng nhìn.
Ba người bên kia biết rõ cách đây không xa có phàm nhân đang xem họ đánh nhau, trong lòng vô cùng buồn bực. Không biết tên phàm nhân này ăn gan hùm mật gấu gì, gặp tu sĩ không thi lễ đã đành, còn bày bộ dáng người qua đường xem náo nhiệt.
Nam nhân lục y có đôi lông mày xếch máu nóng dồn lên đầu, quét mắt nhìn Lưu Nguyên nơi xa xa, truyền âm cho đồng bọn: "Ta nhìn phàm nhân kia thật chướng mắt! Ngươi cầm cự một hồi, ta qua đó giải quyết hắn!"
Gã kia vừa đỡ một kiếm của nam tử bạch y, thụt lùi ra sau mấy bước, tức giận trừng mắt với tên lông mày xếch: "Ngươi điên à? Đó chỉ là một phàm nhân! Lo tình hình trước mắt đi, chúng ta phải giết được tên tiểu tử Vân Kiếm tông!"
Nói xong, gã bừng bừng oán độc tiếp tục lao lên tấn công. Đáy lòng tên nọ đã khó chịu, cuối cùng thu lại sát ý với Lưu Nguyên, gia nhập vào cuộc chiến.
Đệ tử Vân Kiếm tông đã không còn bao nhiêu pháp lực, đừng nhìn vẻ ngoài trấn tĩnh của hắn mà lầm, bên trong đã âm thầm lôi mười tám đời tổ tông của hai gã mà mắng, ngay cả Lưu Nguyên cũng tai bay vạ gió bị hắn gộp chung. Dù sao, nằm trong tình cảnh này, muốn giữ được cái đầu lạnh thì rất khó. Mặc kệ Lưu Nguyên chỉ là phàm nhân vô dụng, thái độ bàng quan vẫn khiến hắn sinh bực tức.
Hai bên so thêm vài ba chiêu thức, sau đó đồng thời bị đẩy lùi về phía sau. Tình hình của nam tử bạch y không tốt lắm, sắc mặt trắng bệch, nhịp thở không ổn định. Hắn cắn răng, từ trong tay đột nhiên xuất hiện một tấm bùa nhỏ màu vàng, trên mặt họa ba thanh kiếm xếp đều.
Hai gã xấu xí thấy cảnh này thì biến sắc, vội vội vàng vàng xuất ra hai tấm khiên hộ thể đặt trước người, đồng thời vận pháp lực chống đỡ.
Lưu Nguyên không rõ vì sao hai tên kia hoảng sợ như vậy, nhưng hắn đoán được mấy phần rằng nam nhân bạch y muốn tung đòn sát thủ.
Quả nhiên, tấm bùa trên tay hóa thành ba đạo lam quang, ngay lập tức ba thanh kiếm lơ lửng trước mặt bọn họ, dòng khí lưu bức người luân chuyển không ngừng, cát bụi bay tứ tung.
"Đi!"
Nam tử bạch y quát lạnh một tiếng, hai tay giơ cao liền mạnh mẽ hạ xuống, hướng tới hai gã nam nhân lục y.
Ba thanh lam kiếm đánh thẳng về phía trước, va chạm vào hai tấm khiên như mũi tên cứng cáp xuyên thủng mọi thứ.
Bị bụi đất mịt mù cản trở tầm nhìn, Lưu Nguyên không rõ bên trong có chuyện gì xảy ra, chỉ thấy trong nháy mắt, hai thân ảnh bay thẳng ra ngoài, ngã sõng soài, dưới đất là mảnh vụn của khiên chắn, còn lam kiếm đã biến mất vô tung vô ảnh.
Vẻ mặt đệ tử Vân Kiếm tông không còn một tia huyết sắc. Còn hai gã lục y, bọn chúng đều hiện lên thần sắc khiếp sợ không thôi, mặt mày tái mét. Bọn chúng nhìn nhau một cái, không cam lòng đem đao ném lên không trung, bay nhanh như gió, biến mất ở cuối chân trời.
Nam nhân bạch y bất động, một tay chống kiếm cắm trên đất, một tay ôm ngực thở hổn hển, tấm phù đã hóa hư vô. Hắn giữ nguyên tư thế này vài giây, dưới ánh mắt kinh ngạc của Lưu Nguyên, ngã vật ra đất.
Ngất?
Ngất rồi?
Lưu Nguyên thấy kết quả kẻ bỏ đi người ngất xỉu, trong lòng mừng rỡ như điên. Hắn đang lo bọn họ sau khi đánh nhau xong sẽ xử lý luôn người qua đường là hắn, chưa kịp chuồn êm, chợt thấy kỹ năng kinh người của nam tử bạch y, không nhịn nổi phải nán lại xem cho bằng được.
Tên đó rõ ràng lợi hại, một chiêu thôi đã dọa cho hai gã sợ chạy mất. Rõ hắn cũng đần, nếu tung chiêu này sớm hơn, có khi không kiệt sức mà ngất.
Nam tử bạch y nếu biết được suy nghĩ của Lưu Nguyên, chắc mấy phần sẽ một kiếm bổ đôi hắn. Tấm phù khó khăn mới có được, muốn để dành, hiện tại liền đem ra dùng rồi, còn không tiếc đứt ruột sao.
Trận chiến kết thúc nhanh chóng vượt ngoài dự đoán của Lưu Nguyên. Bây giờ hắn không có tâm tư cuốc đất cày ruộng nữa, ánh mắt nhìn nam nhân bạch y như bảo bối vừa nhặt được.
"Xem ra ta có thể đổi đời. Há há..."
Lưu Nguyên cười đầy thâm ý, không do dự nhấc chân tiến tới chỗ nam tử bạch y.