Chương 1: Trọng sinh hai lần

Chương 1 : Trọng sinh hai lần

Lưu Nguyên cúi người, không tình nguyện nhặt cái cuốc sắt dưới đất, trong bụng liên tục chửi thề.

Hắn ngẩng đầu, nhìn mảnh đất trống vắng cằn cỗi trước mặt, dưới cái nắng như đổ lửa, sự xuất hiện của hắn càng thêm cô quạnh, tự dưng thấy thương cảm cho chính mình.

Nhân sinh như một trò đùa.

Mới ngày nào Lưu Nguyên hắn còn cao cao tại thượng, hô phong hoán vũ, một tay che trời, mà hôm nay hắn phải đối mặt với tình cảnh nghèo đói rách nát với số nợ chồng chất, trở thành nô bộc thấp kém tùy thời có thể dẫm dưới chân.

Đã từng, người người nhà nhà đều biết hắn là một bác sĩ thiên tài, trong tối ngoài sáng chi phối sinh mệnh. Dù tổng thống liên bang hay thủ tướng chính phủ, quý cái mạng cũng phải tìm đến hắn. Hắn làm người vô cùng rõ ràng, thích thì chữa không thích thì thôi, chưa từng giở thủ đoạn vô nhân đạo, cho nên dù nhiều người bất mãn vẫn mặt dày mày dạn cầu hắn xem bệnh, đủ hiểu uy tín và tài năng của hắn cao đến chừng nào.

Nhưng con người vĩ đại đến mấy cũng phải chết đi, huống gì hắn mang danh thiên tài thôi chứ không phải vĩ nhân nổi tiếng toàn thế giới. Hắn bị tổ chức sát thủ tự do ám sát mà chết, hưởng thọ ba mươi tư tuổi có lẻ. Một đời phong quang vô hạn của hắn cứ như vậy mà kết thúc.

Hắn không mong đợi mình lên thiên đàng hóa thành thiên sứ cánh trắng, chỉ mong được tiến vào luân hồi, Diêm Vương chiếu cố đầu thai chuyển kiếp.

Nhưng, đến Quỷ Môn Quan cũng không thấy bóng dáng, hắn cứ như vậy mà trọng sinh.

Trọng sinh thì thôi đi, còn trọng sinh hai lần.

Sau khi thoát ly danh phận bác sĩ thuộc Địa Cầu thế kỷ 22, linh hồn hắn trôi về phương xa, không lâu sau hắn tỉnh dậy trong trạng thái mơ màng, đầu đau như búa bổ.

Hóa ra, trong lúc mất ý thức, hắn vô tình thôn phệ linh hồn của đại thiếu gia Vân Uyên ở phủ tướng quân Vũ quốc.

Tên thiếu gia này là phế vật đần độn trời sinh, nên linh hồn yếu ớt, bị hắn hung hăng nuốt vào bụng đoạt đi thể xác.

Biết được chuyện dở khóc dở cười này, hắn đành ngậm ngùi thề độc đoạt lại mọi thứ vốn có cho Vân Uyên. Hắn không phải loại người vong ân phụ nghĩa. Người ta đã đem cả xác lẫn hồn giao cho hắn rồi, hắn đem tên tuổi Vân Uyên vươn xa toàn thế giới là lẽ đương nhiên.

Lúc ấy hắn cứ nghĩ dùng thân phận Vân đại thiếu gia tiếp tục sống, ai ngờ xui xẻo ập tới.

Hắn bị nhốt trong phòng kín, bốn bề phong bế, không cách nào thoát ra được. Gào thét hỏng cổ không ai thèm nghe, giống như xem hắn như người chết vậy.

Và rồi hắn chết thật. Nửa đêm canh ba, dưới tác dụng của độc dược lưu lại trong cơ thể, hắn oan ức về với đất mẹ.

Đất mẹ không chứa chấp hắn, đùn đẩy cho ông trời. Ông trời cũng không cần hắn, ném hắn xuống hạ giới tiếp tục làm người.

Một lần nữa hắn cắn nuốt linh hồn của thiếu niên tên A Đại, trở thành hài tử nhà nghèo.

Cuộc đời hắn lên voi rồi xuống chó, rất đặc sắc.

Từ một người giàu có biến thành người nghèo khổ, chuyện này để hắn khó chấp nhận. Nhưng biết làm sao đây? Hắn không thể tùy ý chọn thân thể, kén chọn làm gì, được sống là may lắm rồi.

Lưu Nguyên cho rằng đến đây có thể an an ổn ổn mà sống, trở thành lãng tử tiêu diêu tự tại, băng qua vạn dặm đường du ngoạn không gian cổ đại, nào ngờ nhân sinh trói buộc không buông, bức bách hắn vào chốn thị phi thế tục.

Một kiếp Lưu Nguyên đã xong, nhưng kiếp Vân Uyên cùng A Đại vẫn còn đó. Nợ đời một mực đeo bám trên đôi vai gầy gộc của hắn.

Lời thề độc ngày trước với Vân Uyên thăng cấp lên một tầm cao mới, chẳng những hắn phải đem tên tuổi Vân Uyên vang xa mà còn phải hung hăng đạp toàn Vân gia xuống nước, sau đó tru di cửu tộc, mới nguôi ngoai oán niệm của Vân Uyên. Nếu không, cả đời này tâm ma đeo bám, hắn liền không có một khắc yên ổn.

Đen đủi hơn, không rõ bằng phương pháp quái đản gì, độc dược kéo từ cơ thể Vân Uyên sang thân thể A Đại tụ thành một cái bớt đen loằng ngoằng bên má. Với kiến thức tinh thông về y thuật của hắn cũng không cách nào biết nó là thứ gì, chỉ biết mỗi ngày hành hạ cơ thể suy nhược, bây giờ người hắn teo chỉ bằng cây gậy thôi.

Dù sao đó cũng là chuyện hắn đã đáp ứng Vân Uyên, nên hắn không oán than gì. Nhưng bên A Đại đâu phải dạng vừa, không chút lưu tình ném cho hắn một mớ bòng bong.

Hắn vừa trọng sinh không lâu, phụ thân bị rắn độc cắn chết trên núi. Hắn là đại nam nhân liền gánh sinh cơ của cả nhà.

Phía trên có mẹ già phía dưới có em thơ, bên cạnh là khoản nợ hơn ngàn lượng bạc trắng có tính chất truyền thừa, bây giờ bán cả nhà hắn đi cũng không đủ tiền mà trả.

Bị dồn vào đường này, Lưu Nguyên chỉ có nước cắn răng mà chịu. Hắn từng chết hai lần nên quý cái mạng nhỏ hơn ai hết, không cam lòng buông bỏ sinh mệnh. Hơn nữa, ai mà biết lỡ hắn tự sát xong còn tiếp tục trọng sinh, tự dưng gánh thêm mấy món nợ đời nữa. Hắn không ngu xuẩn như vậy.

Lưu Nguyên đội cái nón lá lên đầu, nâng cuốc chỉ thẳng về phía trước, dáng đứng thẳng tắp hô khẩu hiệu: "Phấn đấu vì tương lai!"

Trước mắt hắn một mảnh cát bụi mờ mịt, hệt như tương lai của hắn vậy.

Tự lừa dối chính mình.

Lưu Nguyên ảo não không thôi.

Đương lúc hắn đang suy ngẫm về nhân sinh, đột nhiên không biết từ đâu xuất hiện ba đạo quang ảnh một lam hai xám, quần diễn một màn đối chiến đặc sắc.

Lờ mờ nhận ra mấy thân ảnh nọ, Lưu Nguyên há hốc mồm, theo bản năng thốt ra ba chữ vừa hiện lên trong đầu: "Người tu tiên."