Chương 70: Phòng Chứa Bí Mật – Đóng Lại.

Bất chợt, từ cuối Phòng Chứa Bí Mật chợt vang lên một tiếng rên khẽ. Ginny đã tỉnh. Harry và Ron vội vàng chạy đến bên Ginny, đỡ cô bé dậy.

Ron mừng ríu rít:

“Em còn sống! Anh thật không tin nổi. Em vẫn còn sống!”

Nó định ôm Ginny nhưng tiếng thút thít của cô bé làm nó khựng lại. Đôi mắt ngơ ngác của Ginny đảo quanh căn phòng rộng mêng mông, từ hình thù đồ sộ của con Tử Xà đã chết, đến Harry trong bộ áo chùng đẫm máu, rồi đến quyển nhật ký trên tay Harry.

Cô bé há miệng hớp hơi, run bắn người lên, nước mắt bắt đầu tuôn chảy ràn rụa trên gương mặt.

“Anh Harry… Ôi, anh Harry ơi, em đã cố gắng khai với anh trong bữa điểm tâm, nhưng mà em không thể nói trước mặt anh Percy.”

“Anh Harry ơi, chính là em… nhưng thật tình em… em… em thề là em không chủ ý làm những việc đó… Anh Riddle xui khiến em làm, ảnh ép buộc em… mà… Làm sao anh giết được cái… con đó? Anh Riddle đâu rồi? Em nhớ là lần cuối cùng em viết nhật ký, ảnh đã tự đi ra khỏi quyển nhật ký…”

Harry giơ quyển nhật ký ra, chỉ cho Ginny coi cái lỗ to tướng bị Julius đốt cháy.

“Ồ hết rồi, Ginny à. Riddle đã tiêu đời. Coi kìa, Riddle và Tử Xà đó. Thôi, Ginny, tụi mình ra khỏi chỗ này thôi.

Ron lóng cóng đỡ Ginny đứng dậy. Ginny lại òa khóc:

“Em sẽ bị đuổi mất, anh Harry ơi. Em đã trông mong mãi, từ hồi anh Bill nhập học lận, để được vào học ở trường Hogwarts. Vậy mà bây giờ em phải ra khỏi trường… Ba với má em sẽ nói sao đây?”

“Không sao đâu!” Thấy con bé khóc lóc thảm thiết quá, Julie đành an ủi

“Chị nghĩ thầy Dumbledore sẽ hiểu và thông cảm cho em mà, yên tâm đi em!”

“Ừ, dù sao cũng chẳng ai chết!” Julius cũng an ủi nhưng mà câu an ủi này nghe có vẻ…

“Thôi, rời khỏi đây trước đã, chúng ta cần đưa Ginny đến bệnh xá để đảm bảo con bé không còn ảnh hưởng xấu nào nữa. Nói chuyện để sau đi!" Julius vẫy vẫy tay.

Chim phượng hoàng Fawkes đang bay lượn ở lối vào Phòng Chứa Bí Mật như chờ mấy đứa nhỏ. Julie dìu Ginny bước tới trước. Tụi nó bước qua cái cuộn xác bất động của con Tử Xà đã chết. Julius bèn cúi xuống, trong ánh mắt ngỡ ngàng của 3 đứa nhóc, hắn nhấc đầu con rắn lên, kéo lê đi.

“Mang về làm nghiên cứu!” Thấy tụi Harry đang trố mắt ngạc nhiên, Julius giải thích.

Cả đám tiếp tục băng qua căn phòng tối om chỉ còn vang vọng tiếng bước chân của tụi nó, rồi trở lại địa đạo. Harry nghe tiếng cánh cửa đá khép lại sau lưng mình với một tiếng rít nho nhỏ.

Con phượng hoàng Fawkes của thầy Dumbledore dẫn đường, nhờ bộ lông tía và móng vuốt vàng của nó tỏa ánh sáng át đi phần nào bóng đêm nên địa đạo cũng bớt tối tăm đi.

Khi đến miệng ống vào, Harry cúi mình ngó vô cái ống nước dài thăm thẳm và đen ngòm. Sau một hồi suy nghĩ, nó bèn quay qua hỏi đám kia:

“Mấy bạn có nghĩ tới chuyện tụi mình trở ngược lên cái ống này bằng cách nào chưa?”

Ron lắc đầu, nhưng con phượng hoàng Fawkes đã sà xuống trước mặt Harry và vẫy vẫy cánh, đôi mắt như ngọc trai của Fawkes sáng ngời trong bóng tối. Nó ve vẩy cái đuôi dài thướt tha bằng vàng. Harry nhìn con phượng hoàng ngờ ngợ, chưa rõ ý nó ra sao. Ron có vẻ bối rối:

“Hình như nó muốn bồ bám lấy nó… nhưng con chim bây lớn mà bồ thì quá nặng, chắc gì nó mang nổi bồ lên trên đó?”

Harry sực nhớ ra lời cụ Dumbledore.

“Fawkes không phải là một con chim tầm thường.”

Nó vội bảo những người kia:

“Tụi mình phải nắm chặt lấy nhau. Ginny, nắm chặt lấy Ron, Julie, bạn giữ chặt…”

“Không cần đâu, mình và anh Julius có thể tự đi lên được. Đúng là phượng hoàng có thể chở được rất nặng, nhưng 5 người chúng ta cộng thêm con Tử Xà thì có vẻ quá tải rồi!” Julie lắc đầu.

“Vậy cũng được, tụi mình đi trước nhé!” Thấy anh em Julius đã nói vậy, Harry cũng không nài ép, nó quá hiểu mức độ thần thánh của 2 anh em nhà này rồi.

Harry nhét thanh gươm và cái nón Phân loại vô thắt lưng, rồi nó giơ tay ra nắm chặt lấy những chiếc lông đuôi nóng hổi một cách lạ thường của con phượng hoàng Fawkes. Toàn thân chúng bỗng nhiên nhẹ hẫng một cách phi thường, và chỉ trong tích tắc, bằng một cái vỗ cánh nhẹ nhàng, tất cả bay lên, lượn trong ống nước.

Harry chưa kịp thưởng thức cái sáng khoái được bay với chim phượng hoàng, thì chuyến bay đã kết thúc. Cả ba người đã chạm chân xuống sàn phòng vệ sinh ẩm ướt –lãnh địa của con ma khóc nhè Myrtle. Liền ngay sau đó, cái đầu khổng lồ của con Tử Xà nhô lên, Julius và Julie đã mang theo con rắn bay lên miệng ống.

“Không thể tin được! Bạn có thể bay mà không cần chổi sao?” Ron hâm mộ nói.

“À, một phép thuật nho nhỏ thôi!” Julius cười cười.

Ngay khi Julius và Julie đặt chân lên sàn phòng vệ sinh, thì cái bồn rửa mặt trượt nhẹ nhàng về chỗ cũ, che khuất đường ống nước bí mật. Myrtle trợn tròn mắt ngó bọn trẻ. Con ma khóc nhè nói với Harry một cách tỉnh queo:

“À, tụi bây vẫn còn sống!”

Harry nhe răng cười, vừa chùi vết máu trên áo và vết mờ trên cặp kiếng của mình, vừa an ủi Myrtle:

“Không cần phải lộ vẻ thất vọng dữ vậy đâu, chị Myrtle.”

Myrtle bèn nói với giọng thẹn thùng:

“Ôi, có gì đâu… Tao chỉ nghĩ là… nếu tụi bây chết rồi, thì tụi bây cứ việc thoải mái xài chung phòng vệ sinh với tao.”

“Ý ẹ!”

Ron thè lưỡi rồi cả đám vội vàng chuồn ra khỏi phòng vệ sinh để bước ra cái hành lang tối om vắng vẻ. Julie ghẹo Harry:

“Ê, Harry, mình thấy Myrtle càng lúc càng tỏ ra khoái bạn đó. Ginny ơi, em có đối thủ rồi đó nhe!”

Nhưng có vẻ Ginny không hề thấy vui vẻ vì câu chọc ghẹo của Julie, nước mắt cứ như mưa tuôn trên gương mặt Ginny. Ron nhìn Ginny lo lắng, nó hỏi Julius

“Bây giờ mình đi đâu vậy?”

Suy nghĩ một lúc, Julius đề nghị:

“Hay tụi mình đến phòng giáo viên đi, chắc các giáo sư đều tập trung ở đó!”

Con chim Fawkes bay phía trước như muốn dẫn đường, ánh vàng lấp lánh dọc hành lang. Tụi nhỏ sải bước theo con phượng hoàng, và chỉ một lát sau là tụi nó đến được phòng giáo viên. Julius định gõ cửa, nhưng tiếng nói trong phòng đã làm nó thay đổi chủ ý.

Bên trong phòng, các giáo sư vẫn còn đang tranh luận về phòng chứa bí mật. Giáo sư McGonagall nói bằng giọng đau buồn:

“Vậy là coi như trường Hogwarts chấm hết. Ngay cả cụ Dumbledore cũng đã bị Ban Giám Đốc và Bộ Pháp Thuật mời đi rồi…”

Lockhart đang nói chuyện bằng cái giọng huênh hoang của mình, có vẻ ông ta mới đến trước bọn trẻ thôi:

“Ồ, xin lỗi quý vị… Tôi chỉ chợp mắt một tý… Không biết tôi đã bỏ lỡ tiết mục gì rồi?” Ông thậm chí không để ý là những giáo sư khác đang nhìn ông với ánh mắt có thể nói là căm ghét.

Thầy Snape bước tới trước:

“Thật đúng người đúng việc. Chính đây là cứu tinh! Ông Lockhart à, 5 học sinh đã bị quái vật bắt cóc rồi. Bắt đem về chính Phòng chứa Bí mật. Cuối cùng cơ hội trổ tài của ông cũng đã đến rồi đó!”

Thầy Lockhart thất thần, người ngợm đều tái nhợt. Giáo sư Sprout bồi nhẹ thêm một câu nữa:

“Đúng đó, ông Lockhart. Chẳng phải tối hôm qua ông vừa mới nói là ông biết tỏng tòng tong lối vào Phòng chứa Bí mật là gì?”

Thầy Lockhart lắp bắp:

“Tôi… ờ, tôi…”

Giáo sư Flitwick nói to một cách cố ý:

“Phải rồi, chính ông đã nói với tôi là ông thừa biết rõ cái bí mật gì nằm bên trong Phòng chứa Bí mật, đúng không?”

“T… t… ôi… có nói hả? T… t… ôi… hổng nhớ.”

Thầy Snape khẳng định:

“Tôi còn nhớ chắc chắn là ông nói ông rất tiếc đã không có dịp trừng trị con quái vật trước khi lão Hagrid bị bắt. Chẳng phải chính ông đã nói là toàn bộ chuyện này thiệt là lộn xộn, lẽ ra ngay từ đầu nếu người ta cho ông được do hành động thì tình hình đâu đến nỗi nào, phải không?”

Thầy Lockhart mở to mắt nhìn những gương mặt nặng nề như đeo đá của đồng nghiệp ngồi chung quanh. Ông cố gắng phân bua:

“T… t… ôi… tôi thực sự thì… Quí vị hiểu lầm tôi rồi…”

Giáo sư McGonagall nói:

“Thôi thì chúng tôi giao phó hết cho ông vậy, ông Lockhart à. Tối nay là thời điểm tốt nhất để làm chuyện đó. Chúng tôi sẽ đảm bảo là không ai cản trở hay dây dưa gì đến công việc mà ông sẽ làm đâu. Ông cứ tha hồ mà một mình tự quần với con quái vật. Rốt cuộc, ông được toàn quyền tự do hành động rồi đấy nhé.”

“Chúng ta hù Lockhart một trận cho bõ ghét nhé!” Đứng bên ngoài, Julius đề nghị, và được cả đám tán thành ngay lập tức. Chỉ có Ginny là không tỏ thái độ, nó vẫn còn đang lo lắng cho số phận của mình đây.

“Ổng sắp bước ra, mọi người núp sau con rắn nhanh lên!” Julius bắt đầu chỉ huy. Cả 5 đứa tụi nó nhanh chóng núp sau đuôi con rắn trong khi Julius dùng niệm lực nâng đầu con Tử Xà lên, mở cái miệng đầy máu ra khiến nó như một sinh vật sống.

Thầy Lockhart khẩn khoản nhìn quanh một cách tuyệt vọng nhưng không ai có vẻ muốn cứu ông cả. Trông thầy Lockhart bây giờ không còn cái vẻ đẹp trai cao sang nữa. Môi thầy run lập cập, và vì thiếu vắng nụ cười đầy răng thường ngày, trông thầy rõ ra là một kẻ yếu ớt, trệu trạo. Thầy gượng nói:

“Th… thôi… được… T… tôi sẽ… tôi sẽ về văn phòng của tôi để… chuẩn bị…”

Nói rồi, ông định mở cửa đi ngay. Nhưng cửa vừa mở ra, một cái đầu khổng lồ cùng với cái miệng đầy răng nanh, máu me tùm lum hướng ông táp tới như muốn nuốt chửng Lockhart.

“Mẹ ơi, cứu con!” Hét lên đầy kinh hoàng, Lockhart vội quay người, chạy thật nhanh.

Các giáo sư khác đang thảo luận, bất chợt nghe tiếng hét của Lockhart đều vội quay ra cửa phòng. Mặc dù các giáo sư cũng tỏ ra khiếp sợ trước sự xuất hiện của con quái vật, nhưng không có nghĩa là bọn họ phản ứng chậm. Ngay lập tức, lấy giáo sư McGonagall, giáo sư Snape, giáo sư Flitwick dẫn đầu, mười mấy tia sáng huỷ diệt bắn về phía cái đầu rắn.

“Éo mịe, chơi lớn rồi!” Julius vội vã dựng lên “Crystall Wall” để đỡ đòn tấn công của các giáo sư, nếu để họ đánh nát cái đầu rắn thì còn nghiên cứu cái quần, trực tiếp xẻ thịt ăn luôn cho gọn.

Mười mấy giáo sư của Hogwarts liên hợp ra đòn, không phải giỡn, ngay cả “Kẻ Mà Ai Cũng Biết Là Ai Đấy” nếu một mình tiến lên bị bọn họ đánh hội đồng thì kết quả thế nào cũng còn rất khó nói. Nhưng khi nhìn thấy cái đầu rắn vãn còn nguyên vẹn sau pha vừa rồi, các giáo sư bắt đầu bối rối.

Đang khi họ đang chuẩn bị phóng ra đợt bùa chú thứ 2 thì tiếng cụ Dumbledore vang lên, khiến các giáo sư thở phào, ngừng tay.

“Julius, con đừng đùa nữa, các thầy cô không chịu nổi trò đùa của con đâu!”

Cụ Dumbledore bước vội đến, phía sau cụ là ông Fudge Cornelius – bộ trưởng Bộ Pháp Thuật cùng với Lucius Malfoy – thành viên ban giám đốc, kẻ chủ mưu của mấy vụ tấn công và âm mưu lật đổ thầy Dumbledore. Và cuối cùng là…

“Hagrid!” Harry reo lên.

Phải mất một lúc, cả căn phòng im phăng phắc, khi Julius, Julie, Ron, Harry, và cả Ginny nữa xuất hiện ở ngưỡng cửa, đầy mình dính rác rưởi nhớp nháp, và cả máu nữa (trong trường hợp của Harry!); rồi có tiếng gào lên:

“Ginny!”

Đó là tiếng bà Weasley, bà đứng bật dậy, ông Weasley cũng bật dậy theo vợ, cả hai lao vào ôm chầm lấy đứa con gái nhỏ Ginny. Bọn họ đã vội vã chạy đến trường khi nghe giáo sư McGonagall thông báo việc 2 đứa con của họ bị bắt vào phòng chứa bí mật (tất nhiên có Ginny bị bắt thôi, mấy đứa kia tự vào, các giáo sư không biết 😅😅😅)

Con phượng hoàng Fawkes bay lướt qua tai Harry và đậu lên vai cụ Dumbledore. Julius thấy cụ nhìn nó mỉm cười trong khi giáo sư McGonagall đứng kế bên cụ thì vừa chắp tay lên ngực vừa thở hổn hển.

Cụ Dumbledore bước đến xác con rắn, nhìn một lúc lâu qua cặp kính nửa vầng trăng rồi cụ quay lại nhìn Julius đang bị ông bà Weasley ôm đến nghẹt thở.

“Được rồi. Các con có thể cho ta biết sao các con làm được?” Cụ hỏi bằng giọng hiền lành.

Giáo sư McGonagall cũng nói, không ra hơi:

“Tôi nghĩ tất cả chúng ta đây đều muốn biết điều đó.”

Julius đang định trả lời, nhưng đột nhiên, hắn phát hiện Lucius Malfoy nhìn hắn bằng ánh mắt hận đến nỗi muốn “xẻ thịt, lột da, nuốt gân, uống máu” hắn. Mặc dù Lucius Malfoy che giấu rất kỹ, nhưng Julius ai? Kẻ có tới 7 giác quan nha.

“Xem ra việc mình phá hoại đã làm lão này nổi điên lên rồi nha!” Julius nghĩ thầm, hắn bèn im lặng để Harry và Ron kể lại mọi chuyện trong phòng chứa bí mật.