Chương 69: Julius Vs Tom Riddle (2)

Tử Xà tiến về phía Harry. Harry nghe tiếng thân thể nặng nề của con rắn trườn qua mặt sàn bụi bặm. Mắt vẫn nhắm nghiền, Harry cuốn cuồng tháo chạy dọc căn phòng, hai tay đưa ra sờ soạng tìm đường –trong tiếng cười ngạo nghễ giễu cợt của Voldemort.

Chợt Harry cảm thấy tay nó bị ai kéo, lực kéo mạnh đến nỗi làm nó ngã xuống sàn. Con rắn chỉ còn cách Harry trong gang tấc, Harry nghe thấy tiếng nó đang trườn đến rất gần. Rồi một tiếng nổ lớn, dữ dội, xé toang ra trên đầu Harry, rồi nó nghe thấy tiếng đất đá va chạm với kim loại leng keng.

“Bồ có sao không Harry?” Ron quay đầu lại hỏi, cái khiên vẫn được nó cầm trong tay che chắn cho Harry.

Nghe thấy tiếng Ron, Harry vội hé mắt chỉ vừa đủ để nhìn thấy chuyện gì đang diễn ra. Đập vào mắt nó là khuôn mặt đang lo lắng của Ron.

“Không mình không sao, Ron à!” Harry trả lời, nó và Ron đang núp dưới cái khiên vàng của Julius, đá vụn rớt đầy xung quanh chính là bằng chứng cho sức mạnh của con Tử Xà.

“Nó chuẩn bị tấn công nữa kìa Ron!” Julius nhắc nhở.

Nghe thấy vậy, Ron vội vàng tập trung lại, tay nắm chặt khiên chờ Julius ra lệnh.

“Ngay lúc này!” Thấy con rắn đã vào tầm bắn. Julius quát lớn.

Ngay lập tức, Ron quay tấm khiên lại. Bên trong tấm khiên là một cái gương có đường kính bằng khoảng nửa đường kính cái khiên. Lúc nãy, khi đỡ Ron dậy, Julius đã bàn bạc với Ron về chuyện lấy “gậy ông đập lưng ông” khi gặp con rắn. Nếu mấy nạn nhân bị nó tấn công chỉ nhìn hình ảnh phản chiếu cũng có thể bị hoá đá, vậy bản thân con rắn khi thấy hình ảnh phản chiếu của mình thì sao? Nó có bị hoá đá không?

Câu trả lời tất nhiên là… Không. Nếu có thể đơn giản tiêu diệt nó như vây thì nó đã không phải cơn ác mộng của Hogwarts rồi. Khi hình ảnh phản chiếu của nó hiện lên trong tấm gương, nó chỉ thoáng dứng lại giây lát rồi lao tới, há cái miệng to đầy những cây răng độc như muốn nuốt gọn Harry và Ron.

Harry chờ đợi những chiếc răng nanh cắm phập vào thân thể mình. Nhưng thay vào đó, nó nghe thấy tiếng Julius quát lên

“Scarlet Needle” Con Tử Xà rít lên điên cuồng hơn và có cái đuôi đang quật đập dữ dội giữa những cây cột đá.

“Được rồi, mở mắt ra đi Harry, an toàn rồi!” Julius cười nói.

Nghe vậy, Harry đành hé mắt, vừa đủ để liếc nhìn coi chuyện gì đang xảy ra.Con Tử Xà khổng lồ màu xanh lá cây sáng rực, hiểm độc, mập ú như thân cây sồi, đang vươn mình lên cao trong không trung, và cái đầu lỗ mãng bự chảng của nó đang đung đưa như say xỉn giữa những cây cột đá.

Trong khi Harry run rẩy, sẵn sàng nhắm tịt mắt đi nếu con rắn quay đầu lại, nó chợt nhận ra cả hai con mắt to tướng, lồ lộ, màu vàng khé, đều đã bị Julius chọc cho lọt tròng ra ngoài. Máu con rắn từ hốc mắt chảy ròng ròng xuống sàn. Con Tử Xà gào rít trong sự đau đớn cùng cực.

“Không thể nào! Sao có thể như vậy!” Riddle thét lên, lúc nãy Julius ra tay quá nhanh, loáng cái con rắn đã bị chọc mù. Riddle hắn chỉ có thể đứng trơ mắt nhìn, điều này làm cho kẻ kiêu ngạo như hắn hết sức tức giận.

“Hừ, ta đã đề cao mi nhưng xem ra, mi còn mạnh hơn ta nghĩ rất nhiều. Tốt, tới đây, ta sẽ đích thân tiêu diệt mi!” Nói xong, không chờ Julius phản ứng, một tia sáng xanh chết người bắn về phía Julius.

“Experliarmus!” Ngay lập tức, Julius phản công.

Trong khi cả 2 vẫn đang liên tục bắn về nhau những bùa phép chí mạng. Thì tình hình của Ron và Harry cũng không khá hơn tí nào. Tụi nó phải đối đầu với con Tử Xà, mặc dù đã bị mù nhưng vẫn còn nguy hiểm chết người.

Đuôi con rắn lại quất mạnh ngang qua sàn căn phòng. Harry và Ron thụp nhanh xuống né. Một cái gì đó mềm mềm chạm vô má Harry. Thì ra cái đuôi rắn quất trúng cái nón Phân loại trên sàn, hất nó văng vô mặt Harry. Harry chụp ngay chiếc nón.

Trong tay nó giờ đây ngoài đũa phép ra thì chỉ có mỗi cái nón này. Đũa phép thì chắc chẳng xài được, vì lớp da của con rắn to tổ bố kia có thể miễn dịch toàn bộ số bùa chú nó biết, nó cần thứ gì khác mạnh hơn. Lúc này, nó chỉ còn biết trông chờ vào cái nón mà thầy Dumbledore gửi, và đây là cơ hội duy nhất của nó.

Harry trùm ngay cái nón lên đầu, nhoài xuống sàn để né cái đuôi rắn lại sắp tiếp tục quất ngang. Nó và Ron đã bị tách ra, không còn thứ gì che chở làm cho Harry cảm thấy tuyệt vọng. Nhìn xung quanh, Julius thì đang đấu bất phân thắng bại với Riddle, Julie thì đang chữa trị cho Ginny, không thể phân tâm. Ron thì chỉ có chiếc khiên mà thôi, cây đũa phép của nó đã gãy từ đầu năm học rồi.

“Phải dựa vào chính mình thôi!” Harry quyết tâm.

Bỗng nhiên, cái nón chợt teo lại, như thể có một bàn tay vô hình đang vắt nó rất chặt. Một cái gì đó rơi thịch xuống đỉnh đầu Harry, vừa cứng vừa nặng, suýt làm nó té lăn quay. Mắt nó nảy đom đóm và đầu nó lóe ra vô vàn ông sao.

Nó bèn túm chặt chóp cái nó, kéo mạnh ra, cảm thấy như đang kéo ra một vật gì vừa dài vừa cứng nằm bên dưới. Đó là một thanh gươm bằng bạc trắng bóng, chuôi gươm cẩn hồng ngọc lấp lánh, viên nào viên nấy bằng quả trứng.

Harry vội vàng đứng dậy, trong tư thế sẵn sàng. Tấm thân khổng lồ của con rắn cuộn thành khoanh và nửa khúc thân trên vươn cao, đầu lắc lư thòng xuống, đụng ầm phải cột đá khi xoay qua đối diện với Harry. Harry có thể nhìn thấy hai hố mắt rộng đầy máu, một cái miệng cũng há rộng, đủ rộng để nuốt chửng cả người Harry. Cái miệng đó lại lởm chởm răng nanh dài không thua gì thanh kiếm của Harry, mà lại còn sắc lẻm, lấp loáng, và chứa đầy nọc độc.

Tử Xà mò mẫm nhào tới. Harry né qua một bên và thế là con rắn đụng vào bức tường của Phòng Chứa Bí Mật. Con Tử Xà lại phóng tới một lần nữa, cái lưỡi chẻ đôi của nó thè ra liếm sát bên sườn Harry.

Bằng cả hai tay, Harry giơ thanh kiếm lên. Tử Xà lại lao tới, và lần này nó đã nhắm được chính xác. Dồn hết sức mình vào đôi tay nắm chặt cán kiếm, Harry đâm một nhát chí mạng vào vòm họng của con rắn.

Nhưng ngay khi dòng máu nóng bỏng rỏ xuống cánh tay Harry, nó cảm nhận một cơn đau buốt thấu đến cùi chỏ. Một chiếc răng nanh dài chức đầy nọc độc đã cắm phập vô da thịt Harry, càng lúc càng lún sâu vào cánh tay nó rồi gãy rời ra khi con Tử Xà ngoẻo sang một bên và đổ gục xuống sàn, quằn quại.

“Harry!” Ron la to, cầm khiên chạy tới.

Harry tựa vào tường, từ từ khuỵu xuống. Nó nắm chiếc răng nanh rắn đang truyền chất độc vào thân thể mình, rút mạnh ra khỏi cánh tay. Nhưng nó biết rằng mọi việc đã quá muộn. Cơn đau cháy bỏng đang chầm chậm lan ra từ vết thương. Ngay khi buông chiếc răng nanh ra và nhìn thấy dòng máu thấm loang vào tấm áo chùng của mình, mắt Harry đã mờ đi. Phòng Chứa Bí Mật quay cuồng nhòe nhoẹt thành một mớ hỗn độn sắc màu mờ mịt.

Bỗng một vật gì đỏ thắm lướt qua, và Harry nghe bên cạnh mình tiếng lóc cóc nhẹ nhàng của những móng vuốt gõ trên sàn đá. Harry cố gắng nói một cách khó nhọc:

“Fawkes ơi, mày đã chiến đấu tuyệt vời lắm, Fawkes…” Harry có cảm giác như con chim đang đặt cái đầu lên cánh tay mình, chỗ vết thương mà cái răng nanh rắn đã để lại.

Lúc này, Ron cũng đã chạy đến, nhìn thấy vết thương trên tay Harry và cái răng nanh sắc nhọn được nó nắm trong lòng bàn tay, Ron hoảng sợ hét lên:

“Harry! Bồ…”

Có vẻ tiếng la hét của Ron đã thu hút sự chú ý của Riddle, hắn nhìn về phía đó, rồi cười khẩy:

“Mày đã chết rồi, Harry Potter! Chết. Ngay cả con chim của lão Dumbledore cũng biết điều đó. Mày có thấy nó làm gì không, Harry? Nó đang khóc đó.”

Harry chớp mắt. Nó thấy loáng thoáng cái đầu của Fawkes khi ẩn khi hiện trước mặt. Những giọt nước mắt phượng hoàng đẹp như những viên ngọc trai lăn tròn xuống lớp lông vũ lộng lẫy.

“Tao sẽ đứng đây nhìn mày chết, Harry Potter à. Cứ từ từ mà chết nhé, tao không vội vàng gì đâu.” Từ lúc Ron hét lên, cả Julius và Voldemort đều ăn ý thu phép thuật lại. Cả hai đều muốn biết kết quả của hiệp đấu đầu tiên, Harry Potter VS Tử Xà Basilik.

Julius đã biết trước kết quả nên hắn cũng không lấy làm ngạc nhiên. Nhưng Voldemort khi nhìn thấy con Tử Xà ngã xuống trong vũng máu, khuôn mặt điển trai của hắn vặn vẹo đi, nhưng chú ý thấy vết thương trên tay Harry và cái răng nanh nó cầm trong tay, Riddle lại cười như điên.

Harry vẫn ở trạng thái mơ mơ màng màng. Mọi thứ quanh nó dường như quay mòng mòng. Giọng nói của Riddle nghe văng vẳng xa xôi:

“Đoạn kết cuộc đời của Harry Potter nổi tiếng là như vậy đó! Chết trong Phòng Chứa Bí Mật, bị vị Chúa Tể Hắc Ám đánh bại –vị Chúa Tể mà nó đã ngu ngốc thách thức, đương đầu.”

“Harry ơi, chẳng mấy chốc nữa mày sẽ gặp lại bà má Muggle của mày. Bả đã thí mạng mình để mua cho mày mười hai năm sống tạm… Nhưng Chúa Tể Hắc Ám đã kết thúc cuộc đời mày, như mày đã biết là phải vậy thôi…”

Nếu chết là như vầy, Harry mơ màng nghĩ, thì thật ra cũng không đến nỗi tệ lắm. Ngay cả cơn đau trên cánh tay bị rắn cắn cũng không còn đau nữa…

Lúc này, Ron cũng đã khóc lên, mặc dù không phải là một học sinh giỏi, nhưng nọc độc của con Tử Xà nguy hiểm thế nào Julie mới nói lúc nãy, nó vẫn chưa quên.

“Mày có quên gì không Riddle?” Julius nhẹ nhàng nó.

Nghe thấy tiếng Julius, mắt Ron sáng lên:

“Ở trong này có tới 2 phù thuỷ mạnh kinh khủng, nhất định họ có thể cứu được Harry”

“Julius, bạn mau chữa trị cho Harry đi! Mình sẽ cầm chân Voldemort” Ron nhặt cái khiên đứng dậy, ánh mắt tràn đầy sự quyết tâm.

Julius cũng hơi kinh ngạc trước hành động của Ron. Hắn không ngờ Ron có thể làm ra hành động dũng cảm đến gần như mất trí như vậy. Không sai, Ron bây giờ đi lên đối đầu với Riddle chính là tự tìm đường chết. Cho dù có đũa thần trong tay, Ron cũng chưa chắc tiếp nổi một đòn chứ đừng nói trong tay chỉ có cái khiên. Vậy mới biết tình bạn giữa Ron và Harry sâu sắc dường nào (Hermione bị Julie câu đi rồi nên không tính 😚😚😚)

“Không cần…!” Harry thều thào, nó không muốn ai chết vì nó nữa hết, nó cũng biết Ron lúc này đi lên chính là chết chắc.

“Không cần đâu Ron, Harry sắp khoẻ lại rồi!” Nhìn Ron một bộ “hy sinh vì bạn” Julius mỉm cười ngăn cản.

“Nhưng…”

“Nhìn kìa!” Julius vẫn mỉm cười.

Những giọt nước mắt phượng hoàng đẹp như những viên ngọc trai lăn tròn xuống lớp lông vũ lộng lẫy.

“Nhưng mà có thực mình đang chết không chứ? Bởi vì sao Phòng Chứa Bí Mật không tối sầm lại như hũ hút, như địa ngục, mà lại như đang hiện rõ ra dần dần thế kia?” Harry nghĩ thầm

Nó thử lắc đầu, rồi nó nhìn thấy con phượng hoàng Fawkes vẫn còn tựa đầu trên cánh tay của mình. Một chuỗi những giọt nước mắt như những viên ngọc trai kết nhau đang sáng lóng lánh quanh vết thương –nhưng mà cũng chẳng còn vết thương đâu nữa.

“Nước mắt của Phượng Hoàng có khả năng chữa lành vết thương, có sức mạnh hồi sinh” Julius mỉm cười giải thích cho Ron đang trố mắt ngạc nhiên.

“Được rồi, Voldemort, ngươi lại thua rồi!” Nhìn về khuôn mặt đã tức giận đến biến hình của Voldemort, Julius nhẹ nhàng nói.

“Cũng không có ích gì đâu. Tao sẽ giết hết tụi bay!” Voldemort gầm lên.

“Kết thúc đi. Seikishiki Kisoen!” Julius quát lên, chỉ đầu đũa về phía Riddle. Một ngọn lửa có màu xanh lam yêu dị bùng lên, chiếu sáng căn phòng. Nhưng kì lạ là, ngọn lửa xanh này lại không hề toả ra chút xíu hơi ấm nào cả, nó chỉ làm cho căn phòng, vốn đã âm u lạnh lẽo nay càng trở nên lạnh lẽo hơn.

“Đây là thứ quái quỉ gì?” Riddle hoảng sợ la lên, hắn đã dùng liên tục mấy loại bùa chú khác nhau mà vẫn không thể làm ngọn lửa đang lơ lửng bay về phía mình chậm đi dù chỉ một giây. Mặc dù ngọn lửa bay khá chậm, nhưng lại làm cho Riddle có cảm giác đang đối diện với tử thần.

“Đây là Ignis Fatuus, ngọn lửa đến từ địa ngục, linh hồn chính là nhiên liệu của nó. Bất kể ngươi là ai, Chúa Tể Hắc Ám cũng được mà Voldemort cũng tốt, dù ngươi có bất tử hay không cũng vậy, ngươi sẽ chẳng bao giờ thoát khỏi ngọn lửa này được, nó sẽ nuốt chửng linh hồn ngươi.” Julius nhẹ nhàng giải thích, nhưng nghe được những điều Julius nói, Riddle lại càng hoảng sợ.

“Cái gì? Trên đời có loại phép thuật kinh khủng như thế này sao?” Harry bồn chồn.

Nhưng không ai trả lời nó, Ron chăm chú nhìn vào trận chiến trước mắt. Lần trước Julius đấu với Voldemort nó đã bỏ qua, lần này nó nhất định phải quan sát thật kỹ, nhất định có một ngày nó sẽ mạnh như Julius.

Ngọn lửa xanh đang dần chạm đến người Riddle, Một tiếng rú chói tai rùng rợn, thảm thiết, vang lên, kéo dài.

Riddle đã bốc cháy!

Mực phun ra khỏi quyển nhật ký thành dòng, chảy như suối trào, làm sũng ướt cả sàn phòng. Riddle gập mình quằn quại, vặn vẹo, ào rú, vật vã, và rồi… Riddle biến mất. Cây đũa phép của Ginny rớt xuống sàn, vang lên một tiếng “keng”, rồi sau đó chỉ còn sự im lặng.