Chương 68: Julius Vs Tom Riddle (1)

“Harry, bạn vẫn chưa hiểu sao?” Đỡ Ron dậy, Julius quay đầu nhìn Harry nói.

“Hiểu chuyện gì?” Harry mù mịt hỏi lại.

Lúc nãy Julius đã cảnh báo Harry, nhưng do lúc đó nó vẫn còn hơi khiếp sợ trước sự xuất hiện của Riddle nên nó không để ý, bây giờ Julius hỏi lại càng khiến Harry mù mịt.

Julius không nói, hắn rút cây đũa vàng ra, quơ trong không khí và bắt đầu viết ra 3 từ lung linh.

TOM MARVOLO RIDDLE.

Rồi nó vẫy cây đũa phép lần nữa, ba từ đó tự sắp xếp lại thành:

I AM LORD VOLDEMORT.

“Voldemort là quá khứ, hiện tại, và tương lai của hắn Harry à!”

Julius nhẹ nhàng nói, không để ý đến khuôn mặt đã hoàn toàn bị khiếp sợ bao trùm của Harry và Ron, con nhỏ Julie thì chỉ tỏ ra hơi ngạc nhiên chứ chẳng hề sợ hãi. Julius còn ở đậy, có gì phải sợ.

“Rất ấn tượng!” Riddle vỗ tay

“Ta có thể biết tên của ngươi không? Thật sự là ngươi xuất sắc hơn ta nghĩ rất nhiều. Là một đàn anh nhà Slytherin, ta thật sự rất vui!”

“Julius Landcaster!” Julius hướng về Riddle, bày ra tư thế chào của một quý tộc. Mặc dù hắn là kẻ thù, nhưng là một thanh niên 5 tốt, Julius phải giữ lễ phép nha. Tuy vậy, sự tập trung của Julius không hề giảm bớt.

“Landcaster sao? Con nhỏ Ginny đó cũng nói về mi khá nhiều. Đồng hành cùng Harry Potter bảo vệ hòn đá phù thuỷ sao.” Riddle lẩm bẩm.

Nói rồi, hắn lại quay về phía Harry, dù sao Riddle cũng không tin một thằng nhóc như Julius có thể gây nguy hiểm cho hắn, kẻ mà hắn cảm thấy có thể đánh bại hắn chính là con nhỏ tóc vàng đang ngồi ôm Ginny kia kìa. Từ người con nhỏ đó đang toả ra ánh sáng nhàn nhạt bao phủ Ginny.

Hắn có thể cảm nhận được sinh mệnh của Ginny đang nhanh chóng quay lại, mặc dù không biết làm sao một học sinh năm thứ 2 lại có thể làm được như vậy.

Đến đây chắc có bạn sẽ thắc mắc, tại sao Voldemort lại xem thường nhân vật chính của chúng ta, “Chúa Tể Bóng Tối” như hắn thì phải nhìn ra ẩn dưới vẻ bề ngoài vô hại kia là một sức mạnh kinh khủng chứ.

Thật ra cũng khá đơn giản, bởi vì sức mạnh của Julius không đến từ pháp lực như các phù thuỷ khác mà đến từ Cosmo to tổ bố kia, nên hắn mới cần cây đũa vàng của ông thần để thực hiện bùa chú. Nếu không có cây đũa đó, câu thần chú đơn giản như “Alohomora” hắn cũng chẳng dùng được.

Nếu như không nhìn thấy Julius sử dụng phép thuật lật tẩy thân phận Voldemort của hắn thì hắn dám khẳng định thằng nhóc này là một Squib lắm.

Còn Julie thì lại khác, con nhỏ mang theo 2 luồng sức mạnh trong người. Cosmos và Pháp Lực cân bằng với nhau, thúc đẩy nhau phát triển. Bây giờ, pháp lực của Julie vượt xa Voldemort tuổi 16 là hắn nên hắn mới tỏ ra hơi e ngại trước con nhóc này.

Nhung khi nhìn thấy con nhỏ chỉ tập trung cứu chữa Ginny, hắn trở nên yên tâm hơn. Sinh mệnh là một thứ rất kì diệu, muốn chữa trị cho Ginny cần hao tốn rất nhiều pháp lực. Cũng may là con nhỏ Julie luôn đeo sợi dây chuyền có hòn đá phù thuỷ, chứ không thì cho dù là Julius cũng bó tay.

Không còn lo lắng, Riddle lại tiếp tục câu chuyện còn đang dang dở với Hary, hắn thì thầm:

“Mày hiểu chưa, Harry? Đó là một bí danh mà ta đã dùng ở trường Hogwarts, nhưng dĩ nhiên chỉ giữa bạn bè thân thiết với nhau thôi. Mày tưởng là tao khoái xài tên họ của người cha Muggle thô tục của tao mãi mãi sao?”

“Tao, kẻ mang trong mình dòng máu của chính Salazar Slytherin, thừa hưởng dòng dõi bên mẹ tao. Tao, tao mà lại chịu mang tên họ của một tên Muggle tầm thường ngu độn, kẻ đã bỏ rơi tao trước cả khi tao chào đời, chỉ vì phát hiện ra vợ mình là một phù thủy sao?”

“Không đời nào đâu, Harry. Tao tự tìm cho mình một cái tên, một cái tên mà tao biết một ngày nào đó, khi tao trở thành vị phù thủy vĩ đại nhất thế giới, thì tất cả phù thủy pháp sư khác nghe đến đều run sợ, không dám nhắc tới.”

Bộ não của Harry dường như bị tắc nghẽn từ khi Julius vạch trần thân phận thật của Riddle. Nó trơ mắt ngây nhìn Riddle: đây là đứa trẻ mồ côi đã lớn lên, rồi trở thành kẻ giết hại chính cha mẹ của mình và rất nhiều người khác sao?…

Mãi thì Harry cũng phải thốt nên lời:

“Mày không…”

“Không cái gì?” Riddle chặn họng

Harry thở nhanh:

“Không phải là phù thủy vĩ đại nhất thế giới. Rất tiếc phải làm mày thất vọng, nhưng vị phù thủy vĩ đại nhất trên thế giới là thầy Albus Dumbledore. Mọi người đều nói vậy. Ngay cả khi mày còn hùng mạnh, mày cũng không dám thử tranh giành chiếm đoạt Hogwarts với thầy Dumbledore, thầy đã nhìn thấu suốt tim gan của mày khi mày còn là đứa trẻ học ở trường, và cho đến bây giờ mày vẫn còn sợ thầy, cho dù mày có ẩn náu nơi chốn nào đi nữa…”

Nụ cười biến mất trên gương mặt của Riddle. Thay vào đó là một cái nhìn hằn học xấu xa. Nó rít lên:

“Nên nhớ, chỉ cần dùng ký ức của ta thôi mà ta đã tống cổ được lão Dumbledore ra khỏi cái trường này nhé!”

“Cái gì?” Harry và Ron khiếp sợ, thầy Dumbledore đã bị đuổi khỏi trường sao?

“Vì mấy vụ tấn công mà ban giám đốc, cầm đầu là bố Malfoy đã gây sức ép lên thầy hiệu trưởng. Cũng có thể bọn họ đã quyết định cho thầy nghỉ việc rồi!” Julius giải thích.

Nhìn về phía Julius, Harry như gặp được vị cứu tinh, mắt nó sáng lên.

“Thầy Dumbledore sẽ không bỏ đi như mày tưởng đâu. Tụi tao chỉ cần làm sáng tỏ chuyện căn phòng, thầy sẽ quay trở lại!”

“Mày nghĩ tụi mày sẽ thoát ra được chỗ này sao Harry?” Riddle cười nhạt.

“Tất nhiên, tụi tao có Julius, ngay cả bản thân mày cũng thất bại trước Julius, một kí ức như mày thắng được sao?” Lần này, người lên tiếng phản bác là Ron, chuyện Julius 2 lần đánh bại Voldemort hồi năm nhất nó cũng biết, mặc dù chỉ là nghe Harry và Hermione kể lại.

Ron vừa dứt lời thì văng vẳng đâu đó, một tiếng nhạc thanh tao trỗi lên, khiến cho Riddle vừa há miệng toan nói đã phải sững sờ ngậm lại. Nó xoay mình nhìn suốt chiều dài Phòng Chứa Bí Mật trống vắng.

Đột nhiên, một con chim to bằng con thiên nga màu đỏ thắm xuất hiện, đang rót khúc nhạc du dương khắp vòm trần của căn phòng. Con chim ấy có đuôi dài tha thướt như đuôi công bằng vàng lộng lẫy, những móng vuốt cũng bằng vàng lấp láy, quắp trong móng vuốt bằng vàng ấy là một cái nùi giẻ tả tơi.

Chỉ trong tích tắc, con chim bay thẳng đến cạnh Harry. Nó buông cái vật te tua đang quắp dưới chân ra, rồi nặng nề đáp xuống vai Harry. Khi con chim xếp cánh lại, Harry ngước nhìn lên, thấy một cái mỏ bằng vàng dài và sắc lẻm, cùng một đôi mắt đen tròn sáng quắc. Con chim ngừng hót. Nó đậu yên trên vai Harry, tỏa làn hơi ấm áp vào bên má, còn đôi mắt sáng của nó nhìn Riddle chòng chọc. Riddle cũng ném đôi mắt sắc lẻm của mình về phía con chim, lẩm bẩm:

“Một con phượng hoàng…”

Harry thở ra:

“Phải Fawkes không?”

Nó cảm thấy móng vuốt bằng vàng của con phượng hoàng khẽ bấu nhẹ vào vai. Riddle lúc này đã để mắt tới cái vật tả tơi như cái nùi giẻ rách mà Fawkes thả rơi trên sàn:

“Cái đó… A, cái nón Phân loại của trường Hogwarts đây…”

Đúng là nó. Cái nón dơ hầy, xơ xác, vá chằng vá đụp, nằm im lìm ngay dưới chân Harry. Riddle bắt đầu cười trở lại. Nó cười to đến nỗi căn phòng tối om rung lên vì tiếng cười, như thể có đến mười thằng Riddle đang hè nhau cười một lúc.

“Đây là cái mà lão Dumbledore gởi đến cho người bảo vệ lão ư? Một con chim hót với một cái nón cũ mèm. Mày có cảm thấy can đảm thêm lên không, Harry Potter? Bây giờ mày chắc mày cảm thấy an toàn lắm rồi phải không?”

Harry không trả lời. Tuy nó cũng không biết con phượng hoàng Fawkes hay cái nón Phân loại sẽ dùng được vô chuyện gì, nhưng ít ra nó biết thầy Dumbledore vẫn quan tâm đến tụi nó, và nó chờ Riddle ngừng cười với một lòng can đảm càng lúc càng tăng thêm. Riddle vẫn còn cười toét miệng.

“Đi vào công việc thôi, Harry Potter. Chúng ta đã gặp nhau hai lần –một lần trong quá khứ của mày và một lần trong tương lai của tao. Và đã hai lần tao giết hụt mày. Làm thế nào mà mày sống sót được hả? Hãy nói cho tao nghe hết. Mày càng nói dài thì mày càng kéo thêm được thời gian sống sót của mày thôi.”

Harry suy nghĩ thật nhanh, ước lượng tình thế. Nó nói:

“Không ai biết tại sao mày lại tiêu hết quyền lực khi mày tấn công tao. Chính tao cũng không biết. Nhưng tao biết tại sao mày không thể giết được tao. Bởi vì mẹ tao đã hy sinh để cứu tao.” Harry nói thêm, giọng run lên đầy căm giận:

“Người mẹ mang dòng máu Muggle tầm thường. Mẹ đã chặn bàn tay mày giết tao. Và tao đã nhìn thấy mày thực sự, tao đã thấy mày năm ngoái. Mày chỉ là một đống đổ nát. Mày sống ngắc ngoải. Đó là hậu quả mà tất cả quyền lực của mày đem tới cho mày. Mày phải lẩn trốn. Mày xấu xa, mày ác độc…”

Gương mặt Riddle nhăn nhúm lại. Rồi nó gượng nặn ra một nụ cười xấu xí:

“Thì ra vậy. Mẹ mày đã chết để cứu mày. Ừ, đó cũng là một cách giải bùa đầy hiệu lực. Bây giờ tao hiểu rồi… Nói cho cùng, mày chẳng có gì đặc biệt. Vậy mà tao cứ thắc mắc mãi. Mày coi, rốt cuộc giữa hai đứa mình có những điểm giống nhau lạ lùng. Ngay cả mày chắc cũng nhận thấy.”

“Cả hai đứa mình cùng mang dòng máu pha trộn giữa phù thủy và Muggle, cùng mồ côi, cùng được dân Muggle nuôi lớn lên. Có lẽ từ thời Slytherin vĩ đại đến giờ, chỉ mới có hai Xà Khẩu xuất hiện ở trường Hogwarts, là tao với mày. Hai đứa mình thậm chí trông cũng giống nhau…”

“Nhưng mà rốt cuộc, chẳng qua là vận may đã cứu mày đã thoát khỏi tay tao. Đó là tất cả những gì tao muốn biết.”

Harry vẫn đứng thẳng, nắm chặt đũa phép, chờ đợi. Lòng dũng cảm của một Gryffindor không cho phép nó lùi bước. Nhưng nụ cười méo mó vặn vẹo của Riddle lại nở rộng:

“Bây giờ, Harry à, tao sắp dạy mày một bài học nho nhỏ. Đây sẽ là cuộc đọ sức giữa Chúa Tể Voldemort –Người Kế Vị Slytherin, và Harry Potter nổi tiếng, cùng với những thứ vũ khí xịn nhất mà lão Dumbledore có thể cung cấp cho mày…”

“Xin lỗi vì đã cắt ngang, nhưng đối thủ của mày là tao!” Julius bước lên, chắn trước mặt Harry.

“Julius…” Môi Harry mấp máy, nhưng lại bị Julius cắt ngang.

“Mình hiểu, Harry à. Nhưng lần này nhường cho mình đi!” Julius cười nói với Harry. Đối thủ mạnh luôn là niềm khao khát của hắn, gặp được kẻ mạnh như Voldemort, sao hắn chịu bỏ qua.

Riddle ném một cái nhìn cười cợt về phía Harry và Julius, nó đi tới giữa hai hàng cột đá cao, dừng lại, ngước nhìn lên chân dung bằng đá của Slytherin phía trên cao, khuất trong bóng tối nhờ nhờ. Riddle mở rộng miệng và rít lên như tiếng rắn huýt gió, nhưng Harry hiểu hết những gì Riddle đang nói:

“Xin hãy nói với tôi, hỡi Slytherin, người vĩ đại nhất trong bốn vị sáng lập Hogwarts.”

Harry xoay mình để nhìn lên bức chân dung bằng đá, trong khi Julius vẫn nhìn chằm chằm vào Riddle. Gương mặt đá vĩ đại của Slytherin đang chuyển động. Harry hoảng kinh khi nhìn thấy cái miệng của gương mặt đá há ra, mỗi lúc một rộng hơn, đến khi tạo thành một cái hốc đen ngòm vĩ đại. Và từ trong cái miệng của tượng đá, có cái gì đó đang chuyển động, đang từ dưới đáy sâu trồi lên.

Harry hoảng sợ, nhắm tịt mắt và lùi lại. Con phượng hoàng Fawkes cũng cất cánh, bay khỏi vai Harry. Julius cũng đã nhắm mắt lại, nhưng việc nhắm mắt không ảnh hưởng nhiều đến sự linh hoạt của hắn, hắn có tới 7 giác quan cơ mà, việc nhắm mắt lại chỉ làm cho tiểu vũ trụ của hắn lớn thêm mà thôi.

Sàn đá của Phòng Chứa Bí Mật rung chuyển như có cái gì nặng nề lắm vừa rơi xuống. Julius biết rằng đã có chuyện gì đó đang diễn ra; dù nhắm tịt mắt, hắn vẫn có thể cảm thấy một con rắn khổng lồ đang duỗi mình trườn ra khỏi miệng của Slytherin.

Riddle rít lên:

“Giết bọn chúng!”