Chương 67: Phòng Chứa Bí Mật – Gặp Mặt (2)

Julius nhìn chằm chằm Riddle, cây đũa phép đã được nó nắm trong tay. Julie cũng đã phát hiện điều bất thường ở người thiếu niên tên Tom Riddle này, nhưng nó tin tưởng vào anh nó, nó chỉ cần bảo vệ Ginny, Ron và Harry là được, việc còn lại anh nó sẽ lo.

Harry ngờ ngợ hỏi:

“Anh là ma hả?”

Riddle lặng lẽ đáp:

“Tôi là một ký ức. Một ký ức được giữ gìn trong một quyển nhật ký suốt năm mươi năm.”

Riddle chỉ xuống sàn, phía gần những ngón chân khổng lồ của bức tượng, quyển nhật ký nhỏ màu đen mà Harry từng lượm được trong buồng tắm của con ma khóc nhè Myrtle đang nằm đó, mở toang.

Thoáng trong một giây, Harry thắc mắc không biết làm sao mà quyển nhật ký lại nằm ở đây. Nhưng ngay lúc này nó có nhiều điều phải bận tâm cấp bách hơn điều đó. Nó nói:

“Anh Tom, chúng ta phải ra khỏi chỗ này ngay. Có một con Tử Xà… Em không biết nó ở đâu, nhưng nó có thể xuất hiện bất cứ lúc nào…”

“Ngừng lại đi Harry, đến bây giờ mà bạn còn chưa biết người trước mặt là ai sao?” Julius lên tiếng cắt ngang cuộc đối thoại của Harry.

Lúc này, Riddle mới đưa mắt nhìn về phía Julius, vẫn bằng cái giọng lặng lẽ đó, hắn nói tiếp

“Ngươi cũng là học sinh nhà Slytherin sao? Xuất sắc, không ngờ sau bao năm, nhà Slytherin lại có được một học sinh xuất sắc như vậy”

“Cảm ơn, những lời khen ngợi từ ngươi ta đã nghe 2 lần rồi” Julius đáp. Đúng như vậy, 2 lần trước gặp mặt, mặc dù là kẻ thù nhưng “kẻ mà ai cũng biết là ai đấy” chưa bao giờ keo kiệt những lời khen ngợi dành cho Julius.

“Thật sao, vậy thì chứng tỏ ngươi rất xuất sắc” Riddle nhàn nhạt trả lời.

Thấy Julius và Riddle không để ý gì đến lời mình, Harry khẩn khoản:

“Anh nghe em đi. Tụi mình phải ra khỏi chỗ này! Nếu con Tử Xà mà xuất hiện…”

Nhưng Riddle bình thản nói:

“Nó chỉ xuất hiện khi nào được gọi mà thôi.”

Harry và Ron tỏ ra khá ngạc nhiên, nhưng Julius thì chỉ im lặng theo dõi diễn biến. Harry hỏi Riddle:

“Anh nói vậy nghĩa là sao?”

Riddle nói:

“Harry Potter à, tao đã chờ đợi cơ hội này lâu lắm rồi. Cơ hội gặp gỡ mày. Để trò chuyện với mày.”

Harry không còn kiên nhẫn nữa:

“Anh Riddle à, em thấy anh không hiểu gì cả. Tụi mình đang ở trong Phòng Chứa Bí Mật. Chuyện trò thì để sau này hẵng…”

Nhưng Riddle vẫn nhoẻn miệng cười:

“Chúng ta sẽ nói chuyện ngay bây giờ. Harry nhìn Riddle trừng trừng. Có chuyện gì đó rất quái đản đang diễn ra ở đây… Chậm rãi từng tiếng, Harry hỏi:

“Làm sao mà Ginny ra nông nỗi này?”

Riddle có vẻ rất thoải mái, đáp:

“À, đó là một câu hỏi thú vị. Và câu trả lời lại là một câu chuyện dài. Tao nghĩ nguyên nhân chính khiến Ginny ra nông nỗi này là do con bé đã để mở trái tim mình và đem hết bí mật của mình tâm sự với một kẻ xa lạ vô hình.”

Harry không hiểu:

“Anh đang nói về cái gì vậy?”

“Về quyển nhật ký. Quyển nhật ký của tao ấy mà. Con bé Ginny đã viết vô nhật ký của tao trong suốt mấy tháng trời, kể lể với tao những nỗi sầu muộn và băn khoăn đáng thương của nó –nào là mấy thằng anh trêu chọc nó như thế nào, nào là đi học năm thứ nhất mà phải xài toàn là đồ cũ, áo cũ, sách cũ, nào là…”

Riddle hơi ngừng lại, mắt lấp láy, rồi nói tiếp:

“Nào là anh chàng Harry Potter vĩ đại tốt bụng nổi tiếng, chắc là, theo con bé nghĩ nhé, chẳng hề thích nó chút nào.”

Suốt trong lúc nói những điều này, mắt Riddle không hề rời khỏi gương mặt Harry. Một cái nhìn hau háu. Riddle vẫn tiếp tục:

“Kể ra thì cũng chán ngấy khi phải nghe tất cả những nỗi phiền muộn băn khoăn be bé ấy của một con bé mười một tuổi. Nhưng mà tao kiên nhẫn lắm. Tao viết lại cho con bé. Tao rất cảm thông. Tao rất ân cần."

"Ginny đơn giản là khoái tao: “Chưa từng có người nào hiểu em như anh cả, anh Tom à… Em sung sướng biết bao được có quyển nhật ký này để giãi bày tâm sự… Nó như một người bạn mà em có thể mang theo bên mình trong túi áo…”

Riddle bật cười, giọng cười cao ngạo lạnh lùng, có vẻ không phù hợp chút nào với nó. Tiếng cười ấy làm cho tóc gáy Harry và Ron dựng đứng hết cả lên.

“Nếu phải tự công nhận, thì Harry à, tao cho rằng mình luôn luôn có khả năng mê hoặc những người tao cần mê hoặc. Cho nên con bé Ginny trút hết tâm tình của nó với tao, và ngẫu nhiên mà tâm tình của con bé đúng y như điều tao muốn…"

"Tao đã ngày càng mạnh lên, nhờ nhấm nháp những nỗi sợ hãi sâu sắc nhất của con bé, những bí mật tăm tối nhất của con bé. Tao trở nên mạnh mẽ, và mạnh hơn con bé Ginny rất nhiều; đủ mạnh để bắt đầu nhen nhúm trong con bé ấy vài ba bí mật của tao, để bắt đầu trút một chút tâm tình của tao vào con bé…”

Cổ họng Harry đã trở nên khô đắng. Nó hỏi:

“Ý anh muốn nói gì?”

Riddle vẫn nhẹ nhàng:

“Chưa hiểu ra hả, Harry Potter? Ginny là người đã mở cửa Phòng Chứa Bí Mật. Chính con bé ấy đã vặn cổ mấy con gà trống quanh trường và vẽ lem nhem lên tường những thông điệp dọa nạt. Chính con bé đã thả Tử Xà Slytherin ra hại bốn tên Máu Bùn và con mèo của lão giám thị.”

Harry thì thào:

“Không đời nào có chuyện đó!”

Riddle vẫn bình thản nói:

“Đó là sự thật. Dĩ nhiên là ban đầu con bé không ý thức được mình đang làm gì. Kể ra cũng thú vị. Phải chi mày được đọc những trang nhật ký mới viết của con bé… Những điều con bé ấy viết hay lắm…”

Riddle lấy giọng đọc ê a, vừa ngâm nga vừa quan sát gương mặt kinh hãi của Harry:

“Tom thân mến, em nghĩ em đang mất trí nhớ. Khắp áo chùng của em dính đầy lông gà trống mà em không biết làm sao lại như vậy. Anh Tom ơi, em không thể nào nhớ được là em đã làm gì vào cái đêm lễ Hội Ma, nhưng đêm ấy đã có một con mèo bị hóa đá, còn vạt áo trước của em thì không biết tại sao lại dính sơn bê bết.”

“Anh Tom ơi, anh Percy cứ nói em xanh xao hốc hác và trông có vẻ khác thường. Em nghĩ ảnh nghi ngờ em… Bữa nay lại có một cuộc tấn công nữa anh Tom ơi, mà em lại không thể nhớ mình đang ở đâu trong lúc đó… Anh Tom ơi, bây giờ em phải làm gì? Chắc em sắp điên mất, em có ý nghĩ là chính em là kẻ đã tấn công mọi người, anh Tom à!”

Bàn tay Harry nắm chặt lại thành nắm đấm, móng tay nó bấm sâu vào da thịt. Riddle cứ nói liên tu bất tận:

“Con bé Ginny ngu ngốc ấy phải mất một thời gian khá lâu mới thôi tin cậy vào quyển nhật ký. Cuối cùng con bé cũng đâm nghi ngờ quyển nhật ký và tìm cách quăng bỏ nó đi."

"Lúc đó, chính mày, Harry, chính mày đã lượm được cuốn nhật ký và vào cuộc. Không có gì làm tao vui sướng hơn khi mày lượm được cuốn nhật ký của tao. Trong số bao nhiêu người có thể lượm được nó, cuốn nhật ký lại ngẫu nhiên rơi vào tay mày, chính mày, con người mà tao đã háo hức muốn gặp gỡ…”

Cơn tức giận đã trào dâng khắp người Harry, nó phải cố gắng tự kiềm chế lắm mới nói thành lời:

“Tại sao mày lại muốn gặp tao?”

Riddle đáp:

“À, mày biết không, Harry, con bé Ginny kể cho tao nghe đủ thứ về mày, cả tiểu sử hấp dẫn của mày nữa.”

Cái nhìn của Riddle tập trung vào vết thẹo tia chớp trên trán Harry, càng lúc càng trở nên khao khát hơn:

“Tao biết tao phải tìm hiểu thêm về mày, nói chuyện với mày, và nếu được thì gặp gỡ mày. Vì vậy tao quyết định chỉ cho mày xem vụ bắt giữ thằng ngốc Hagrid nổi tiếng, để lấy lòng tin của mày…”

Harry ngắt lời Riddle, giọng run lên:

“Bác Hagrid là bạn của tao. Có phải mày đã vu oan giá họa bác ấy không? Tao những tưởng mày bắt lầm, nhưng hóa ra mày…”

Riddle lại bật cười khanh khách:

“Harry ơi, chẳng qua là những gì tao nói ngược với những gì Hagrid nói. Mày thử tưởng tượng coi lão hiệu trưởng già Dippet phân xử thế nào? Một bên là Tom Riddle, nghèo nhưng xuất chúng, mồ côi mà rất dũng cảm, một học sinh gương mẫu của trường, một huynh trưởng… Còn một đằng là thằng Hagrid bự xác mà ngớ ngẩn, cứ cách tuần lại dính vô một chuyện rắc rối nào đó, khi thì tìm cách nuôi người sói con dưới gầm giường, khi thì lẻn vô khu Rừng Cấm để đánh vật với mấy con quỷ khổng lồ…”

"Nhưng tao nhìn nhận là tao cũng có hơi ngạc nhiên khi âm mưu của mình diễn ra tốt đẹp còn hơn cả dự kiến. Tao đã lo là ắt có người nào đó nhận ra rằng Hagrid không thể nào là Người Kế Vị Slytherin được. Tao đã mất suốt năm năm trời để tìm hiểu mọi điều về Phòng Chứa Bí Mật rồi mới khám phá ra lối vào bí mật… Hagrid làm gì có được những chuyện đó cơ chứ!”

Riddle lại mở nụ cười lạnh lùng, nói tiếp:

“Chỉ có thầy dạy môn Biến, lão Dumbledore, dường như tin là Hagrid vô tội. Lão ra sức thuyết phục lão Dippet giữ lại Hagrid và huấn luyện thành người giữ khóa cho trường Hogwarts. Ờ, tao nghĩ có thể lão Dumbledore đã đoán biết được sự thật… Lão Dumbledore không bao giờ tỏ ra ưa tao như những giáo sư khác…”

Harry nghiến răng:

“Thầy Dumbledore nhìn thấu suốt tim gan mày, tao dám chắc như vậy.”

“Ờ, sau khi Hagrid bị đuổi, lão Dumbledore chắc chắn đã để mắt theo dõi tao sát sườn đến bực cả mình. Tao biết là khi tao còn ở trường thì mở Phòng Chứa Bí Mật ra một lần nữa là không an toàn, không khôn ngoan. Nhưng mà tao tốn bao nhiêu năm dài tìm tòi ra nó không lẽ lại để nó chìm trở vào bí mật một cách lãng phí."

"Nên tao quyết định để lại một quyển nhật ký, lưu giữ tuổi mười sáu của tao trong đó, để một ngày nào đó, nếu may mắn, tao sẽ có thể dẫn dắt một kẻ khác bước theo dấu chân tao và hoàn tất công việc cao của Salzar Slytherin.”

Harry nói bằng giọng của người chiến thắng:

“Mày không thể hoàn tất công việc đó đâu. Lần này không có ai chết cả, kể cả con mèo cũng không chết. Trong vài tiếng đồng hồ nữa thuốc nhâm sâm sẽ được luyện xong và tất cả những người bị hóa đá sẽ được hồi sinh…”

Riddle lạnh lùng nói:

“Tao chẳng nói với mày rồi ư? Rằng chuyện giết lũ Máu Bùn bây giờ không còn nghĩa lý gì với tao nữa. Trong nhiều tháng trời, tao đã nhắm vào mục tiêu mới, là mày.”

Harry nhìn sững Riddle.

“Mày tưởng tượng coi tao đã tức giận như thế nào, khi người mở quyển nhật ký của tao ra lần vừa rồi không phải là mày, mà là Ginny. Con bé đã nhìn thấy mày có quyển nhật ký, thế là, con bé hoảng loạn. Nó sợ nếu mày biết xài quyển nhật ký này, biết cách “viết nhật ký”, và tao đem hết bí mật của con bé ra kể cho mày biết thì chuyện sẽ ra sao? Hoặc tệ hơn, nếu tao kể cho mày biết ai đã vặn cổ mấy con gà trống, thì sẽ ra sao? Cho nên con ngốc bé bỏng đó đã thừa lúc phòng ngủ của mày vắng vẻ, lẻn vào lấy trộm lại cuốn nhật ký."

"Nhưng tao biết tao phải làm gì chớ. Tao thấy rõ là mày đang lần ra dấu vết của Người Kế Vị Slytherin. Những gì mà Ginny kể cho tao nghe về mày giúp cho tao biết là mày sẽ đi tới cùng bằng bất cứ giá nào để làm sáng tỏ bí mật, nhất là khi một trong những người bạn thân nhất của mày bị tấn công. Và Ginny cũng đã nói cho tao biết cả trường đang đồn đại nhốn nháo bởi vì mày có thể nói được Xà ngữ…”

Harry vẫn nhìn Riddle trân trân:

“Vì vậy tao bắt con bé Ginny phải viết lời vĩnh biệt lên tường rồi xuống đây mà chờ. Con bé đã vùng vẫy, khóc lóc, đến phát ngán luôn. Nhưng cũng chẳng còn mấy sự sống trong con bé đó… Nó đã dốc quá nhiều tâm huyết vào quyển nhật ký, vào tao. Nhiều đến nỗi rốt cuộc tao đã thu đủ thần lực để tự mình rời khỏi trang giấy… Tao đã chờ đợi mày xuất hiện từ lúc tao và con bé đó xuống đây. Tao biết mày sẽ đến. Tao có nhiều điều muốn hỏi mày, Harry Potter à.”

Hai bàn tay của Harry vẫn nắm chặt:

“Hỏi gì?”

Riddle mỉm cười thích thú, nhưng bất ngờ, Ron cầm tâm khiên xông lên, nãy giờ nghe Riddle kể chuyện lợi dụng Ginny như thế nào, Ron đã phẫn nộ đến cực điểm, rốt cục nó đã bộc phát. Nó bất chấp nguy hiểm xông lên, quyết ăn thua đủ với Riddle.

Julius cũng khá hiểu tâm tình của Ron lúc này, nếu hắn mà biết có ai lợi dụng em gái hắn xem, hắn sẽ tiêu diệt cả thể xác và linh hồn của kẻ đó ngay lập tức.

Nhưng có vẻ Riddle không hề để ý đến đòn tấn công của Ron, hắn mỉm cười, nhìn Ron lao xuyên qua cơ thể mình. Hắn là một linh hồn, nên mọi bùa phép đều vô dụng với hắn chứ đừng nói là Ron chỉ dùng nắm đấm. Sau một lúc kiệt sức vì vật lộn với linh hồn của Riddle, Ron té xuống trước sự thích thú của Riddle.

“Harry, tao muốn biết làm thế nào mà mày, một đứa trẻ sơ sinh không có tài năng pháp thuật gì phi thường, lại có thể đánh bại được vị phù thủy vĩ đại nhất của mọi thời đại? Làm thế nào mà mày có thể sống sót không hề hấn gì, ngoại trừ một vết thẹo nhỏ, trong khi mọi quyền lực của Chúa Tể Voldemort lại bị tiêu hủy?”

Nói tới đó, mắt Riddle hau háu, ánh lên những tia sáng đỏ kỳ lạ.

“Tại sao mày lại quan tâm đến chuyện tao thoát chết? Voldemort thuộc đám hậu sinh của mày mà…”