Chương 66: Phòng Chứa Bí Mật – Gặp Mặt

Đang lúc tụi Julius tiến vào phòng chứa bí mật, thì bên trên – lâu đài Hogwarts đã trở nên khủng hoảng. Tiếng chuông báo hiệu giờ ra chơi không bao giờ vang lên. Thay cho tiếng chuông là tiếng của giáo sư McGonagall, đã được pháp thuật hóa để tăng âm lên nhiều lần, đang vang dội trong khắp các hành lang:

“Tất cả học sinh trở về phòng ngủ của Nhà mình ngay. Tất cả các giáo sư, xin mời các vị trở về phòng giáo sư ngay lập tức.”

Một lúc sau, giáo sư McGonagall bước vào phòng giáo viên, bà lên tiếng trong căn phòng hết sức yên lặng:

“Lại mới có một cuộc tấn công nữa xảy ra. Một học sinh đã bị quái vật bắt đem đi. Đem vô chính Phòng chứa Bí mật.”

Giáo sư Flitwick kêu ré lên một tiếng hoảng sợ. Giáo sư Sprout thì giơ hai tay lên bụm miệng. Thầy Snape nắm chặt lưng ghế hỏi lại:

“Làm sao bà biết chắc như thế?”

Giáo sư McGonagall đáp:

“Người kế vị Slytherin để lại một thông điệp nữa. Ngay phía dưới thông điệp thứ nhất. “Bộ xương của con bé sẽ vĩnh viễn nằm trong Phòng chứa Bí mật.”

Giáo sư McGonagall đã trắng bệch như tờ giấy trắng. Giáo sư Flitwick òa khóc. Bà Hooch khuỵu chân ngã ngồi xuống một chiếc ghế. Bà hỏi:

“Trò nào vậy?”

“Ginny.” Giáo sư McGonagall đáp.

Đang khi tình hình căng thẳng như vầy, huynh trưởng Percy bước vào, đổ thêm dầu vào lửa, anh nói bằng giọng lo lắng

“Thưa giáo sư, có thêm 3 học sinh khác của nhà Gryffindor đã mất tích!”

“Cái gì?” Giáo sư McGonagall ngã ngồi lên một cái ghế. Bà không chịu nổi đả kích lớn như vầy nha.

Snape vội vàng hỏi, giọng thầy cũng không còn lạnh lùng như xưa mà tràn đầy vẻ nóng nảy, có lẽ ổng cũng có nhiều tình cảm cho ngôi trường này.

“Là những ai?”

“Harry Potter, Julie Landcaster và Ron Weasley.” Giọng Percy khàn đi khi nhắc đến Ron.

“Cái gì? Có cả Julie Landcaster?” Giáo sư Flitwick hoảng sợ hét lên

“Rõ ràng con bé là…”

“Dạ, con còn nghe huynh trưởng nhà Slytherin nói là Julius Landcaster cũng đã mất tích từ sau trận đấu Quidditch” Percy nói thêm.

“Không lẽ trò đó chính là…” Bà Hooch buột miệng.

“Không thể nào đâu” giáo sư Flitwick bác bỏ. “Tôi biết trò đó, nó là một học sinh giỏi, khá hoà đồng với các học sinh xuất thân từ Muggle. Tôi nghĩ nó không phải người thừa kế đâu”

Giáo sư McGonagall nói, giọng chán nản:

“2 vụ tấn công, 6 học sinh gặp nạn trong một ngày. Chúng ta sẽ phải gởi tất cả học sinh về nhà vào ngày mai. Vậy là coi như trường Hogwarts chấm hết.”

Lúc này, sâu bên dưới trường, Julius và “bộ tứ siêu phàm” à mà giờ chỉ có 3 😂😂😂 đang tiếp tục cuộc phiêu lưu.

“Đừng lo, chỉ là bộ da rắn thôi” Dưới các giác quan của Julius, hắn không khó để nhận ra thứ gì đang chắn đường tụi nó.

Ánh sáng ở đầu đũa phép rọi lên lớp da con rắn khổng lồ, một con rắn màu xanh lục sặc sỡ và có vẻ cực độc, đang nằm cuộn trên nền địa đạo. Một lớp da rỗng không. Con rắn đã lột da thoát xác từ bộ da rắn này ắt là phải dài ít nhất bảy thước.

“Ôi” Ron xuýt xoa yếu ớt.

“Trời ạ, loài rắn nào có thể to như vậy?” Harry hoảng sợ hỏi, nó đã xác định thứ trước mắt chính là thuộc về con quái vật trong phòng chứa bí mật. Nhưng rốt cuộc nó là loài nào thì Harry không biết, đọc sách không phải sở trường của nó.

“Là Tử Xà Basilik!” Con nhỏ Julie nhắc nhở, là bạn thân của bác học Hermione, số lần con nhỏ đến thư viện cũng không ít. Nó nói tiếp

“Con rắn này có thể sống đến nhiều trăm năm, và đạt tới kích thước lớn kinh hồn. Nó được phôi thai trong một cái trứng gà, nhưng được một con cóc ấp nở ra. Phương cách giết người của nó thật kỳ lạ: ngoài những chiếc răng nanh có nọc độc chết người, tất cả những ai bắt gặp ánh mắt của Tử Xà, thì chỉ một cái nhìn cũng đủ chết ngay lập tức.”

“Nhưng tại sao chưa có ai chết, ờ ngoại trừ…” Ron thắc mắc.

“Bởi vì không ai nhìn thẳng vào mắt nó.” Harry vỡ lẽ, reo lên.

Thấy Ron vẫn chưa hiểu, Julius đành giải thích:

“Này nhé, Colin nhìn nó qua ống kính máy chụp hình. Cái nhìn của Tử Xà đã đốt cháy tất cả phim trong máy chụp hình, còn Colin thì bị hóa đá. Còn Justin… Justin đã nhìn thấy Tử Xà xuyên qua thân hình trong suốt của Nick Suýt Mất Đầu là kẻ lãnh đủ hiệu lực cái nhìn của Tử Xà, nhưng con ma đâu có thể chết thêm lần nữa…” Ngưng một lát để Ron suy nghĩ. Harry tiếp tục công việc khai não cho Ron thay Julius

“Còn Hermione và chị Huynh trưởng bên nhà Ravenclaw thì được phát hiện với một cái gương bên cạnh. Hẳn là Hermione đã nhận ra con quái vật chính là Tử Xà. Mình dám cá là Hermione ngay lập tức đã khuyên bảo người đầu tiên mà cô bé gặp là hãy dùng một cái gương soi để ngó chừng các góc tường trước khi đi qua. Và chị bên nhà Ravenclaw đã rút ra một cái gương soi… và…”

Miệng Ron lại há hốc ra. Nó nôn nóng hỏi nhỏ:

“Còn Mrs Norris?”

Đến đây thì Harry dừng lại, nó cần suy nghĩ, hình dung lại hiện trường. Thấy vậy, Julius tiếp lời:

“Là vũng nước Ron à. Sàn buồng tắm của con ma khóc nhè Myrtle lúc đó ngập nước. Với chiều cao của một con mèo, Mrs Norris chỉ nhìn thấy cái bóng phản chiếu thôi.”

“Thôi chúng ta đi tiếp đi!” Thấy Ron đã hiểu ra, cả bọn bước tiếp qua đống da rắn vĩ đại. Đi dọc theo cái địa đạo quanh co khúc khuỷu, hết quẹo rồi đến quanh.

Một lúc sau, khi đi đến khúc cuối của địa đạo, bò qua khúc quanh cuối cùng, tụi nó đứng đối mặt với một bức tường đá vững chắc có khắc hai con rắn lồ xoắn vào nhau. Mắt của hai con rắn làm bằng những viên ngọc bích to cồ sáng lấp lánh.

Harry tiến đến gần, cổ họng khô đắng. Chẳng cần phải ép mình nghĩ mấy con rắn bằng đá này là rắn thực, vì nội những con mắt rắn nhìn cũng hết sức sống động rồi. Harry hiểu là mình phải làm gì. Nó tằng hắng, và mấy con mắt ngọc bích dường như nhấp nháy. Bằng một giọng trầm trầm, run run, Harry rít:

“Mở ra!” Hai con rắn tức thì tách ra, bức tường nứt đôi, mở rộng. Hai nửa mảnh tường đá trượt nhẹ nhàng ra khỏi tầm mắt, và Harry, run rẩy hai chân, hít hơi, bước vào.

Đây là một căn phòng rất dài, mờ mờ sáng. Trần nhà âm u và cao hun hút được chống đỡ bằng những cột đá cao ngất nghểu, trên có khắc hình những con rắn vươn mình quấn quanh, tạo thành những bóng đen dài vắt qua không gian mờ ảo xanh xao rờn rợn.

Tim Harry đập dồn dập. Nó đứng yên lặng, lắng nghe sự yên tĩnh đến ớn xương sống. Liệu con Tử Xà có đang ẩn núp trong góc tối, đằng sau một cây cột nào đó không?

Thấy Harry tỏ ra lo lắng như vậy, Julius quang tấm khiên sang cho Ron và nói:

“Nếu nghe thấy bất kỳ động tĩnh gì thì 2 bạn núp vào nhé, mặt trong của khiên có một tấm gương đấy!” Đây cũng chính là mục đích của Julius khi mang theo cái khiên này, trước đây hắn đã quá ỷ lại vào nội dung nguyên tác, xem thường sự an toàn của bạn bè xung quanh. Lần này, Julius sẽ không mắc sai lầm nữa, ai biết Harry và Ron có bị nguy hiểm gì không?

Cầm trong tay cái khiên vàng, Ron cũng hơi yên tâm một chút. Cả đám tiếp tục đi tới, khi bước đến ngang đôi cột đá cuối cùng, thì một pho tượng cao tới trần căn phòng chợt hiện ra lù lù trước mắt tụi nhỏ. Pho tượng đó đứng tựa vào bức tường ở cuối phòng.

Julius phải vươn cổ cò ra để ngó nhóng lên gương mặt khổng lồ tuốt trên cao: một gương mặt già nua nhăn nheo như mặt khỉ, với chòm râu thưa và dài tới lai cái áo chùng phù thủy bằng đá dài lượt thượt. Dưới vạt áo chùng là đôi chân xám to tướng đứng vững vàng trên sàn phòng bằng phẳng.

“Đây là Salazar Slytherin – một trong 4 pháp sư đã sáng lập nên Hogwarts, người luôn xem trọng xuất thân quý tộc và thuần huyết? Nhìn cũng xấu quá đi chứ?” Julie ngạc nhiên thốt lên.

Con nhỏ đã từng hình dung về Salazar Slytherin như một quý tộc tao nhã, mặc dù không đẹp trai như anh Julius 😚😚😚 thì cũng không đến nỗi nào đi. Dù sao quý tộc luôn luôn có thừa khả năng để cưới cho mình những cô gái đẹp nhất, nên cho dù ban đầu bọn họ xấu như hế nào đi nữa, mấy đời liên tục cũng nhất định sẽ đẹp lên.

Julius cũng không biết nói sao nữa, hiển nhiên hắn cũng khá bất ngờ khi nhìn thấy chân dung của người sáng lập nhà Slytherin. Mặc dù các cụ vẫn bảo “không thể trông mặt mà bắt hình dong” nhưng nhìn thấy bức tượng của Salazar, Julius cũng hơi thất vọng. Đã vậy, con nhỏ Julie còn bổ thêm một đao.

“Xấu như vầy hèn gì Ravenclaw không chịu chấp nhận tình cảm😭😭😭”

Ron và Harry: ….

Julius vuốt vuốt mồ hôi trán, câu chuyện này chính hắn đã kể cho Julie nghe khi nó còn nhỏ: Hồi đó, sau khi thành lập học viện Hogwarts, thì cả Godric Gryffindor và Salazar Slytherin đều yêu vẻ đẹp và trí tuệ của Rowena Ravenclaw.

Nhưng do bà không để ý đến ai hết, nên Salazar và Godric bắt đầu cạnh tranh, tìm cách lấy lòng. Ban đầu chỉ là cạnh tranh lành mạnh, nhưng sau đó, Slytherin bắt đầu sử dụng âm mưu nên tình bạn giữa Slytherin và Gryffidor tan vỡ.

Sau một cuộc quyết đấu thì Slytherin bỏ đi với lời đe doạ về phòng chứa bí mật để trả thù 2 người này. Gryffindor chiến thắng, tưởng chừng sẽ chiếm được trái tim của Ravenclaw nhưng kết quả lại trở thành “anh nuôi” (nhọ 😂😂😂), Ravenclaw kết hôn với một quý tộc khác và sinh ra Helena Ravenclaw cũng chính là con ma Bà Xám của nhà Ravenclaw hiện nay.

Nói chung là đây là một phiên bản khác của phòng chứa bí mật nhà Slytherin, nhưng mà không được sách vở nào ghi lại. Julius cũng không ngờ là em gái mình còn nhớ chuyện này.

Ngày còn bé, Julie rất hay bám lấy Julius, bắt hắn kể chuyện. Có đôi khi, Julius cũng kể mấy chuyện tào lao bí đao cho con nhỏ nghe, đến chính hắn cũng không nhớ đã kể bao nhiêu nữa cơ mà.

Sau khi nghe con nhỏ Julie kể chuyện, Harry cũng ngước nhìn lên bức tượng Slytherin, rồi nhận xét.

“Ờ, đúng là xấu thật” Ron cũng gật gù, vui vẻ hưởng ứng. Nhưng ngay lập tức, ánh mắt Ron nhìn về phía giữa đôi chân bức tượng. Một hình thù nhỏ bé với mái tóc đỏ hoe đang nằm sấp trên sàn trong tấm áo chùng đen.

“Ginny!” Ron hét lên rồi phóng tới, cả bọn cũng vội chạy đến.

“Sao Ginny ở đây được?” Harry thắc mắc.

Quỳ xuống cạnh cô bé, ôm lấy đôi vai Ginny, xoay cô bé lại. Gương mặt Ginny trắng bệch như vôi, và đôi mắt nhắm nghiền lạnh ngắt, vậy có nghĩa là cô bé không bị hóa đá. Julie xem xét rồi kết luận

“Không sao, cô bé vẫn còn sống!”

“Nghe thấy vậy, Ron vui mừng khôn tả, nó tha thiết lay gọi:

“Ginny ơi, hãy tỉnh dậy đi.”

Nhưng cái đầu của Ginny chỉ ngả bên này rồi ngoẻo sang bên kia dưới sức lay của Ron.

“Con bé sẽ không tỉnh lại đâu.” Một giọng nói nhỏ nhẹ vang lên.

Harry giật bắn người, xoay phắt lại. Một thiếu niên cao nhòng, tóc đen, đứng tựa lưng vào cây cột gần nhất, đang nhìn nó. Những đường nét của thiếu niên này nhòa nhạt một cách lạ lùng, khiến Harry cảm tưởng mình đang nhìn cậu ta qua một cửa sổ mù sương. Nhưng chắc chắn là có một thiếu niên đang đứng đó, không thể nhầm lẫn được.

“Ngươi chịu ra mặt rồi sao? Ta đang nghĩ có nên mời ngươi ra hay không đây” Julius nhìn chằm chằm người thiếu niên này, bước lên chắn trước mặt tụi nhỏ.

Qua bóng lưng của Julius, Harry bật thốt lên

“Anh Tom –Tom Riddle phải không?”

Riddle gật đầu, mắt vẫn nhìn chăm chăm vào mặt Harry. Harry khẩn thiết hỏi:

“Em Ginny sẽ không tỉnh lại hả? Anh nói vậy nghĩa là sao? Ginny chưa… Ginny chưa…"

Riddle nói:

“Đúng, con bé vẫn còn sống. Nhưng chỉ lúc này thôi.”