Chương 65: Phòng Chứa Bí Mật - Tiến Vào

Bước ra khỏi căn hầm âm u của nhà Slytherin, Julius cũng dần bình tĩnh lại. Hắn ngẩng đầu lên, thấy Harry và Ron đứng bên cạnh Julie, biết là có chuyện quan trọng nên nhìn tụi nó mới hoang mang như vậy.

“Có chuyện gì mà sao mấy đứa nhìn có vẻ hoang mang vậy?” Hơi mỉm cười, Julius hỏi.

“Harry nói là nó biết ai là người đã mở phòng chứa bí mật ra…”

“Đúng vậy Julius, tụi này đang định nói chuyện với Hagrid, chính Hagrid đã mở phòng chứa bí mật 50 năm trước….” Harry vội vã cắt ngang lời Julie.

“Hagrid? Ai nói với cậu chuyện đó?” Julius ngạc nhiên hỏi lại, hắn cũng đang định rủ tụi nó tiến vào phòng chứa bí mật, chuyện này kết thúc ở đây được rồi.

Từ hồi nào giờ bọn nó đều biết lão Hagrid thuộc một loại người không may là đi khoái những con vật to lớn hung dữ. Suốt năm thứ nhất của tụi nó ở trường Hogwarts, tụi nó đã chứng kiến lão thử nuôi một con rồng trong căn chòi gỗ bé tí của mình. Lại còn con chó khổng lồ ba đầu dễ sợ mà lão đặt tên là “Fluffy” nữa chứ, còn lâu tụi nó mới có thể quên được.

Vậy thì nếu Hagrid, hồi còn là học sinh ở Hogwarts, có nghe nói đến một con quái vật đang trốn đâu đó trong lâu đài, thì thế nào lão cũng tìm mọi cách để được ngó con quái vật đó một cái, Harry tin chắc như vậy. Có thể lúc đó lão nghĩ rằng nhốt con quái vật quá lâu thì tội cho nó, và có thể lão chỉ nghĩ là nó đáng được thả ra một lát để vận động chân cẳng.

Harry có thể hình dung “thằng bé” Hagrid mười ba tuổi hoay hoay khớp mõm tra vàm vô mũi con quái vật để dẫn nó đi chơi. Nhưng Harry hoàn toàn tin rằng lão Hagrid không đời nào có ý hại ai.

Sau khi nghe Harry kể lại câu chuyện, Julius cũng không nhịn được cười.

“Trí tưởng tượng của tụi bây cũng quá phong phú đi” Julius cười cười.

“Này Harry, không có ý xúc phạm nhưng cậu thật sự nghĩ người khù khờ như Hagrid là người thừa kế sao?”

Harry rầu rĩ:

“Tụi mình đều biết từ lâu rồi là bác Hagrid từng bị đuổi học. 50 năm trước bác Hagrid từng mở căn phòng đó.”

“Phải 50 năm trước căn phòng đã được mở ra, dẫn đến cái chết của một nữ sinh Muggle. Người ta đã phát hiện xác của cô ấy trong phòng tắm nữ. Harry, đoán xem nữ sinh đó là ai?” Julius cười bí ẩn nhìn về phía tụi nhóc.

“Không lẽ là…”

“Myrtle!” Julie bật thốt lên.

“Nhưng chúng ta vẫn chưa biết con quái vật trong phòng chứa bí mật là gì?” Ron hơi hưng phấn hỏi. Nghe vậy, cả bọn lại nhìn về phía Julius, mặt mong đợi.

Không để tụi nó thất vọng, Julius tiếp tục giảng giải.

“À, mấy bạn suy nghĩ thử xem, tại sao chỉ có Harry nghe được tiếng của con quái vật đó, trong khi mình và Julie chỉ nghe thấy những tiếng rít?”

“Đúng rồi, là Xà Ngữ, trong lâu đài này chỉ có mình Potter đầu sẹo là có thể nghe hiểu được Xà Ngữ. Vậy là trong phòng chứa bí mật có một con rắn hoặc một loại sinh vật họ hàng với rắn.” Julie reo lên.

“Rắn sao? Rắn mà có khả năng hoá đá thù có thể là…” Harry trầm ngâm suy nghĩ. Lúc này nó ước gì có Herrmione ở đây, cô nàng này sẽ cho nó biết kết quả ngay lập tức.

“Là Medusa! Nhất định là Medusa!” Ron hưng phấn kết luận. 😅😅😅

“Ách…Ron, bạn nghĩ hơi nhiều, mình không nghĩ là có người đủ khả năng để khống chế Medusa và bắt nó làm theo ý mình đâu” Julius đổ mồ hôi nhìn thằng bạn.

“Vậy thì nó có thể là gì được chứ?” Ron yếu yếu hỏi lại.

“Chuyện đó tính sau, bây giờ tụi mình đi tìm Myrtle để hỏi mọi chuyện đã!” Harry đề nghị. Thật lòng, nó không hề mong Hagrid có liên quan tới mấy vụ tấn công này nên khi nghe được suy luận của Julius, nó cũng không còn ý định đến gặp Hagrid để hỏi thăm nữa.

“Được rồi, đi” 3 đứa kia đều đồng ý với quyết định của nó.

Chạy vội xuống cầu thang gần nhất, tụi nó đi dọc hành lang tối om, về phía bức tường có vẽ cái thông điệp ma quái đang chiếu sáng, và đến buồng vệ sinh của con ma khóc nhè Myrtle.

Tụi nhóc bước vào, con ma khóc nhè Myrtle đang ngồi trên cái bồn nước ở cuối buồng. Ngó thấy Harry, con ma nói:

“Ôi, lại là tụi bây nữa. Lần này tụi bây muốn gì nữa đây?”

Julie vội vàng cười làm lành, nói:

“Tụi em chỉ muốn hỏi chị đã chết như thế nào thôi?”

Diện mạo của con ma khóc nhè Myrtle lập tức thay đổi. Trông nó phấn khởi như thể từ trước tới giờ chưa từng có người nào hỏi nó một câu tâng bốc đến như vậy. Myrtle bèn nói với niềm hứng thú đặc biệt:

“Ôôôiii! Thật là kinh hồn bạt vía. Chuyện xảy ra ngay tại đây nè. Ta đã chết ngay trên cái bồn cầu tiêu này nè. Ta còn nhớ rõ lắm nhé. Ta đã trốn vô đây vì bị Olive Hornby đem cặp mắt kiếng của ta ra mà chọc ghẹo miết. Ta khóa cửa buồng tắm lại, rồi ta ngồi đây mà khóc.”

“Rồi ta nghe có tiếng ai đó đi vào nhà vệ sinh. Ai đó nói chuyện nghe tức cười lắm. Ta nghĩ chắc là họ nói bằng một thứ tiếng khác. Nhưng mà lúc đó thiệt sự ta cũng hoảng hồn, vì đó là tiếng nói của con trai. Vì vậy ta mở chốt cửa buồng tắm, tính bảo thằng nhãi ranh nào đó đi chỗ khác, hay qua bên nhà vệ sinh nam ấy. Thế rồi…”

Myrtle vươn người lên, lên mặt ra vẻ cực kỳ quan trọng, gương mặt con ma sáng rỡ:

“Thế rồi… ta chết.”

Harry hỏi lại:

“Chết như thế nào?”

“Ai biết được!” Myrtle nói bằng giọng kín bưng:

“Ta chỉ nhớ là mình nhìn thấy một đôi mắt màu vàng, bự, to. Toàn thân ta như bị túm chặt, và rồi ta trôi đi lơ lửng…”

Con ma mơ màng nhìn tụi nhỏ rồi nói tiếp:

“Và rồi ta trở lại đây. Biết để chi không? Ta quyết định ám Olive Hornby cho bõ ghét. Ôi, con nhỏ đó đã phải ăn năn hối hận xiết bao vì trót cười nhạo cặp kiếng của ta.”

Julius hỏi điều quan trọng nhất

“Chị nhìn thấy cặp mắt đó chính xác là ở chỗ nào?”

“Ở đâu đằng đó ấy.” Myrtle chỉ vu vơ về phía cái bồn rửa mặt đằng trước.

Nghe Myrtle nói vậy, tụi nhỏ vội vàng đi về phía đó xem xét. Cái bồn trông giống như bất cứ một bồn rửa mặt bình thường nào. Mấy đứa nhỏ xem xét kỹ lưỡng từ ly từng tý, cả phía trong lẫn bên ngoài, cả những ống nước phía dưới cái chậu.

Và rồi Julius nhìn thấy: một con rắn nhỏ xíu được khắc nguệch ngoạc ở một bên cái vòi mở nước bằng đồng. Hắn lên tiếng gọi 3 đứa kia:

“Này, ở đây có biểu tượng!” 3 đứa kia vội xúm vào, Harry còn loay hoay vặn cái vòi nước. Thấy vậy, con ma khóc nhè Myrtle hớn hở nói:

“Vòi nước đó hư từ hồi nào tới giờ rồi!”

Julie bỗng nhắc:

“Harry, nói cái gì đi, cái gì bằng Xà Ngữ ấy.”

Harry suy nghĩ lung lắm:

“Nhưng…”

Những lần Harry vuột miệng nói ra được Xà Ngữ là những lần nó đối mặt với những con rắn thực sự. Bây giờ nhìn hình vẽ một con rắn nhỏ xíu, nó phải cố sức tưởng tượng cho con rắn ấy thực lên một chút. Cuối cùng, Harry nói:

“Mở ra!” Nó nhìn 3 đứa kia. Ron chỉ lắc đầu:

“Bồ vẫn nói tiếng Anh.”

Harry ngó lại con rắn, thực lòng mong sao cho mình mờ mắt tin được đó là một con rắn thực, một con rắn sống. Harry thử lắc lư cái đầu, ánh nến lung linh liền tạo ảo giác như thể con rắn cũng nhúc nhích. Harry nói lại:

“Mở ra!”

Bỗng từ miệng nó thoát ra một tiếng rít lạ lùng, và lập tức từ cái vòi nước tuôn ra một ánh sáng trắng lóa rực rỡ và bắt đầu xoay tít. Một giây sau, cái chậu bắt đầu di chuyển. Thực ra, cái chậu hạ xuống, để lộ ra ngay trước mặt mọi người một ống nước rất lớn, một ống nước đủ lớn để cho cả một người lớn chui vào được.

“Chúng ta tìm ra cửa vào phòng chứa bí mật rồi!” Ron thở phập phồng. Nó đề nghị:

“Chúng ta đi nói cho thầy Dumbledore đi!” Nhưng có vẻ 3 đứa kia chẳng quan tâm gì đến ý kiến của nó.

Máu phiêu luu mạo hiểm là bản chất của đám sư tử này rồi. Julie thì đầy hứng thú nhìn miệng lối vào. Nó nói:

“Mình sẽ đi xuống đó. Mình sẽ lôi đầu con quái vật đó và cả tên người thừa kế đó lên, mình sẽ trả thù cho Hermione” con nhỏ bạo lực rút cây đữa phép ra quơ quơ.

Harry cũng vậy, nó ngước nhìn lối vào, trầm ngâm một lát rồi quyết định điều phải làm.

“Mình cũng sẽ đi nữa!”

Julius không nói gì cả, hắn chỉ đeo lên tay trái một cái khiên tròn bằng vàng khá lớn không biết lôi từ đâu ra. Tay phải cầm đũa phép, tay trái cầm khiên, trông khá buồn cười.

“Bạn mang khiên làm cái gì vậy?” Ron ngạc nhiên hỏi, đây cũng là câu hỏi của cả Harry. Còn Julie thì chẳng quan tâm, nó đã nhìn thấy anh nó làm nhiều chuyện lạ đến nỗi miễn dịch luôn rồi.

“À, để đề phòng thôi!” Julius khoát tay nói.

“Thôi chúng ta đi!” Harry nói rồi thả người nhảy xuống.

Julie cũng tung người nhảy theo sau, lúc này trên mặt đất chỉ còn Julius và Ron, hắn quay lại phía Ron, mỉm cười nói:

“Bạn đi báo cho các thầy cô nhé, mình xuống đây!” Nói rồi hắn cũng nhảy xuống.

Cảm giác y như là hắn bị hút xuống và cứ trôi tuột đi, tuột mãi xuống trong bóng tối vô tận. Hắn nhận thấy ống nước rẽ thành nhiều nhánh chạy về mọi hướng, nhưng không có nhánh nào to như cái ống đang hút nó xuống.

“Y hệt cái cảm giác khó chịu khi sử dụng bộ Floo” Julius lầm bầm.

Ống này cũng quanh cua, ngoằn ngoèo, đổ dốc đứng. Julius biết là mình đang lao xuống rất sâu phía dưới trường Hogwarts, sâu hơn cả những tầng hầm ngục. Phía sau hắn là Ron sau một thời gian đắn đo suy nghĩ cũng đang lao xuống, va đụng nhẹ mỗi khi qua những khúc quanh.

Dần dần, cái ống bớt nghiêng hơn, Julius bị hất văng ra từ cái đầu ống hơi ngóc lên, đáp xuống đất, hơi khuỵu gối. Julius đang đứng trên một cái sàn ẩm ướt trong một cái đường hầm bằng đá tối om.

“Lumos Maxima” Đầu đũa lại hóa thành ngọn đèn, Julius liếc nhìn xung quanh, Julie thì còn đỡ, chứ Harry lúc đáp xuống, do không cẩn thận, té một cái uỵch nên bay giờ quần áo bẩn thỉu, mặt mũi bê bết nhìn khá thảm.

Mấy giây sau, Ron cũng được tống văng ra khỏi miệng ống.

“Chắc là tụi mình ở sâu phía dưới trường hàng dặm ấy.”Tiếng nói của Harry vang vọng trong địa đạo.

Ron liếc nhìn những bức tường nhớp nháp u ám chung quanh, nhận xét:

“Không chừng ở bên dưới đáy hồ ấy.”

“Đi thôi!” Julius giơ cao cây đũa phát sang, dẫn đầu đi trước, phía sau là Harry, Ron, con nhỏ Julie đi sau cùng để bảo vệ 2 thằng nhóc.

Địa đạo tối đến nỗi bốn người chỉ có thể nhìn thấy được một khoảng ngắn phía trước mà thôi. Đã vậy ánh sáng đầu đũa phép của Julius lại soi cái bóng họ lên vách tường ẩm ướt, bóng nào bóng nấy chờn vờn theo sau họ hết sức kỳ quái.

Cả bốn vẫn cẩn thận bước tới trước. Julius nhắc nhở:

“Nhớ nghe, hễ nghe động tĩnh gì thì phải nhắm ngay mắt lại.”

Nhưng địa đạo yên lặng như ở dưới đáy mồ. Cái “động tĩnh” bất ngờ duy nhất mà họ nghe thấy là tiếng “rốp” vang to khi Ron ngẫu nhiên dẫm chân lên một cái gì đó, hóa ra là cái sọ khô của một con chuột.

Harry cũng thắp sáng đầu đũa, nhưng nó hạ thấp cây đũa phép xuống để quan sát nền địa đạo, nhận thấy có nhiều mẩu xương xẩu của các động vật nhỏ. Chợt Ron níu vai Harry, giọng khàn khàn:

“Harry, có cái gì ở đằng kia kìa.”

Họ đứng sững lại nhìn. Harry chỉ có thể thấy đại khái một cái gì to lớn kinh khủng và ngoằn ngoèo, đang nằm vắt ngang qua địa đạo. Vật đó không hề nhúc nhích. Harry thở hổn hển, liếc nhìn mấy đứa bạn.

“Có lẽ nó ngủ rồi.”