Harry và Ron thi nhau kể lại mọi chuyện trong sự im lặng chăm chú tuyệt đối của mọi người: nó kể lại giọng nói vô hình bí hiểm mà nó nghe được trong lâu đài, rồi tụi nó suy đoán đó là một con rắn ra sao. Cuối cùng, sau khi liên hệ với nạn nhân của 50 năm trước là Myrtle, tụi nó đã tìm ra cửa vào như thế nào.
Hai đứa hồn nhiên kể, không hề để ý đến ánh mắt lạnh lùng, tản mát ra sát ý lành lạnh của Lucius Malfoy. Khi Harry tạm dừng để thở thì giáo sư McGonagall hỏi ngay:
“Giỏi lắm! Vậy là các trò đã tìm ra cửa vào Phòng chứa Bí mật, ta phải nhắc thêm là các trò tìm ra được sau khi đã phá vỡ hàng trăm nội quy của nhà trường thành rác vụn; nhưng mà bằng cái cách gì trên thế gian này mà các trò còn sống sót ra khỏi đó được hả, Potter?”
“Là nhờ Julius!” Lần này Ron giành nói trước, rồi nó bắt đầu kể bằng giọng hưng phấn. Bắt đầu từ sự xuất hiện của con phượng hoàng Fawkes, và về cái nón Phân loại. Rồi Julius đã đâm mù mắt con rắn ra sao… Nhưng tuyệt nhiên, nó không hề nhắc đến quyển nhật ký của Riddle, và tránh nói đến Ginny. Cô bé đang đứng dựa đầu vào vai bà mẹ, nước mắt vẫn còn tuôn thành dòng lặng lẽ trên đôi má.
Julius cũng khá hiểu suy nghĩ của Ron lúc này, nó chỉ muốn bảo vệ em gái nó thôi, chả có gì đáng trách cả.
“Nếu người ta đuổi Ginny thì sao?” Đây cũng là suy nghĩ của Ron lúc này “Nhật ký của Riddle bây giờ không còn tác quái nữa… Làm sao chứng minh được chính Riddle là kẻ đã sai khiến Ginny làm tất cả mọi chuyện đã qua đây?”
Dường như đây chính là bản năng của mấy người đang nói xạo, Ron hơi sợ hãi khi ngước lên nhìn cụ Dumbledore sau khi kể xong câu chuyện. Cụ thoáng mỉm cười, ánh lửa nhảy múa trên đôi mắt kiếng hỉnh nửa vành trăng. Cụ Dumbledore lên tiếng, nhẹ nhàng:
“Rất xuất sắc! Các anh thấy đó, Fudge, Malfoy. Hogwarts chưa bao giờ thiếu những vị anh hùng, những người dũng cảm đứng ra khi trường học lâm vào hoàn cảnh khó khăn nhất. Phòng chứa bí mật đã không còn gây nguy hiểm nữa, tôi tự hỏi liệu có thể trao cho các học sinh dũng cảm đây huy chương danh dự hay không?”
“Tất nhiên, ông luôn luôn dạy ra được những học sinh giỏi, ông Dumbledore!” Cornelius Fudge mỉm cười, nhiệt tình đáp lời. Mục đích ban đầu của ông khi đến đây chính là để bắt Hagrid mong giảm bớt áp lực từ công chúng. Nhưng kết quả ông nhận được còn tốt hơn cả những gì mong đợi.
Ngày mai, ông có thể dõng dạc tuyên bố trên tờ Nhật Báo Tiên Tri về sự sáng suốt của mình, cùng với sự trợ giúp của mấy học sinh xuất sắc của Hogwarts, ông đã giải quyết phòng chứa bí mật kinh hoàng ra sao… Sau vụ này, chắc chắn lòng tin của cộng đồng sẽ tăng vọt và cái ghế của ông sẽ được ngồi lâu hơn.
Ông cũng không sợ cụ Dumbledore sẽ phản đối, cụ vốn chẳng quan tâm đến mấy chuyện này, hơn thế nữa, ông sẽ thêm mắm thêm muối, giới thiệu Hogwarts đã đào tạo phù thuỷ xuất sắc như thế nào, danh tiếng trường sẽ càng ngày càng cao. Ông tin cụ Dumbledore sẽ không để ý ông làm như vậy.
Trái với vẻ nhiệt tình của Cornelius, Lucius Malfoy lại lạnh lùng, quét mắt một vòng qua người tụi nhỏ, cuối cùng dừng lại trên người Julius, ông ta lạnh lùng cảnh cáo:
“Phải, Hogwart chính là học viện tốt nhất. Nhưng những người tài giỏi thì thường không sống lâu, nhất là những kẻ hay quản chuyện bao đồng. Hy vọng cậu sẽ không rơi vào hoàn cảnh như vậy, cậu Landcaster!” Nói xong, không chờ Julius trả lời, ông ta quay người bỏ đi.
Khi ông ta đi rồi, cụ Dumbledore mới nhìn về phía Julius, hỏi bằng giọng nhẹ nhàng:
“Điều làm ta thú vị nhất là làm thế nào mà Chúa tể Hắc ám Voldermort có thể mê hoặc được Ginny, khi mà theo nguồn tin của ta hiện giờ hắn đang trốn trong rừng sâu, ở tận Albania.”
Ông Weasley thốt lên bằng giọng sửng sốt:
“C… cái… cái… gì? Kẻ-mà-ai-cũng-biết-là-ai-đấy hả? Mê… mê hoặc Ginny hả? Nhưng mà Ginny… Ginny đâu có…, phải không Ginny?”
Harry lượm cuốn nhật ký lên đưa cho cụ Dumbledore, nói nhanh:
“Chính là quyển nhật ký này. Riddle viết khi còn là một học sinh mười sáu tuổi…”
Cụ Dumbledore cầm quyển nhật ký Harry đưa, chĩa cái mũi khoằm dài thòng của cụ vào những trang giấy đã bị cháy xém và ướt sũng. Cụ nói nhẹ nhàng:
“Xuất chúng! Hiển nhiên rồi, y có lẽ là học sinh xuất sắc nhất từ xưa tới nay của trường Hogwarts.”Cụ quay qua nói với gia đình Weasley đang trông ra đáng ngạc nhiên chưng hửng hết sức.
“Rất ít người biết rằng Chúa tể Hắc ám Voldermort thời niên thiếu còn có tên làTom Riddle. Chính ta đã dạy y, cách đây năm mươi năm, tại trường Hogwarts. Sau khi ra trường y biến mất… đi xa và đi nhiều… lún sâu vào Nghệ thuật Hắc ám, giao du với những phù thủy xấu xa nhất trong giới chúng ta, trải qua rất nhiều phen biến đổi pháp thuật hiểm nghèo, rồi y lại đổi tên thành Chúa tể Hắc ám Voldermort, khó mà nhận ra được y nữa. Hầu như không ai thấy có gì liên hệ giữa Chúa tể Hắc ám Voldermort và cậu học sinh thông minh đẹp trai từng là thủ lĩnh nam sinh của trường.”
Bà Weasley hỏi:
“Nhưng mà, còn Ginny? Ginny của chúng tôi thì có liên quan gì… đến… kẻ đó?”
Ginny thổn thức:
“Quyển… nhật… nhật ký! Con đã viết vô quyển nhật ký của anh Riddle, rồi ảnh… viết… viết lại cho con suốt cả năm học…”
Ông Weasley cực kỳ kinh ngạc:
“Ginny! Chẳng lẽ ba chưa hề dạy con điều gì hết sao? Ba đã chẳng thường nói với con cái điều gì nào? Rằng đừng bao giờ tin bất cứ vật gì tự suy nghĩ được một khi mình chưa nhìn thấy được não nó nằm ở đâu. Tại sao con không đưa cho ba, hay má con, coi cuốn nhật ký đó? Một thứ đồ vật đáng nghi ngờ như vậy thì rõ ràng là đầy Pháp thuật Hắc ám rồi…”
Ginny vẫn thổn thức:
“Con không… không biết. Con thấy nó nằm trong đống sách mà má mua cho con. Con tưởng… tưởng ai đó bỏ quên…”
“Bác Athur à, bác không nên la Ginny. Dù sao nó cũng chỉ là một đứa con nít.” Julius lên tiếng can ngăn cuộc cãi vã của cha con nhà này. Hồn nhiên không để ý hắn cũng chỉ lớn hơn Ginny có 1 tuổi.
“Ngay cả các phù thuỷ trưởng thành còn bị hắn thu hút trở thành Tử Thần Thưc Tử cơ mà, một đứa nhóc như Ginny sao có thể thoát cơ chứ. Cháu nghĩ không chỉ Ginny, bất kỳ học sinh nào trong trường này có quyển nhật ký đều có thể trở thành con rối của hắn lắm chứ!”
Thật vậy, khả năng mê hoặc của Voldemort so với mấy tên giám đốc đa cấp còn cao hơn nhiều. Nếu 2 bên gặp nhau, chắc mấy ông thần đa cấp cũng phải gọi Voldemort bằng cụ rồi quỳ xuống xin gia nhập tập đoàn Voldemort với mục tiêu thống trị thế giới. Chứ một tháng kiếm vài tỷ ăn thua gì 😅😅😅.
Cụ Dumbledore cũng khuyên bảo.
“Trò Julius nói đúng anh Weasley à. Trò Ginny cần phải đến bệnh thất nghỉ ngơi ngay bây giờ. Con đã trải qua một chặng đường khổ ải quá sức. Sẽ không bị kỷ luật gì đâu.”
Nói rồi, cụ bước tới cửa, mở ra, và thầy cúi xuống ân cần nháy mắt với Ginny, nói tiếp:
“Con hãy lên giường mà nằm nghỉ, và có lẽ cũng nên uống một ly cối sôcôla nóng nữa. Thầy nghiệm ra hai món đó luôn làm cho thầy phấn chấn lên. Bà Pomfrey vẫn còn thức đấy. Bà vừa mới đi phát món sinh tố nhân sâm… Thầy dám nói là mấy nạn nhân của Tử Xà sẽ tỉnh lại trong chốc lát mà thôi.”
Ron mừng rỡ reo:
“Vậy là Hermione khỏe rồi!”
Cụ Dumbledore còn trấn an Ginny lần nữa:
“Hiện không còn hậu quả tai hại nào để lại nữa đâu, Ginny à.”
Bà Weasley dẫn Ginny đi ra, ông Weasley cũng đi theo. Trông ông Weasley có vẻ vẫn chưa hết sốc. Cụ Dumbledore nói với giáo sư McGonagall với một vẻ đầy ưu tư:
“Bà biết không, bà Minerva, tất cả những việc này xứng đáng để mở một bữa tiệc ăn mừng. Tôi xin nhờ bà đi xuống nhà bếp đánh thức họ dậy giùm tôi, được không?”
“Được chứ!” Giáo sư McGonagall trả lời một cách phấn khởi, đi ra phía cửa và nói:
“Tôi để cho ông “xử” 3 đứa nó nhé? Tôi nghĩ thầy Snape cũng sẽ vui lòng để ông xử lí trò Landcaster. Phải không giáo sư Snape?”
Giáo sư Snape chỉ ậm ừ một cái, chẳng có vẻ gì là đang quan tâm chuyện này. Các giáo sư khác cũng đi, họ cần thông báo cho các học sinh khác tin mừng này. Trong phòng lúc này chỉ còn cụ Dumbledore và 4 đứa tụi nó. Cụ nhìn tụi nó rồi chầm chậm nói:
“Thầy nhớ dường như thầy có nói với các con rồi, rằng nếu mà các con vi phạm nội qui của trường một lần nữa, thì thầy sẽ phải đuổi các con.”
Ron há hốc miệng kinh hoàng.
“Điều đó chứng tỏ rằng những người nghiêm túc nhất trong chúng ta cũng đôi khi phải nuốt lời mình.” Cụ Dumbledore mỉm cười nói tiếp:
Cả bốn đứa tụi con sẽ được thưởng huy chương Công lao Đặc biệt đối với Trường và –để thầy coi –Ờ, mỗi đứa được hai trăm điểm cho nhà mình.”
Ron khép miệng lại và bắt đầu hồng lên rạng rỡ như những bông hồng của thầy Lockhart vào ngày lễ Tình yêu.
“Cũng đã khá trễ rồi, tụi con xin phép nhé!” Thấy Harry dường như muốn nói gì đó với thầy, Julius tinh ý kéo Ron và Julie rời khỏi phòng. Mặc dù Ron còn chưa hiểu gì.
“Sao Harry không đi về?” Ron hỏi khi tụi nó bước xuống hành lang.
“À, có lẽ nó có chuyện muốn trao đổi riêng với thầy” Julie trả lời.
Ron dường như muốn hỏi thêm điều gì đó, nhưng khi tụi nó đi ngang qua văn phòng thầy Lockhart, tiếng lục xục phát ra từ bên trong đã làm tụi nó chú ý.
“Có âm thanh lạ phải không?” Ron nín thở hỏi.
“Ừ!” Julius đáp.
“Không lẽ là…” Nói đến đây Ron đã bắt đầu htor ra hoảng sợ. Nó sợ trong Hogwarts còn một con quái vật nào khác nữa. Và hiện giờ nó đang tấn công Lockhart.
“Đi vào thử xem!” Julie to gan đề nghị.
Ron nhẹ nhàng đẩy cửa vào, thầy Lockhart đang bận túi bụi. Văn phòng của thầy Lockhart hầu như đã bị lột trần trụi. Hai cái rương to tổ chảng để mở banh nắp trên sàn. Những tấm áo chùng đủ màu: xanh ngọc bích, màu hoa tử đinh hương, màu bán dạ lam… được xếp vội vàng và chất đống vào trong một cái rương.
Trong cái cái rương kia là sách vở chen chúc nằm ngổn ngang. Những tấm hình từng dùng để treo kín các bức tường, bây giờ đã được tháo xuống, xếp vào những cái hộp để trên bàn làm việc.
Thấy vậy Ron hắng giọng:
“Chào thầy!” Tiéng nói của nó làm thầy giật bắn người, bức chân dung đang cầm trên tay rớt xuống. Thầy vội vàng ôm đầu lủi vào gầm bàn trong ánh mắt ngỡ ngàng của Ron và Julie.
Sau một lúc không thấy gì bất thường xảy ra, thầy mới ngóc đầu lên, ngó dáo dác và dừng lại trước bộ mặt há hốc vì ngạc nhiên của Ron.
“À thì ra là 3 trò, làm ta tưởng…” Thầy thở phào.
“Lúc này ta đang bận rộn lắm. Các trò có chuyện gì thì trình bày nhanh lên một chút.” Chui ra khỏi gầm bàn, thầy nói tiếp.
“Thưa thầy, thầy định đi đâu sao?” Ron hỏi.
Thầy Lockhart đưa tay gỡ nốt tấm bích chương có chân dung bằng khổ người thật của ông ra khỏi cánh cửa, vừa cuộn tấm bích chương lại vừa nói:
“Ờ, thì… ờ, phải. Hiệu triệu khẩn cấp… không thể tránh được… Đành phải đi thôi…”
“Vậy còn con quái vật trong phòng chứa bí mật thì sao?” Julie chất vấn, hồi này các giáo sư mới giao nhiệm vụ cho ổng mà giờ ổng thu dọn đồ đạc thì đến đứa con nít cũng biết chuyện gì đang xảy ra. Mặc dù tụi ní đã tiêu diệt con quái vật, nhưng là một giáo sư, hành động trốn chạy của Lockhart là không thể chấp nhận được, nhất là với mấy đứa nhà Gryffindor vốn nổi tiếng vì lòng dũng cảm.
“À, về chuyện đó,… thật là không may…”Tránh né ánh mắt của con nhỏ, thầy Lockhart vừa nói vừa kéo ngăn tủ ra và bắt đầu vét hết đồ bên trong cho vô một cái bao:
“… xui xẻo hết sức… không ai có thể đau lòng thương tiếc hơn ta…”
Ron cũng kêu lên:
“Thầy là giáo sư Nghệ thuật Phòng chống Hắc ám mà! Thầy không thể bỏ đi khi chung quanh đầy thế lực Hắc ám đang làm đen tối mọi thứ như vầy.”
Vẫn tiếp tục thu dọn đồ đạc, vừa xếp những cái vớ lên đống áo choàng, thầy Lockhart vừa lẩm bẩm:
“Chà… ta phải nói rằng… hồi ta nhận lấy công việc này… đâu có thấy trong hợp đồng ghi là phải công tác mấy chuyện như vầy… ta đâu có ngờ…
“Vậy là thầy tính chạy trốn?” Julie hỏi lại, ánh mắt đã tràn đầy sự khinh bỉ
“Thầy đã làm được bao nhiêu kỳ tích ghi một sách vở mà rồi thầy lại…” Mặc dù không thích Lockhart nhưng Ron vẫn cố níu kéo.
Thầy Lockhart nói nhẹ nhàng:
“Sách nhiều khi gây ngộ nhận…”
Ron hét lớn:
“Nhưng chính thầy viết ra chúng mà!” Đứng thẳng lên và nhìn Ron một cách nghiêm trang, thầy Lockhart nói:
“Con trai của ta ơi, hãy lý luận một cách tỉnh táo bình thường đi. Nếu người ta không tưởng là chính ta đã làm tất cả những gì ta ghi trong sách, thì sách của ta làm sao bán chạy được bằng một nửa như hiện nay.”
“Ai mà thèm đọc chuyện về một lão phù thủy người xứ Armenie xấu xí, cho dù thực sự chính lão đã cứu được cả một làng thoát khỏi họa người sói. In hình lão trên bìa sách chỉ tổ làm cho người đọc chạy xa khỏi kệ sách mà thôi. Lão này thiếu khái niệm về y phục. Còn mụ phù thủy đã trục xuất được Nữ thần báo tử Bandon lại sứt môi. Ý ta định nói, mà thôi…”
“Vậy là thầy đã cướp công của nhiều người làm thành tích của riêng mình?” Julie xem thường. Thầy Lockhart bèn lắc đầu sốt ruột:
“Julie ơi là Julie! Đâu có đơn giản như vậy được! Cũng phải tốn nhiều công sức lắm chứ. Ta phải tìm ra tông tích những người đó, rồi hỏi họ đã làm như thế nào những chuyện mà họ đã làm. Rồi ta phải cho họ thưởng thức món Bùa Mê Ngải Lú của ta để họ quên hết những chuyện họ đã làm đi.”
“Nếu ta chỉ còn có một điều đáng để tự hào thì đó chính là món Bùa Mê Ngải Lú của ta. Thành ra, Julie à, cũng phải làm khối việc ấy chứ. Đâu phải chỉ ký tên trên sách cà đăng hình quảng cáo là xong, trò cũng biết đấy. Muốn có tên tuổi thì phải xả thân vô công việc chứ, phải cố đấm ăn xôi, trò ạ.”
Thầy Lockhart đóng sập cái nắp rương và khóa lại. Ông lẩm bẩm:
“Để coi. Ta thấy cũng đâu vô đó cả rồi, mọi thứ đã thu dọn xong. À, còn quên một thứ!”
Thầy rút cây đũa phép ra và quay về phía mấy đứa nhỏ:
“Ta lấy làm tiếc ghê gớm, các cô cậu à, nhưng ta vẫn phải ếm Bùa Mê Ngải Lú lên tụi bây. Kẻo tụi bây bô lô ba la um xùm lên khắp nơi, rồi ta lại chẳng bán được cuốn sách nào nữa.”