Chương 63: Ngày Lễ Tình Nhân.

Nghe Malfoy hỏi, thằng Goyle à là Harry vộ trả lời:

“Đau bao tử đó mà!”

“Vậy tụi mày đi xuống bệnh xá đi, tao nhìn mặt nó nhăn nhó chắc đau nhiều lắm” Malfoy chưa kịp nói gì thì Julius đã chen ngang, giả vờ không biết quan tâm mấy câu.

Nghe vậy rồi, Malfoy không để ý đến 2 đứa nó nữa, nó quay qua hỏi Julius.

“Mày có thấy lạ không Julius, tại sao Nhật Báo Tiên Tri chưa có bài tường thuật nào về mấy vụ tấn công hôm nay.” Nghe nó nói vậy, Crabbe và Goyle vội vàng ngồi xích vào, dỏng tai lên nghe ngóng.

“Sao tụi mày còn chưa đi?” Julius hài hước hỏi.

“Hết đau rồi!” Crabbe trả lời.

Malfoy hơi ngạc nhiên nhìn qua 2 thằng lính của mình, hình như hôm nay tụi nó hơi khác. Nhưng với IQ của mình, Malfoy cũng chẳng nghĩ nhiều, nó nói tiếp:

“Tao đoán là lão Dumbledore đang tìm cách bưng bít mấy vụ đó đi. Nếu mấy vụ kiểu đó mà còn tiếp diễn thì lão sẽ mất chức và bị tống cổ đi ngay. Ba tao vẫn nói chính lão già Dumbledore mới là điều tệ hại nhất từ xưa tới nay ở cái trường này. Lão cũng khoái tụi con nhà Muggle nữa. Mà đúng ra, một hiệu trưởng đứng đắn thì đời nào lại để cho cái đồ nhão nhớt như thằng Creevey đó được nhập cơ chứ!”

“Đừng nói vậy Malfoy, thế giới thay đổi rồi. Mày thử nhìn giáo sư Dumbledore hay Voldemort xem, bọn họ đâu có xuất thân từ các gia đình thuần huyết lâu đời. Nhưng thành tựu của họ, mấy ai làm được.” Ngừng một lát để Malfoy có thời gian suy nghĩ, Julius nói tiếp.

“Thầy Dumbledore thì không cần nói, những thành tựu của thầy được nhắc đến thường ngày. Nhưng Voldemort…” nghe Julius nhắc đến cái tên này, Goyle hít thở nhanh hơn, mỉm cười nhìn nó, Julius tiếp tục, từ lúc Malfoy dẫn Crabbe và Goyle vào phòng, Julius đã biết rồi, nên mới có chuyện trêu chọc tụi nó.

“… Mặc dù tao không thích tư tưởng của Voldemort, nhưng hông thể phủ nhận là hắn đã thành công. Hắn đã làm được chuyện mà bao nhiêu gia tộc thuần huyết khác muốn làm mà không được. Điều đó dựa vào gia tộc hắn sao? Malfoy, nếu mày không chịu thay đổi, tương lai của mày cũng không đi đến đâu cả!”

Julius lên giọng dạy dỗ, dù sao kiếp trước hắn cũng đã hơn 20 tuổi rồi, cũng bước đầu va chạm với xã hội rồi. Nên đứng trước một thằng nhóc 12 tuổi như Malfoy, hắn có tư cách lên mặt, không chỉ nói cho Malfoy, mà còn cho cả Harry và Ron nghe nữa.

Dù sao cũng từng thân thiết, Julius không muốn tương lai của Malfoy giống như trong nguyên tác, nên ngay từ khi nhập học, hắn luôn cố gắng thay đổi suy nghĩ nhận thức của Malfoy, mặc dù chẳng được bao nhiêu, thế giới này còn tồn tại nhiều nhân vật nguy hiểm hơn Voldemort nhiều, tương lai biết đâu tụi Harry hay Malfoy đều phải đối mặt với chúng, với cái kiểu xem thường thiên hạ như Malfoy, bước ra ngoài tuyệt đối không sống được đến tập 2.

Thấy Malfoy đang trầm ngâm suy nghĩ, Harry đành lên tiếng gợi chuyện, mục đích của chuyến này, nó còn chưa đạt được đây.

“Nhưng chắc đại ca cũng biết được ai đứng sau hậu trường vụ này…”

Bực mình vì bị cắt đứt suy nghĩ, Malfoy nạt:

“Mày biết là tao không biết mà Goyle! Tao đã nói với mày bao nhiêu lần rồi? Ba tao cũng không nói cho tao biết chút gì hết về cái vụ Phòng chứa Bí mật được mở ra lần trước. Dĩ nhiên, chuyện xảy ra cách đây năm chục năm thì còn trước cả thời của ổng.”

“Ổng thì chắc chắn là biết hết rồi, nhưng ổng nói chuyện này phải giữ kín như bưng; tao mà tỏ ra biết nhiều quá thì có khi người ta lại ngờ tao. Nhưng mà ít ra tao cũng biết được một chuyện: lần trước khi Phòng chứa Bí mật được mở ra thì có một tên Muggle bị chết. Cho nên tao cá là chẳng chóng thì chầy, thể nào phen này cũng có một đứa trong bọn chúng bị giết…”

“Chuyện 50 năm trước sao? Tao cũng có nghe nói về vụ này, nghe đâu là một nữ sinh Muggle bị giết trong nhà vệ sinh nữ…” Julius nói, nhắc nhở cho đám Harry một manh mối quan trọng. Đúng là hắn đã quên khá nhiều chuyện, nhưng khi mọi chuyện xảy ra, những nội dung chính sẽ tự nhiên hiện lên trong đầu.

Nghe vậy, Harry hỏi gấp

“Theo đại ca thì liệu người ta đã bắt được kẻ mở Phòng chứa Bí mật lần trước chưa?”

Malfoy đáp

“Ờ, có chứ… dù là ai đi nữa thì cũng bị đuổi học. Có thể bây giờ tụi nó vẫn còn ở Azkaban.”

Harry hỏi lại:

“Azkaban nào?”

“Đó là một nhà tù dành cho phù thuỷ” Julius đơn giản giải thích cho Harry.

Malfoy nói tiếp:

“Ba biểu tao nên nhẫn nhịn một chút và cứ để mặc cho Người kế vị Slytherin làm tới. Ba nói tao đừng có dính vô chuyện đó. Dĩ nhiên, lúc này ổng đã có đủ chuyện tào lao rồi. Tụi bây có biết Bộ Pháp Thuật vừa mới khám xét thái ấp của tao hồi tuần rồi không?” Có lẽ là gị ảnh hưởng bởi Julius, Malfoy cũng không còn hay sử dụng mấy tưmieet thị như Máu Bùn nữa.

“Rồi sao? Tao nghe nói ba mày có mấy món khá hay ho.” Trước đây Julius cũng khá tò mò với mấy món đồ hắc ám, nhưng gia tộc Landcaster lại không sưu tầm mấy thứ đó. Hắn đành nhờ Malfoy “mượn” mấy món mang lên cho hắn xem, nhưng mà không được, mấy món đồ đó bố nó giữ rất kỹ.

“Tất nhiên, sao mà họ tìm được thứ gì. Nhà tao cúng có một căn phòng bí mật, nằm ngay dưới sàn phòng khách…”

Ron thốt lên:

“Hèn gì!”

Malfoy nhìn Ron. Julius và Harry cũng nhìn Ron. Ron đang “chín đỏ”. Ngay cả tóc nó cũng đang đổi sang màu đỏ. Mũi nó cũng đang thun ngắn lại.

Một giờ thuốc có hiệu lực trong tụi nó sắp hết rồi, Ron đang biến hình trở lại trở thành chính Ron. Và khi thấy Ron bỗng nhiên nhìn mình với ánh mắt kinh hoàng thì Harry hiểu là nó cũng đang rã thuốc.

Cả hai bèn đứng bật dậy. Ron làu bàu:

“Kiếm viên thuốc đau bao tử coi!”

Không để tốn thêm giây nào nữa, hai đứa phóng ngang gian phòng sinh hoạt chung của nhà Slytherin, nhà qua bức tường đá, lao lên hành lang.

“Hôm nay 2 đứa nó làm sao vậy?” Malfoy hơi nghi ngờ.

“Chắc tới ngày😁😁😁😁” Julius cười cười nói.

“Tới ngày?” Malfoy thắc mắc

“Thôi quên đi. Đi ngủ” Julius quên, xém nữa hại đời thằng nhóc.

“Ngủ ngon” mấy đứa kia lên tiếng chào, nãy giờ tụi nó chỉ ngồi 1 bên lắng nghe, dù là phù thuỷ thuần huyết nhưng không phải ai cũng là quý tộc lâu đời như Malfoy và Landcaster, nên khi nghe tụi nó thảo luận về Phòng chứa bí mật, tụi nó cũng im lặng chú ý, sợ nghe lọt thông tin nào.

Sáng hôm sau, Julius nghe em gái nói là Hermione phải nhập viện. Julius vội đến thăm, nhưng khi nhìn thấy cô bé, Julius suýt nữa thì phì lên cười, may là hắn kiềm chế được.

Hermione phải ở lại bệnh thất trong nhiều tuần lễ sau. Khi những học sinh khác kéo nhau trở về trường sau kỳ nghỉ lễ Giáng Sinh, sự vắng mặt của cô bé đã làm dậy lên vô số chuyện đồn đãi rùm beng. Dĩ nhiên ai cũng tưởng là Hermione đã bị tấn công.

Nhiều học sinh kéo đi thành hàng dài ngang qua bệnh thất tìm cách dòm Hermione một cái, đến nỗi bà Pomfrey phải đem mấy tấm màn của bà ra để quây quanh giường của Hermione, cho cô bé đỡ ngượng trước những cặp mắt tò mò về bộ mặt đầy lông của mình.

Học kỳ mới bắt đầu, tình hình trong trường cũng sáng sủa hơn, ngày càng có nhiều hy vọng hơn. Không còn vụ tấn công nào khác nữa, kể từ sau vụ Justin và Nick Suýt Mất Đầu bị hóa đá.

Bà Pomfrey rất hài lòng báo cáo là tính khí của lũ nhân sâm đang trở nên thất thường và giữ kẽ hơn, nghĩa là chúng đang lớn lên, không còn là trẻ con nữa.

Một buổi trưa, Harry nói là nó đã nghe bà Pomfrey ân cần nói với thầy Filch:

“Khi nào chúng hết mụn trứng cá thì kể như có thể cho thay chậu lần nữa. Sau đó, thu hái xong thì đem hầm nhừ. Chẳng mấy chốc nữa là Mrs Norris của thầy sẽ bình phục thôi.”

Gilderoy Lockhart có vẻ cho là chính một mình ông đã chấm dứt được những vụ tấn công. Có lần, khi bọn học sinh nhà Slytherin đang sắp hàng chờ vô lớp học môn Biến, Julius nghe lỏm được cuộc trò chuyện giữa Lockhart và giáo sư McGonagall.

Thầy Lockhart nói:

“Tôi chắc không còn chuyện lôi thôi nào nữa đâu.” Thầy gõ gõ lên mũi mình và nháy mắt ra vẻ hiểu biết

“Tôi cho là phen này cửa Phòng chứa Bí mật đã được khóa lại vĩnh viễn. Thủ phạm ắt phải biết là sớm muộn gì cũng sẽ bị tôi tóm cổ. Thành ra nó khôn hồn thì dừng lại ngay bây giờ, kẻo tôi sẽ phải nặng tay với nó.”

“Cái mà bây giờ trường ta cần là một cuộc kích hoạt –tinh thần. Để xả xui thôi. Xóa hết những ấn tượng xấu của học kỳ vừa rồi đi! Bây giờ tôi chưa thể tiết lộ gì được, nhưng tôi đã có kế hoạch rồi…”Thầy Lockhart lại gõ ngón tay lên mũi mình rồi sải bước chân đi.

Vào bữa điểm tâm ngày 14 tháng hai thì ý tưởng về một cuộc “kích hoạt tinh thần” của thầy Lockhart đã trở nên rõ ràng. Các bức tường đều treo đầy những bông hoa to tướng màu hồng phơn phớt. Ghê hơn nữa là hoa giấy hình trái tim cứ rơi như mưa từ trần nhà màu xanh lơ xuống.

Julius bước vào đại sảnh đường, đi đến dãy bàn nhà Slytherin, hắn quay đầu qua Malfoy hỏi:

“Chuyện gì vậy?”

Malfoy – mặt chán ghét – chỉ chỉ lên dãy bàn của giáo viên. Thầy Lockhart đang vẫy tay bảo mọi người im lặng. Ông mặc một cái áo chùng màu hồng cho phù hợp với màu sắc trang trí. Các giáo viên khác ngồi ở hai bên ông đều đeo một bộ mặt như đá.

Từ chỗ nó ngồi, Julius có thể nhìn thấy gò má giáo sư McGonagall gồ lên do cơ bắp dưới da mặt gồng quá sức. Còn thầy Snape thì mang một bộ mặt của người vừa bị tọng vô họng một vại thuốc Mọc Xương. Thầy Lockhart hô to:

“Chúc mừng ngày lễ Tình yêu! Và cho phép tôi cám ơn bốn mươi sáu người, tính đến nay, đã gởi cho tôi thiệp chúc mừng. Vâng, tôi đã tự ý bày ra cuộc vui này để cống hiến cho quí vị một sự ngạc nhiên thú vị –và chưa hết đâu nhé!”

Thầy Lockhart vỗ tay, và một tá chú lùn mặt mũi cáu kỉnh từ hành lang tiền sảnh đều bước diễu hành qua cánh cửa vào Đại Sảnh đường.

“Không phải những chú lùn tầm thường đâu! Thầy Lockhart đã cho tất cả các chú lùn đeo cánh và ôm đàn hạc.” Thầy Lockhart rạng rỡ nói tiếp:

“Đây là những vị thần ái tình dễ thương đi trao thiệp! Ngày hôm nay các vị thần ái tình này sẽ đi khắp trường để cho quí vị cầu chúc tình yêu! Và cũng vẫn chưa hết! Tôi chắc chắn các vị đồng nghiệp của tôi sẽ nhân cơ hội này mà trổ chút tài ba.”

“Sao các trò không thử yêu cầu thầy Snape phết cho một món Tình Dược? Trong khi thầy Snape chuẩn bị món thuốc tuyệt vời ấy thì giáo sư Flitwick sẽ chứng tỏ ông biết nhiều về Bùa Mê hơn bất cứ một pháp sư nào mà tôi từng gặp, chánh hiệu con chó già láu cá đấy nhé!”

Giáo sư Flitwick vùi đầu giấu mặt vô hai bàn tay. Còn thầy Snape thì ngó như thể ông sẽ nhồi thuốc độc cho bất cứ đứa nào dám mở miệng xin món Tình Dược.

Suốt cả ngày hôm đó, mấy chú lùn cứ xông vô các lớp để trao thiệp mừng Tình nhân, khiến các giáo sư phát bực mình. Còn các học sinh thì lại có phản ứng hoàn toàn trái ngược, đứa nào nhận được thiệp thì vui mừng, giơ giơ tấm thiếp trong ánh mắt hâm mộ của mấy đứa không nhận được.

Tuy nhiên có một điều làm Julius hơi ngạc nhiên là tựa hồ người nhận được thiệp nhiều nhất trong trường hiện nay là hắn. Từ sáng đến giờ, ngót nghét cũng phải 4 – 5 chục tấm rồi.

Phải biết là số lượng học sinh của Hogwarts cũng không nhiều, chỉ khoảng hơn 200 người. Số lượng nữ sinh lại càng ít hơn, tính tỉ lệ lên xem, hầu như một nửa số nữ sinh đã viết thiệp cho Julius rồi.

Lúc đầu, Julius cũng khá vui lòng khi nhận được thiệp, nhưng khi đám chú lùn ấy thô bạo nhét mấy tấm thiệp vào tay Julius, hắn cũng dần dần trở nên mất kiên nhẫn. Đang khi hắn đang chuẩn bị nổi khùng thì một tiếng la thu hút sự chú ý của hắn.

“Anh đây rồi, anh Arry Potter. Có một nhạc-thư gửi đến tận mặt Arry Potter đây.”

P/s: Em sẽ cố gắng hoàn tất quyển 2 trong kì nghỉ này. Mong các bác tiếp tục ủng hộ.