Chương 62: Thuốc Đa Dịch

Giáo sư McGonagall đanh giọng:

“Được rồi, Ernie.”

Peeves vẫn còn đung đưa phía trên đầu mọi người. Nó thăm dò tình huống, nhe răng cười một cách xảo trá. Peeves luôn luôn khoái những cảnh náo động hỗn loạn. Khi các giáo viên cúi xuống xem xét Justin và Nick Suýt Mất Đầu, Peeves hát rống lên:

“Ôi Potter, đồ thối tha, mày đã làm gì hả? Giết lần học trò đi, chắc là mày khoái tỷ tỳ ty.”

Giáo sư McGonagall quát:

“Đủ rồi, Peeves!”

Con yêu tinh bèn co mình lùi ra sau, nhưng vẫn cố thè lưỡi chế nhạo Harry.

Giáo sư Flitwick và giáo sư Sinistra của khoa Thiên văn học khiêng Justin đến bệnh xá, nhưng không ai biết làm sao với Nick Suýt Mất Đầu.

Cuối cùng, giáo sư McGonagall búng ngón tay một cái, lấy ra từ không trung một cái quạt bự chảng. Giáo sư đưa quạt cho Ernie, hướng dẫn nó cách quạt nhè nhẹ để đưa Nick Suýt Mất Đầu lên cầu thang. Ernie làm theo lời hướng dẫn, quạt Nick Suýt Mất Đầu bay từ từ phía trước như một làn khói tàu ma, đen đủi và thầm lặng.

Như thế, chỉ còn lại Harry với giáo sư McGonagall với nhau. Giáo sư bảo:

“Đi theo ta, Harry. Còn các con, trở về phòng sinh hoạt ngay lập tức.”

Harry nói ngay:

“Thưa cô, con thề là con không hề…”

Giáo sư McGonagall sẵng giọng:

“Chuyện này vượt ta ngoài phạm vi xử lý của ta, Harry à!”

Nhìn thấy Harry đi theo giáo sư McGonagall, Ron lo lắng nói:

“Harry sẽ không bị đuổi học chứ? Mình không nghĩ nó lại đi tấn công các bạn học khác đâu.”

“Tất nhiên, Harry không phải người như vậy!” Hermione khẳng định

Cuộc tấn công một lúc hai nạn nhân Justin và con ma Nick Suýt Mất Đầu đã biến sự căng thẳng có sẵn từ trước thành nỗi kinh hoàng thực sự. Lạ một cái là, người ta lo lắng về số phận của con ma Nick Suýt Mất Đầu nhiều hơn tình trạng của Justin.

Người ta hỏi lẫn nhau cái gì có thể gây ra một chuyện như vậy đối với một con ma, quyền lực khủng khiếp nào lại có thể ám hại cả một kẻ đã chết từ đời tám hoánh nào rồi.

May mà kỳ nghỉ Giáng Sinh đã cận kề, học sinh nháo nhào lo đi đặt chỗ trên tàu tốc hành Hogsmeade để về nghỉ lễ với gia đình. Có mấy đứa trước đây đăng kí ở lại trường bây giờ cũng hốt hoảng tìm cách rút lại để quay về. Dù sao ở nhà cũng an toàn hơn ở đây nha.

Ron nói với 3 đứa bạn:

“Tới nước này thì chỉ còn lại tụi mình ở trường thôi. Tụi mình với tụi Malfoy, Crabbe và Goyle. Kỳ nghỉ này rồi đây vui phải biết!”

Crabbe và Goyle cũng đã ghi tên ở lại trường trong kỳ kễ Giáng Sinh, bởi vì cả hai đứa này luôn làm theo những gì Malfoy làm. Nhưng Harry cũng tỏ ra khá vui mừng khi hầu hết các học sinh khác đều đã về nhà.

Nó đã ngán tới tận cổ cái cảnh người ta cứ né né giạt giạt ra xa khỏi nó trong hành lang, như thể nó sắp sửa nhe răng nanh hay xì nọc độc ra. Và cũng đã chán ngấy những trò chỉ trỏ xì xầm lẫn huýt háy mỗi khi nó đi ngang qua.

Tuy nhiên, Fred và George lại thấy tất cả những trò ấy rất vui. Hai đứa lanh chanh bước dõng dạc phía trước Harry để mở đường và hô to:

“Hãy tránh đường cho Người kế vị Slytherin, phù thủy ác độc chân chính đang du hành đây!”

Percy cực lực phản đối hành động đó. Anh lạnh lùng mắng hai em:

“Đây không phải là chuyện đáng cười đùa.”

Fred xua tay:

“Ôi, tránh đường giùm coi, anh Percy. Harry đang gấp lắm mà.”

George hùa thêm:

“Đúng vậy, nó phải đi gấp tới Phòng chứa Bí mật để uống trà với đám tay chân đầy nanh độc đấy!”

Ginny cũng không thú vị chút nào với trò đùa của hai anh. Mỗi lần Fred hỏi to Harry là nó dự định tấn công ai tiếp theo, hay khi George giả đò trừ tà Harry bằng một củ tỏi, thì Ginny kêu lên đầy khổ sở:

“Ôi, đừng mà!” Harry thì tỏ vẻ chẳng thèm bận tâm. Ít nhất thì nó cảm thấy dễ chịu hơn khi thấy Fred và George coi cái chuyện người ta đồn đại nó là Người kế vị Slytherin là tào lao nhảm nhí.

Nhưng mà trò cười của anh em Fred và George lại có vẻ như đã chọc tức Draco Malfoy, mỗi lần thấy anh em Fred diễn trò cười đó, trông Malfoy càng thêm chua chát.

Ron suy diễn:

“Là bởi vì nó chỉ muốn ra rằng chính nó mời là Người kế vị. Mấy bồ cũng biết mà, cái mà thằng đó ghét nhất là bị đánh bại trong bất cứ chuyện gì. Vậy mà bây giờ tiếng tăm của mấy chuyện bẩn thỉu nó làm thì Harry lại lãnh hết, vậy sao không tức?”

Harry cũng đã kể cho tụi nó nghe chuyện thầy Dumbledore mới nó lên văn phòng cụ uống trà, nên tụi nhỏ đã bày ra một kế hoạch để minh oan cho Harry, nhưng mà Julius chẳng hứng thú với kế hoạch này lắm. Ngay từ đầu, tụi nó đã xác định sai nghi phạm rồi thic còn làm ăn được gì.

“Mấy bồ thực sự nghĩ một đứa như Malfoy là người thừa kế sao?” Con nhỏ Julie nghi ngờ.

“Tất nhiên!” Ron và Harry gật đầu lia lịa.

“Ý mình là người hay huênh hoang, khoác lác, tự cao tự đại như Malfoy cũng có tư cách thừa kế Salazar Slytherin sao?”

“Biết đâu nó là con cháu gì của lão điên đó” Ron ý kiến.

“Thôi đừng tranh cãi nữa! Thuốc Đa dịch gần xong rồi. Cũng sắp tới ngày tụi mình moi được sự thật từ thằng nào đó ra rồi.” Hermione nói bằng giọng đắc ý.

Cuối cùng học kỳ một chấm dứt, và lâu đài chìm trong một sự yên ắng sâu lắng như lớp tuyết dày phủ bên trên. Julius nhận thấy tòa lâu đài trở nên yên tĩnh đi chứ không phải âm u đi, và đây chính là điều hắn thích nhất.

Bình minh ngày Giáng Sinh trắng toát và lạnh buốt. Julius thức dậy khá sớm, ở góc phòng ngủ là một đống quà của những người khác tặng cho hắn. Rõ ràng quà năm nay so với năm ngoái tì nhiều hơn rất nhiều, có những người tặng quà cho hắn mà hắn chả hình dung nổi người đó trông ra sao.

Năm nay Harry tặng cho Julius một bức tượng Ông Già Noel nho nhỏ, khi để gần người, bức tượng sẽ phát nhạc và nhảy lên những bài hát giáng sinh hay tuyệt. Hermione tặng cho hắn một cái khăn quàng cổ, trong thời tiết như thế này thì đây có lẽ là thứ hữu ích nhất. Ron và Hagrid cũng gửi cho hắn mấy hộp kẹo trông khá ngon lành. Malfoy thì chơi sang hơn, nó tặng Julius một cây bút làm từ lông chim Công rực rỡ màu sắc.

Một điều khiến cho Julius bất ngờ là Luna cũng tặng quà cho hắn. Cô nàng này tặng cho hắn một cuốn sách với nhan đề: Những Sinh Vật Huyền Thoại.

“Chà, thành công rồi, ít nhất thì ẻm cũng tặng quà đáp lễ cho mình, y chang tính cách em ý. Hú hú” Julius cầm cuốn sách của Luna yy về tương lai. Hắn đã để Dermott mang đến cho Luna một hộp nhạc, một món quà khá bình thường của dân Muggle, nhưng với phù thuỷ con nhà nòi như Luna, món quà này lại trở nên khá thú vị.

Sau một lúc nằm trên giường tự sướng (ý là yy ấy, ai nghĩ bậy tự sám hối đi nha 😎😎😎) hắn bước chân ra ngoài hành lang vắng tanh, bắt đầu tập thể dục như mọi ngày.

Buổi tối, bữa tiệc Giáng Sinh bắt đầu. Không ai lại không khoái bữa tiệc Giáng Sinh ở trường Hogwarts, kể cả những đứa đang âm mưu thử nghiệm món thuốc rùng rợn Đa dịch.

Đại Sảnh đường được trang hoàng cực kỳ lộng lẫy. Không kể một tá cây thông Giáng Sinh phủ tuyết trắng và hàng chùm hàng chuỗi hoa ô rô và hoa tầm giăng mắc khắp trần; Sảnh đường còn được phù phép cho tuyết rơi êm đềm, tuyết phù phép nhẹ, ấm và khô, rơi từ trên trần xuống.

Cụ Dumbledore lĩnh xướng mấy ca khúc Giáng Sinh mà cụ yêu thích nhất. Lão Hagrid thì nói cười oang oang, càng lúc nói càng to sau mỗi ly rượu tròng trắng trứng lão nốc vào. Fred đã làm phép biến phù hiệu Huynh trưởng của Percy thành Đinh Trưởng, mà Percy thì không để ý, nên cứ lấy làm lạ và hỏi tại bọn nhỏ cứ rúc rích cười miết.

Trên dãy bàn nhà Slytherin khá lạnh lẽo, vì đa số học sinh nhà Slytherin là quý tộc, trở về nhà sướng hơn ở trường chứ. Chỉ còn Julius, Malfoy, 2 thằng lính của nó: Crabbe và Goyle và mấy đứa nữa ngồi tụm lại, vừa ăn vừa nói chuyện. Malfoy đang hào hứng khoe với Julius cái áo len mới của nó, hoàn toàn không quan tâm đến cái nhìn đầy vẻ đắc chí từ mấy đứa bên nhà Gryffindor.

Bữa tiệc kết thúc, cả đám trở về kí túc xá Slytherin, nhưng 2 thằng Crabbe và Goyle lại tiến quân về nhà bếp, tụi nó cần lấy thêm bánh kẹo cho bữa quẩy trong phòng sinh hoạt chung.

“Mie, sao 2 đứa nó đi lâu vậy? Chắc chạy xuống Hogmead mua bánh ngọt quá” Julius lên tiếng, đáp lại là tiếng cười ầm ĩ của mấy đứa kia.

“Để tao đi tìm tụi nó!” Ngó đồng hồ, thấy cũng đã khá lâu, Malfoy đành đứng dậy.

“Ờ nhanh lên nhá” Một đứa khác đáp.

Một lúc sau, Malfoy trở lại. Đi sau lưng nó là 2 thằng Crabbe và Goyle, tay đang ôm đầy bánh kẹo. Bước vào phòng, Malfoy nói với giọng khinh miệt:

“Thằng Peter Weasley đó…”

“Là Percy” Thằng Crabbe sửa.

“Tên gì cũng kệ xác! Tao nhận thấy dạo này thằng đó cứ rình rập quanh đây. Mà tao cá với tụi bây là tao biết nó muốn gì. Nó tưởng nó tài lanh chỉ một tay mà bắt được Người kế vị Slytherin à?” Malfoy nạt.

“Sao tụi mày đi lâu vậy?” Một đứa lên tiếng khi thấy Malfoy trở lại.

“Gặp mấy đứa rác rưởi thôi, à tao có cái này cho tụi mày xem nè, ba tao mới gửi tới” Malfoy bỏ lại 2 thằng Crabbe và Goyle (tất nhiên là hàng fake 😌😌😌) rồi đi vào phòng ngủ tìm kiếm gì đó.

Lúc này Julius mới có dịp để ý kỹ 2 thằng lính của Draco, công nhận hiệu quả của thuốc đa dịch do Hermione bào chế rất tốt. Nếu chỉ nhìn khuôn mặt và vóc dáng thì chẳng phân biệt được thật giả, nhưng cử chỉ, động tác thì khó mà bắt chước cho giống được. Nhất là khi 2 đứa tụi nó cứ nhấp nhổm trên ghế, có vẻ lo lắng gì đó.

Mấy chục giây sau, Malfoy trở lại, tay nó cầm một cái gì đó giống như một mẩu báo cắt rời. Nó đặt mẩu báo lên bàn rồi nói:

“Cho tụi bây tha hồ cười.”

Thằng Crabbe vội vơ lấy đọc thật nhanh, sau khi nặn ra một nụ cười trông khá gượng gạo, nó đưa mẩu báo đó cho Goyle. Thằng này cũng có phản ứng y như vậy. Sau khi nó xem xong, Malfoy giật lấy mẩu báo rồi đưa cho Julius. Trên đó viết:

CUỘC THẨM TRA Ở BỘ PHÁP THUẬT

Hôm nay ông Arthur Weasley, trưởng phòng Dùng sai Chế tác của Muggle, bị phạt 50 Galleons vì đã phù phép một chiếc xe hơi Muggle.

Ông Lucius Malfoy, ủy viên Hội đồng Quản trị trường Pháp thuật và Ma thuật Hogwarts, nơi chiếc xe bị phù phép đã gây ra tai nạn hồi đầu niên học này, kêu gọi ông Weasley từ chức.

Ông Lucius Malfoy nói với phóng viên bổn báo:

“Weasley đã gây tai tiếng cho Bộ Pháp Thuật. Ông ấy rõ ràng là không thích hợp để thực thi luật lệ của chúng ta, và do đó đạo luật Bảo vệ Muggle khôi hài của ông ta nên cho loại bỏ ngay tức thì.”

Chúng tôi không tiếp xúc được ông Weasley để nghe ý kiến của ông, nhưng bà vợ ông thì nói phái viên bổn báo rằng hãy cút xéo ngay kẻo bà thả ma xó trong nhà ra!

Trong khi Julius còn đang xem thì cái giọng miệt thị của Malfoy lại vang lên:

“Lão Arthur Weasley ấy khoái bọn Muggle tới nỗi thiếu điều bẻ gãy cả đũa phép của lão mà chạy theo bọn nó. Cứ nhìn cung cách nhà Weasley thì thiệt cũng khó mà nói được là bọn nhà ấy có phải là phù thủy thuần chủng không.”

Gương mặt Ron –hay nói cho đúng thực tế lúc ấy là gương mặt Crabbe –méo mó đi vì phải kềm chế cơn giận đang sôi trào.

Malfoy cáu kỉnh hỏi:

“Mày mắc chứng gì vậy Crabbe?”