Chương 61: Nạn Nhân Tiếp Theo.

“Cái gì tệ?” Harry bắt đầu cảm thấy tức giận:

“Thiên hạ mắc cái chứng gì vậy? Mấy bồ nghe nè: nếu mà mình không bảo con rắn đó đừng tấn công Justin thì…”

“Ủa, bồ nói với con rắn như vậy hả?” Ron ngạc nhiên hỏi

“Nghĩa là sao? Lúc đó mấy bồ đều ở đó –mấy bồ có nghe tôi nói mà…”

Ron nói:

“Tụi này chỉ nghe bồ nói Xà ngữ, tiếng của rắn. Đâu ai hiểu lúc đó bồ nói cái gì đâu. Bởi vậy Justin mới hoảng sợ, lúc đó nghe như bồ đang sai biểu con rắn làm gì đó –bồ biết không, cảnh tượng đó làm ai cũng sởn gai ốc.”

Harry há hốc miệng ngó Ron:

“Tôi nói một thứ tiếng khác hả? Nhưng… tôi không biết… Làm sao tôi có thể nói một thứ tiếng mà lại không biết là mình đang nói tiếng đó chứ?”

Ron lắc đầu. Vẻ mặt Ron và Hermione như đưa đám. Nhưng Harry vẫn chưa hiểu ra có gì mà nghiêm trọng đến như vậy? Nó nói:

“Các bạn làm ơn nói cho tôi biết có gì sai trái trong chuyện ngăn trở một con rắn khổng lồ đớp mất đu Justin chứ? Cho dù tôi đã làm bằng cách gì đi nữa thì có sao đâu, miễn sao Justin khỏi phải xung vào đội săn của bọn kỵ sĩ không đầu?”

Hermione lên tiếng bằng một giọng lặng lẽ khác thường:

“Có sao chứ. Bởi vì nói chuyện với rắn là khả năng đã làm cho Salazar Slytherin nổi tiếng. Chính vì vậy mà biểu tượng của nhà Slytherin là một con rắn.”

Harry há hốc miệng ra không khép lại được. Julie nói thêm:

“Đúng vậy. Và bây giờ cả trường đang suy ra rằng cậu chính là người thừa kế đó…”

“Nhưng tôi đâu phải…”

Harry hét lên với nỗi kinh hoàng mà nó không tự giải thích được. Hermione nói:

“Bạn sẽ khó mà chứng mình là phải hay không. Salazar Slytherin sống cách đây cả ngàn năm. Với tất cả những gì tụi này biết, thì rất có thể bạn chính là hậu duệ của ổng.”

Sáng hôm sau, cơn mưa bão tuyết hồi hôm đã chuyển thành cơn bão tuyết. Tuyết rơi dày nghịt đến nỗi buổi học Dược thảo cuối cùng của học kỳ bị hoãn lại: giáo sư Sprout cần phải mang vớ và choàng khăn quàng cho lũ nhân sâm, một công việc đòi hỏi sự khéo léo cực kỳ mà bà thì lại không tin cậy ai đủ để mà giao phó; nhất là khi lũ ấy cần phải lớn gấp lên để còn kịp hồi sinh cho Mrs Norris và Colin. Việc chăm sóc lũ nhân sâm do đó càng trở nên quan trọng bội phần.

Kể từ sau khi câu lạc bộ quyết đấu tổ chức lần đầu tiên, danh tiếng của Julius Landcaster lan ra khắp toàn trường. Trước đây, tụi nó chỉ biết là Julius đã tham gia bảo vệ thành công hòn đá phù thuỷ, là một học sinh khá mạnh mẽ. Cho dù so với các học sinh năm thứ 6 hay thứ 7, Julius cũng nổi trội hơn.

Nhưng dù sao nghe kể cũng chỉ là nghe kể thôi, đến tối hôm qua tụi nó mới được tận mắt chứng kiến Julius mạnh như nào. Sau khi thấy Julius ra tay, lòng tin của tụi học sinh trong việc đối kháng với kẻ tấn công bí ẩn lại được tăng lên.

Tụi nó rỉ tai nhau rằng chỉ cần ở bên cạnh Julius là sẽ được an toàn, không cần sợ người thừa kế hoặc sinh vật bí ẩn nào đó tấn công. Nên bất kể là lúc đi học, ăn cơm, đi vào thư viện hay thậm chí là đi dạo bên ngoài bãi cỏ của toà lâu đài, lúc nào xung quanh Julius cũng có vô số học sinh tìm mọi lí do lấy cớ đi theo.

Trong phòng sinh hoạt chung của nhà Gryffindor, Harry ngồi bên lò sưởi gậm nhấm nỗi buồn phiền của mình, trong khi Hermione và Ron thừa lúc được nghỉ này cùng chơi một ván cờ phù thủy. Trong khi con nhỏ Julie đi tìm Julius, tụi nhỏ cần tham khảo ý kiến của Julius về chuyện của Harry. Tất nhiên, tụi nó đã loại Julius ra khỏi danh sách nghi phạm mà tập trung mũi nhọn vào phần tử nguy hiểm – Draco Malfoy.

Tòa lâu đài âm u hơn ngày thường vì màn tuyết xám mù mịt dày nghịt bên ngoài các cửa sổ. Julius và Julie đang đi lang thang ngang qua các lớp đang học, loáng thoáng thấy các cảnh đang diễn ra bên trong các phòng học. Giáo sư McGonagall đang la rầy một đứa học trò nào đó, mà căn cứ vào lời rầy la ấy thì đứa nghịch ngợm ấy đã biến bạn mình thành một con lửng.

Tụi nó đã hẹn gặp với đám Harry trong thư viện. Bước vào cửa thư viện, một nhóm học sinh nhà Hufflepuff được nghỉ tạm giờ học Dược thảo đang ngồi túm tụm ở cuối thư viện, nhưng không có vẻ gì đang làm bài.

Giữa hai hàng kệ sách sao, Julius có thể ngó thấy đầu đám này chụm vào nhau, trông như thể tụi nó đang say sưa trong một cuộc chuyện trò hấp dẫn lắm. Đang đi về phía đó thì ngẫu nhiên câu chuyện rì rầm lọt vô tai Julius, hắn bèn đứng lại, ngồi xuống cái bàn bên cạnh, lắng tai nghe. Một đứa to béo nói:

“Thành ra, tao bảo Justin cứ trốn trong ký túc xá đi. Ý của tao là, nếu Harry có chấm nó làm nạn nhân kế tiếp, thì tốt nhất là nó cứ tránh mặt một thời gian. Dĩ nhiên Justin cũng đã đoán là chuyện đó thể nào cũng xảy ra, kể từ khi nó lỡ hé môi cho Harry biết nó là con nhà Muggle. Justin đã trót kể cho hắn nghe là nó được ghi danh vào trường Eton. Chuyện như vậy ai lại đem nói tào lao thoải mái với kẻ kế vị Slytherin, đúng không?”

Một con bé có bím tóc vàng lo lắng hỏi:

“Vậy bạn tin chắc kẻ kế vị đó chính là Harry hả Ernie?”

Thằng bé to con làm vẻ mặt nghiêm trọng:

“Hannah, hắn là một Xà khẩu. Ai cũng biết đó là dấu hiệu của một phù thủy Hắc ám. Bạn có bao giờ nghe nói một người đàng hoàng tử tế mà đi nói chuyện với rắn không? Chính Slytherin còn có tên là Xà khẩu mà.”

Tiếng xì xầm nổi lên khi nghe đến chi tiết này, nhưng Ernie vẫn nói tiếp:

“Có nhớ cái thông điệp viết trên tường không? “Kẻ thù của Người kế vị, hãy liệu hồn.” Harry có chuyện đụng độ với thầy Filch, vậy là sau đó, như tụi mình đều biết, con mèo của thầy Filch bị tấn công. Còn cái thằng nhóc năm thứ nhất, thằng Colin ấy, chỉ vì dám quấy rầy Harry trong trận đấu Quidditch vừa rồi, dám chụp hình Harry đang be bét trong vũng sình, nên bị lãnh đủ sau đó, thấy không?”

Hannah hoang mang:

“Nhưng mà mình thấy nó lúc nào cũng dễ thương lắm mà. Với lại nó là đứa đã làm cho Kẻ-mà-ai-cũng-biết-là-ai-đấy biến mất. Vậy thì nó đâu có thể tồi tệ như vậy được?”

Ernie bèn hạ thấp giọng một cách bí mật, cả đám Hufflepuff cùng chồm tới chụm đầu sát vào nhau. Julius cũng chú ý hơn để cố lắng nghe coi Ernie nói gì.

“Đâu có ai biết nó sống sót như thế nào sau vụ sát hại của Kẻ-mà-ai-cũng-biết- là-ai-đấy. Ý tôi nói là hồi chuyện đó xảy ra, nó chỉ là đứa bé sơ sinh mà. Lẽ ra nó đã phải bị nát như tương vì những lời nguyền rồi. Chỉ có phù thủy Hắc ám thực sự mạnh mới sống sót được những lời nguyền khủng khiếp đó.”

Nó lại hạ thấp giọng đến nỗi hầu như không thể nghe được, nói tiếp:

“Có thể đó chính là lý do Kẻ-mà-ai-cũng-biết-là-ai-đấy muốn giết nó ngay từ đầu. Kẻ đó không muốn có một Chúa tể Hắc ám khác cạnh tranh quyền lực với mình. Không biết Harry còn giấu giếm bao nhiêu quyền năng chưa xài tới nữa đây.”

Bất chợt, một tiếng đằng hắng rõ to vang lên sau mấy cái Kệ Vô Hình, Harry bước ra khỏi chỗ núp. Nếu mà nó không đang trong cơn tức giận cực kỳ thì chắc là nó phải phì cười trước cảnh tượng lúc ấy: mấy đứa nhà Hufflepuff dường như hóa đá khi nhìn thấy Harry xuất hiện, và cái mặt Ernie thì cắt không còn hột máu. Harry nói:

“Chào các bạn. Tôi đang tìm Justin Finch-Fletchley.”

Nỗi sợ hãi tệ nhất của đám Hufflepuff hiển nhiên như vậy càng được khẳng định. Tất cả đều sợ sệt nhìn Ernie.

“Mày kiếm nó làm gì?” Ernie hỏi lại bằng giọng run run.

Harry đáp:

“Tôi muốn giải thích cho bạn ấy hiểu chuyện đã thực sự xảy ra với con rắn ở Câu lạc bộ Đấu tay đôi.”

Ernie cắn đôi môi trắng bệch của mình, rồi hít sâu một cái, nói:

“Tất cả tụi này đều ở đó. Tụi này cũng với con rắn, nó đã rút lui không?” Giọng Ernie vẫn còn run vì sợ, nhưng nó vẫn bướng bỉnh:

“Tất cả những gì mà tụi này thấy là mày nói Xà ngữ và xua con rắn về phía Justin.”

Giọng Harry cũng run lên, vì giận:

“Tao không hề xua con rắn cắn Justin. Con rắn còn chưa đụng tới Justin mà!”

“Nó chỉ hụt trong đường tơ kẽ tóc.” Rồi Ernie nói thêm:

“Và trong trường hợp mày có ý đồ nhắm tới tao, thì tao nói cho mày biết mày có thể truy tới chín đời dòng họ nhà tao đều là phù thủy và dòng máu của tao cũng thuần chủng như máu bất cứ phù thủy chân chính nào…”

Harry giận dữ ngắt lời Ernie:

“Tao không cần biết tới dòng máu mày thuộc giống gì! Tại sao tao lại muốn hại những người mang dòng máu Muggle chứ?”

Ernie đáp ngay lập tức:

“Tao nghe nói mày căm ghét những người Muggle sống chung nhà với mày.”

Harry kêu lên:

“Không thể nào sống chung với gia đình Dursley mà không thấy ghét họ! Mày cứ thử sống với họ đi rồi biết!”

“Được rồi Harry à, Justin không có ở đây, mà sao cậu đến đây có một mình vậy? Ron và Hermione đâu?” Julius cắt ngang cuộc cãi vã của 2 đứa, quay qua Harry, hắn hỏi thăm.

Nhưng có vẻ Harry không nghe được giọng nói của Julius, nó quay gót, lao ra khỏi thư viện, bị bà Pince quắc mắt quở trách; lúc ấy bà đang đánh bóng cái gáy mạ vàng của một cuốn sách thần chú khổng lồ.

“Này mấy bạn cũng hơi quá rồi, dù sao cũng chưa có chứng cứ mà” Con nhỏ Julie quay qua mấy đứa nhà Hufflepuff, hơi nhức đầu nói.

“Nó là một Xà Khẩu, đó không phải bằng chứng sao?” Ernie hỏi lại.

“Thôi được rồi, tranh cãi làm gì?” Julius ngắt lời khi Ron và Hermione bước vào thư viện.

“Chào 2 bồ, ủa Harry đâu?” Ron bước vào, nhìn xung quanh hỏi.

“Tâm trạng nó đang không tốt, để nó đi lòng vòng cho khuây khoả đi” Julius đáp.

“Nhưng mà nếu Harry bị tấn công thì sao?” Hermione lo lắng hỏi.

“Vậy đi tìm Harry thôi!” Ron đứng lên đề nghị.

“Được rồi, dù sao không có Harry chúng ta cũng chẳng thảo luận ra cái gì.” Julius cũng đứng dậy.

Cả bọn đang đi dọc hành lang, thì tiếng kêu của con yêu tinh Peeves thu hút sự chú ý của tụi nó.

“TẤN CÔNG! LẠI TẤN CÔNG. MỘT CUỘC TẤN CÔNG KHÁC! KHÔNG CÒN NGƯỜI TA HAY MA CỎ GÌ YÊN THÂN ĐƯỢC NỮA! LIỆU MÀ CHẠY THOÁT THÂN! TẤẤẤẤN CÔÔNG!”

Cả bọn vội chạy đến, Két –Két –Két –những cánh cửa dọc hai bên hành lang thi nhau mở ra và người ta đổ xô ra ngoài. Đám Julius vội vàng chen vào đám đông, cảnh tượng trước mắt khiến Ron và Hermione lạnh gáy:

Justin đang nằm dài trên sàn, cứng đơ và lạnh ngắt, đôi mắt vô hồn trợn trừng ngó lên trần, nét kinh hoàng sửng sốt còn nguyên trên gương mặt. Và không chỉ một một mình Justin. Cạnh bên nó là một hình thù khác, một hình thù quái lạ nhất mà Julius từng thấy.

Đó là Nick Suýt Mất Đầu, nhưng con ma này không còn trong suốt với chút màu trắng mờ mờ nữa, mà đen thui và ám khói, cũng ngay đơ cán cuốc, nhưng lơ lửng trên không trong tư thế nằm ngang, cách mặt sàn chừng hai tấc. Đầu của con ma Nick Suýt Mất Đầu đã rớt ra một nửa, và vẻ mặt của nó cũng mang một vẻ kinh hoàng không khác gì mặt Justin.

Trong mấy phút dài dằng dặc sau đó, tình huống thật là rối rắm, đến nỗi Justin có nguy cơ bị đè bẹp, còn Nick Suýt Mất Đầu thì bị dẫm đạp lên mình liên tục. Harry thì đứng tựa sát tường như bị ghim vô đó, trong khi các thầy cô ra sức quát học trò để giữ trật tự.

Giáo sư McGonagall chạy tới, đằng sau cô là cả một lớp chạy theo, có người còn mang nguyên bộ tóc vằn vện sọc đen sọc trắng. Giáo sư dùng cây đũa phép gõ nên một tiếng nổ lớn khiến cho mọi người nín khe. Bấy giờ giáo sư ra lệnh cho mọi người trở về lớp học.

Chẳng mấy chốc mọi người giãn ra, vừa lúc Ernie của nhà Hufflepuff chạy đến hiện một, thở hổn hà hổn hển. Gương mặt nó trắng bệch, ngón tay nó chỉ thẳng vào Harry, và nó gào lên đầy kịch tính:

“Bắt quả tang tại trận!”