Nghe thầy Snape kêu, Malfoy khệnh khạng bước tới, miệng cười khinh khỉnh. Hermione nở một nụ cười, thở phào vì ít ra đối thủ của mình là Julie – đồng bọn của cô nàng.
Julis thì đang nhàm chán đứng bên cạnh võ đài, không ai dám tìm hắn quyết đấu cả “tên học sinh năm 2 này vừa hạ gục thầy Lockhart đó, mạc dù thầy cố ý nhường 😂😂😂” đây cũng là suy nghĩ chúng của đám nhóc bên dưới.
Thầy Lockhart đã lại bước lên võ đài kêu gọi:
“Hãy đối diện với đấu thủ của mình! Và cúi chào!”
Harry và Malfoy hầu như không nghiêng đầu đi một tý nào, mắt không hề rời khỏi đối thủ. Thầy Lockhart lại hô:
“Đũa phép sẵn sàng! Khi tôi đếm đến ba, các trò hãy tung bùa phép của mình ra mà giải giới đối thủ. Chỉ tước vũ khí của đối thủ mà thôi - Chúng ta không muốn có bất kỳ ai bị tai nạn nào hết”
“Một… Hai… Ba…”
Harry quơ cây đũa phép của nó lên, nhưng Malfoy đã ra tay trước, ngay từ tiếng đếm thứ hai: đòn phép của Malfoy quật Harry mạnh đến nỗi Harry loạng choạng suýt ngã, nhưng gượng được. Không để mất thêm một giây nào, nó chĩa thẳng cây đũa phép vào mặt Malfoy mà hét:
“Rictusempra.”
Giọng thầy Lockhart la to, cảnh cáo, trên đám học sinh đang dùng đủ mọi bùa phép chúng học được để đánh về phía đối thủ.
“Tôi đã bảo chỉ giải giới thôi mà!”
Malfoy khuỵu xuống ôm bụng cười ngặt ngẽo. Harry đã đánh Malfoy bằng bùa Cù lét, khiến cho Malfoy không cách nào ngừng cười được.
Harry hơi lưỡng lự, cảm thấy lờ mờ là đánh tiếp Malfoy đang bò lăn trên sàn thì không có tinh thần thể thao lắm, nhưng đó là cả một sai lầm. Lúc nãy Julius không phải cũng bồi thêm 1 đòn đang lúc Lockhart không có phòng bị đó sao.
Vừa há miệng hớp hơi để thở, Malfoy vừa chĩa cây đũa phép vào đầu gối Harry và đọc:
“Tarantallegra!”
Ngay lập tức, hai chân của Harry bắt đầu nhảy cà giựt cà tưng như điên, không cách nào điều khiển được. Thầy Lockhart quát inh ỏi:
“Dừng lại! Thôi! Đủ rồi”
Chẳng xơ múi gì. Thầy Snape đành can thiệp:
“Finite Incantatem!”
Sau tiếng hô của thầy Snape, chân Harry thôi nhảy nhót, Malfoy thôi cười, và cả hai đểu có thể ngẩng nhìn lên.
Một làn khói mờ đang bao phủ toàn cảnh. Cả Neville và Justin đều nằm lăn quay trên sàn thở hổn hển. Ron thì đang đỡ dậy một thằng Seamus mặt mày xám ngoét như tro, xin lỗi rối rít về cái tai họa mà cây đũa phép te tua của nó gây ra.
Có vẻ Hermione là may mắn nhất, mặc dù cô nàng hơi có vẻ thở dốc nhưng chỉ là do mệt mỏi thôi. Nãy giờ Julie chỉ phòng thủ, tạo cơ hội cho Hermione thi triển bùa chú.
Cô nàng này cũng từng chứng kiến sức mạnh của bạn mình nên nó thoải mái bắn về Julie mọi bùa chú nó nhớ được. Nhưng nãy giờ chưa có bùa phép nào chạm được đến Julie, “bức tường thuỷ tinh” có vẻ hơi quá sức với Hermione.
Thầy Lockhart nhìn hậu quả của trận đấu tay đôi, nhấp nha ướm lời:
“Nào. Nào… Macmillan, buông ra đi… Coi chừng, trò Fawcett… trò Boot kẹp chặt lại, chút xíu nữa là nó ngừng chảy máu thôi…”
Đứng trong đám khói mờ mịt giữa hội trường, thầy Lockhart cố át sự náo động:
“Chắc là tôi phải dạy cho các trò cách thức khóa những lời nguyền không thân thiện thôi!”
Thầy Lockhart liếc một cái sang chỗ thầy Snape. Đôi mắt đen của ông này phát ra một tia sáng long lanh, nhưng ông nhanh chóng nhìn đi chỗ khác. Thầy Lockhart đành nói tiếp:
“Chúng ta cần một đôi tình nguyện làm thử –Neville và Finch lại đây”
“Anh thấy sao, anh…”
Thầy Snape gạt đi ngay:
“Không ổn chút nào, giáo sư Lockhart à. Neville thì chỉ với một câu thần chú đơn giản thôi cũng sẽ gây ra một cảnh tan hoang tàn khốc. Còn Finch thì có thể sẽ chỉ còn di thể đủ đựng trong mấy cái hộp quẹt để đưa đến bệnh thất.”
Nghe vậy, Gương mặt tròn trịa hồng hào của Neville ửng đỏ lên. Thầy Snape nói tiếp với một nụ cười nhăn nhó:
“Hay là cặp Harry và Malfoy, anh thấy sao?”
Thầy Lockhart tán thành:
“Ý kiến xuất sắc!”
Thầy ra hiệu gọi Harry và Malfoy đi tới giữa hội trường, đám đông lùi lại để chừa chỗ trống cho chúng thi thố tài năng.
Thầy Lockhart bảo:
“Nghe đây, Harry, khi Malfoy chĩa cây đũa phép vào trò, thì trò làm như vầy.” Thầy giơ cây đũa phép của mình lên, cố gắng làm một động tác phức tạp xong làm rớt luôn cây đũa.
Thầy Snape cười ngạo nghễ nhìn thầy Lockhart vừa vội vàng lượm cây đũa lên và nói:
“Ấy! Tại cây đũa phép của tôi hăng hái quá mà!”
Thầy Snape đến gần Malfoy, cúi xuống, thì thầm điều gì đó với nó. Malfoy nở nụ cười ngạo nghễ. Harry lo lắng nhìn thầy Lockhart, nói:
“Thưa thầy, làm ơn chỉ lại con một lần nữa cách khóa lời nguyền đó.”
Malfoy quay sang thì thầm cho thầy Lockhart khỏi nghe thấy:
“Sợ rồi hả?”
Harry đáp qua khóe miệng:
“Còn lâu!”
Thầy Lockhart vui vẻ vỗ vai Harry:
“Cứ làm y như tôi dặn nhé, Harry!”
“Dạ, sao hả thầy? Làm rớt cây đũa phép như thầy hả?”😂😂😂
Nhưng thầy Lockhart chẳng thèm nghe nữa. Ông hô to:
“Ba… hai… một… Bắt đầu!”
Malfoy giơ đũa lên thật nhanh và đọc thần chú:
“Serpensortia!”
Đầu đũa của Malfoy bùng nổ. Một con rắn đen dài vọt ra, rớt phịch xuống khoảng sàn trống giữa hai đứa, rồi ngóc đầu lên, sẵn sàng tấn công. Harry đứng nhìn kinh hãi.
Đám đông nhảy thối lui ra sau ngay, nhiều tiếng rú kinh khiếp vang lên. Thầy Snape rõ ràng là rất khoái cái bộ điệu đứng chết trên của Harry, như bị con rắn thôi miên, mắt cứ nhìn trừng trừng vào mắt rắn.
Thầy Snape nói lừ đừ:
“Đừng nhúc nhích, Harry. Để ta đuổi nó đi…”
“Để tôi làm cho!” Thầy Lockhart la lên. Ông lại vung cây đũa phép lên phía trên đầu rắn.
“Alarte Ascendare!” một tiếng nổ đùng vang lên: con rắn không biến mất mà phóng vọt lên không trung chừng ba thước rồi rớt xuống sàn kêu một cái oạch thiệt lớn.
Nổi điên lên, con rắn rít lên giận dữ và trườn về phía Justin Finch-Fletchley. Nó ngóc đầu lên, nhe răng nanh nhọn hoắt, tư thế sẵn sàng mổ một cái đích đáng cho đã nư.
“Haa, thầy Lockhart quả nhiên là một “phù thuỷ vĩ đại”, khả năng tăng độ khó cho game của thầy nhất định là đứng đầu Hogwarts” Dưới đài, Julie châm chọc.
“Có lẽ chỉ là do thầy sơ suất thôi” Hermione lú nhí biện minh, cô nàng này hầu như cũng đánh mất niềm tin vào Lockhart rồi.
Đang lúc này, Harry tiến lên gần con rắn, từ trong cổ họng nó phát ra những tiếng rít ghê rợn. Lúc đó, Harry không biết cái gì khiến mình đã hành động như vậy. Nó làm mà hoàn toàn không cân nhắc gì cả. Nó chỉ nhận thấy chân cẳng mình tự lao tới như thể bên dưới chân có những bánh xe con vậy.
Và thật kỳ diệu –không sao giải thích nổi –con rắn thụp đầu nằm im dưới sàn, cuộn mình lại như một cuộn ống nước bằng nhựa đen trong vườn, con mắt nhìn Harry đầy vẻ tuân phục.
“Xà ngữ?” Ở dưới, Julie ngạc nhiên kêu lên.
“Quả nhiên là nghe không hiểu gì hết nha.” Julius lắc đầu, hắn cũng định thử bắt chước nhưng mà ngoài việc làm trò cười cho con nhỏ Julie, nó chẳng có tác dụng gì cả. Cosmo cũng không phải toàn năng. Harry ngước nhìn Justin Finch, nhe răng cười, tưởng đâu Justin sẽ nhẹ cả người, hay không thì cũng nhìn lại một cách biết ơn. Ngờ đâu Justin càng sợ điếng người và giận khôn tả.
Nó hét lên
“Mày đang chơi cái trò gì vậy hả?”
Harry chưa kịp nói gì thì Justin đã quay phắt người và phóng chạy ra khỏi Sảnh đường. Thầy Snape bước tới, vẫy cây đũa phép một cái.
“Vipera Evanesca” và con mắt rắn biến mất trong một làn khói đen nhạt. Thầy cũng nhìn Harry một cách lạ lùng: một cái nhìn tính toán sắc xảo mà Harry không thích chút nào. Nó cũng cảm thấy mơ hồ những tiếng bàn tán rì rầm chung quanh không hay ho gì hết.
Rồi nó cảm thấy áo chùng của nó bị ai kéo sau lưng. Giọng của Ron kề bên tai nó:
“Đi thôi. Đi, ra ngoài thôi.”
Ron kéo nó chen qua đám đông ra khỏi Sảnh đường. Julie và Hermione vội vàng bám theo. Khi bốn đứa đi qua cửa, mọi người dạt ra hai bên như thể hoảng sợ trước một cảnh tượng gì ghê gớm lắm.
Harry hoàn toàn không hiểu chút xíu gì về những chuyện đang xảy ra đó. Mà Ron, Julie và Hermione thì không giải thích gì cho đến khi họ kéo nó lên tới phòng sinh hoạt chung trong tháp Gryffindor.
Bấy giờ Ron mới đẩy Harry ngồi xuống chiếc ghế bành và nói:
“Tại sao bồ không nói cho tụi này biết bồ là một Xà khẩu?”
Harry ngơ ngác:
“Một cái gì?”
“Một Xà khẩu! Bồ có thể nói chuyện với rắn!”
“Nếu vậy thì vụ giọng nói lạ mà Harry nghe được có lẽ cũng có lời giải rồi” con nhỏ Julie nhận xét.
“Ý bồ là…” Hermione nghiệm túc nhìn Julie, hỏi. Ron và Harry cũng nín thở chờ câu trả lời của Julie.
“Có lẽ kẻ bí ẩn tấn công Mrs Norris và Colin là một con rắn. Nên mình và anh Julius chỉ nghe thấy tiếng rít thôi, chỉ có Potter – một Xà Khẩu là có thể nghe hiểu được…” Julie trả lời, nhìn về phía Harry bằng một ánh mắt hơi lạ.
Harry vẫn bình thản:
“Tôi biết, tôi muốn nói đây mới là lần thứ hai tôi làm chuyện đó. Lần trước là lúc tôi ngẫu nhiên thả một con trăn ra hù thằng anh họ Dursley ở sở thú –lâu rồi, chuyện dài lắm –con trăn nói với tôi là nó chưa từng nhìn thấy Brazil và tôi thả nó ra mà thực tình không có chủ tâm –hồi đó tôi chưa biết mình là phù thủy…”
Ron bần thần lặp lại:
“Con trăn nói với bồ là nó chưa từng nhìn thấy Brazil?”
“Thì có sao đâu?”
Harry chẳng hiểu sao Ron lại xúc động đến nhợt nhạt như vậy. Nó nói:
“Tôi chắc là có cả đống người ở đây có thể làm như vậy.”
Nhưng Julie tạt cho nó mọt chậu nước lạnh
“Không, không ai làm được cả. Đó là một năng khiếu hiếm hoi. Potter, chuyện này tệ lắm đó.”