Chương 58: Nạn Nhân Thứ 2 (2).

“Sao trò lại ở đây giờ này, trò Julius. Ta nghĩ giáo sư Snape sẽ không vui khi biết nhà Slytherin sẽ bị trừ điểm vì trò đâu” Giọng nói nhẹ nhàng của cụ Dumbledore vang lên sau lưng Julius. Cụ đang mặc áo ngủ dài bằng len và đội một cái nón ngủ.

Hắn quay lại, nhìn vào đôi mắt tràn đầy trí tuệ của cụ, nói dối không chớp mắt

“Con không ngủ được nên đến tìm Harry để hỏi một số chuyện”

“Ồ, vậy sao? Trò có thể cho ta biết được không?” Dumbledore mỉm cười nhìn Julius như thể hắn là con cháu trong nhà, hỏi.

“Dạ cũng không có gì quan trọng đâu ạ, chỉ là về âm thanh tuij con nghe được trong vụ đầu tiên... Nhưng tại sao thầy lại đến đây giờ này?”

“Có một vụ tấn công nữa, Julius ạ” cụ nói bằng giọng khá lo lắng.

“Lần này nạn nhân là ai thưa thầy?” Julius không hề tỏ ra ngạc nhiên chút nào, dù sao thì cũng có ai chết đâu mà.

“Là Colin Creevey, thằng nhỏ được phát hiện trên cầu thang.” Trả lời Julius là giáo sư McGonagall. Trông bà có vẻ khá căng thẳng. Cũng phải thôi, vì nếu thật sự là do thứ trong phòng chứa bí mật thì chắc chắn nạn nhân sẽ là đám học sinh của nhà mà bà chủ nhiệm, Gryffindor có tới hơn 75% là xuất thân từ Muggle mà (tác viết đại đó, đừng tin 😁😁😁).

“Thôi đủ rồi, trò cũng nên quay về phòng đi, ngoài này nguy hiểm lắm.” Thấy Julius đang định nói gì đó, thầy hiệu trưởng cắt ngang.

Sau khi chào thầy Dumbledore và giáo sư McGonagall, Julius bước nhanh về căn hầm của Slytherin. Vừa đi hắn vừa tổng hợp lại những thông tin hắn nghe được.

“Vậy là phòng chứa bí mật cũng chả có cái qq gì hot, ông già Slytherin đó chắc cũng chỉ để mỗi con rắn bên trong. Không biết có nên bắt nó về nuôi không ta? Hay là thôi đi, con đó xấu òm” Julius nghĩ thầm.

Ban đầu, hắn cũng cảm thấy khá tò mò về căn phòng này, đã từng đến chỗ cửa vào nhưng do không nói được xà ngữ nên thôi. Rồi vụ viên đá và câu chuyện của Nicholas làm hắn quên luôn căn phòng này cho đến khi xảy ra vụ Mrs Norris, nhưng hắn vẫn chưa muốn can thiệp vào chuyện này. Dù sao cũng chẳng có ai thiệt mạng cả. Để nghỉ giáng sinh xong rồi tính.

Nhìn bóng lưng của Julius, giáo sư McGonagall đăm chiêu điều gì đó rồi quay sang cụ Dumbledore.

“Thầy có nghĩ là…”

“Không phải đâu Minerva, thằng bé không có lí do nào để làm như vậy cả. Có lẽ chỉ là sự trùng hợp thôi.” Cụ Dumbledore nhẹ nhàng nói. Qua quá trình quan sát và những bức thư trao đổi với ông Nicholas, cụ cũng hiểu khá nhiều về tính cách của anh em Julius, cụ tin hắn sẽ không làm mấy chuyện này.

“Có lẽ vậy.” Giáo sư McGonagall cũng không phải người kém thông minh, bà nghi ngờ Julius cũng chỉ vì quá lo lắng cho số phận mấy đứa học trò nhà mình khi phòng chứa bí mật bị mở ra thôi.

Vào năm nhất, khi Julius gặp mặt Nicholas Flamel lần đầu tiên, bà cũng có mặt ở đó, bà cũng biết chuyện cụ Dumbledore quan sát anh em Julius, đồng thời qua thời gian giảng dạy bà cũng hiểu ít nhiều về tính cách của hắn. Nên thủ phạm chắc không thể nào là đứa học trò này, cho dù nó thuộc nhà Slytherin đi nữa.

“Thôi mau đi gọi bà Pomfery” Cụ nói khẽ

Và rồi, Harry trông thấy cụ Dumbledore bước vô phòng bằng cách đi giật lùi. Cụ đang khiêng một đầu của cái gì đó giống như một pho tượng. Giáo sư McGonagall xuất hiện liền sau đó, khiêng chân của bức tượng. Hai người đặt cái tượng đó lên một cái giường.

Giáo sư McGonagall lập tức đi ngang qua giường Harry ra ngoài. Harry nằm im, giả đò như say ngủ. Nó nghe những tiếng nói khẩn cấp, và rồi giáo sư McGonagall hối hả trở lại, có bà Pomfrey theo sát bước chân.

Bà Pomfrey vừa đi vô phòng vừa tròng cái áo len không tay qua đầu, mặc ngoài tấm áo ngủ. Harry nghe như bà hít hơi thật nhanh. Tiếng bà Pomfrey thì thầm với cụ Dumbledore khi bà cúi xuống xem xét bức tượng.

“Chuyện gì xảy ra thế?”

Cụ Dumbledore nói:

“Một cuộc tấn công nữa. Giáo sư McGonagall phát hiện ra cậu bé trên cầu thang.”

Giáo sư bổ sung:

“Với một chùm nho bên cạnh. Tôi nghĩ là thằng nhóc này định lẻn đến đây thăm Harry.”

Bụng Harry quặn lên một cái đau đớn. Nó nhích đầu lên một cách từ từ thận trọng để có thể nhìn thấy mặt bức tượng trên giường. Một vạt trăng rọi chiếu khuôn mặt trợn trừng của pho tượng của Colin , mắt nó mở to, hai tay vẫn giữ cứng đơ trước mặt, cầm cái máy chụp hình của nó.

Bà Pomfrey hỏi:

“Bị hóa đá hả?

Giáo sư McGonagall đáp:

“Phải. Nhưng mà tôi rùng mình khi nghĩ đến… Nếu lúc đó cụ Dumbledore không đang xuống cầu thang để lấy sôcôla nóng uống, thì… Ai biết chuyện gì có thể xảy ra…”

Cả ba người chăm chú nhìn Colin. Rồi cụ Dumbledore chồm tới, tháo cái máy chụp hình trong tay Colin ra. Giáo sư McGonagall hăm hở nói:

“Ông có nghĩ là thằng nhóc lúc đó đang tìm cách chụp hình kẻ tấn công nó không?”

Cụ Dumbledore không trả lời. Cụ mở hộp đựng phim của cái máy chụp hình. Bà Pomfrey thốt kêu lên:

“Quỷ thần ơi!” Một tia khói xịt ra khỏi cái máy. Harry nằm cách đó ba giường cũng hửi thấy mùi phim nhựa khét lẹt.

Bà Pomfrey hoang mang:

“Tiêu hết. Tất cả tiêu hết…”

Giáo sư McGonagall khẩn thiết hỏi:

“Như vầy nghĩa là sao, ông Dumbledore?”

Cụ Dumbledore nói:

“Nghĩa là Phòng chứa Bí mật lại bị mở ra lần nữa…”

Sáng hôm sau, tin Colin Creevey bị hoá đá và đang nằm như chết trong bệnh xá đã lan ra toàn trường. Không khí bỗng nhiên bị những nỗi ngờ vực và những chuyện đồn đại làm cho ngột ngạt.

Bọn học sinh năm thứ nhất bây giờ chỉ dám đi quanh lâu đài thành từng đám và bíu chặt lấy nhau, như thể chúng sợ nếu đi lêu bêu một mình thì thể nào cũng bị tấn công.

Ginny, bạn ngồi cùng bàn với Colin trong lớp học Bùa chú, thì sợ đến gần như quẫn trí. Nhưng Julius biết, có lẽ con bé bắt đầu nghi ngờ cuốn nhật ký rồi.

Trong lúc đó, một phong trào bí mật tràn lan khắp trường: bọn học trò lén lút đổi chác, mua bán những lá bùa hộ mạng, những bửu bối, và các loại bùa phép phòng thân, mà không để cho thầy cô hay biết.

Neville mua một củ hành to tướng, màu xanh lá cây, có mùi quỉ sứ, một mẩu thủy tinh nhọn sắc màu tím, và một cái đuôi con sa giông đã thối rữa.

Mấy đứa khác trong nhà Gryffindor bèn bảo cho Neville biết là nó không việc gì phải lo: nó thuộc dòng dõi phù thủy thuần chủng, không có nguy cơ nằm trong “sổ đen” của Người kế vị Slytherin.

Nhưng gương mặt tròn mũm mĩm của Neville vẫn tái mét vì sợ hãi:

“Thì thầy Filch cũng bị tấn công đó thôi! Tại thầy là một Squib, mà ai cũng biết tui thì cũng gần như là Squib vậy.”

Vào tuần lễ thứ hai của tháng 12, giáo sư McGonagall lại đi một vòng các ký túc xá để ghi danh những học sinh sẽ ở lại trường trong dịp lễ Giáng Sinh. Harry, Ron, Julie và Hermione đều ghi tên.

Khi tụi nó nghe nói cả Julius và Malfoy cũng sẽ nghỉ lễ Giáng Sinh ở trường, chúng càng thêm nghi ngờ và đưa đến quyết định lấy kỳ nghỉ làm thời gian thích hợp nhất để đem món thuốc Đa dịch ra moi một lời thú tội của Malfoy.

Chuyện này tụi nó cũng giấu luôn không cho Julie biết vì sợ con nhỏ sẽ lộ ra cho Julius – một nghi phạm khác của vụ án, mặc dù cả 3 đứa đều không tin Julius sẽ làm chuyện này, nhưng biết sao được, Julius quá giỏi đi, lại là phù thuỷ thuần huyết nữa chứ. Ron bày tỏ nếu nó là Salazar Slytherin, nó sẽ chọn Julius là người thừa kế ngay lập tức.

Tuy nhiên, rất không may là món thuốc ấy chỉ mới đang ở giai đoạn bào chế lưng chừng. Bây giờ tụi nó đang cần sừng của song kỳ mã và da vụn của một con rắn ráo, mà nơi duy nhất để lấy được hai món đó là trong cái kho riêng của thầy Snape.

Lớp học Độc dược ở trong một gian hầm rộng. Bài học hôm thứ năm đó diễn ra bình thường. Giữa những dãy bàn là hai chục cái vạc đang bốc khói nghi ngút; trên bàn bày nào cân đồng, nào các hũ đựng dược liệu.

Trong làn khói tỏa mờ mờ, thầy Snape lảng vảng đó đây, phê bình châm chọc những thứ học sinh nhà Gryffindor làm, trong khi đám học sinh nhà Slytherin rúc rích cười khoái chí.

Draco Malfoy vẫn tiếp tục trêu chọc tụi Harry bằng cách lập lòe mấy con mắt cá bong bóng ngay mặt Ron và Harry. Hai đứa nó chỉ biết ráng nhịn, nếu chúng mà trả đũa thì thế nào cũng bị cấm túc trước khi kịp phản đối “vậy là bất công!”.

Đang khi thầy Snape đang hăng say phê bình Neville, một tiếng nổ vang lên, thuốc trong vạc của Goyle phát nổ và bắn tung tóe khắp lớp. Bọn học trò rú lên khi những tia dung dịch Sưng tấy bắn trúng vào người.

Nguyên cái mặt Malfoy lãnh đủ và mũi nó bắt đầu sưng lên như cái bong bóng; còn Goyle thì đưa hai bàn tay bè ra to bằng cái dĩa, bưng lấy hai con mắt, dò dẫm loanh quanh. Thầy Snape cố gắng trấn an và lập tức tìm hiểu xem điều gì đã xảy ra.

“Không biết bọn nó tính làm gì. Gan cùng mình mới dám giở trò trong lớp thầy Snape.” Julius lắc đầu khi thấy Hermione lẻn vào phòng Snape, hắn đành quay sang em gái, hỏi thăm.

“Mấy bữa nay 3 đứa nó cứ âm binh gì đó có cho em biết đâu!!” Con nhỏ Julie bất mãn nói. Nó và Hermione thân thiết còn hơn tụi Harry nữa mà cô nàng này lại giấu nó, điều này khiến con nhỏ khá tức giận.

Lớp học lúc này trở nên ồn ào hỗn loạn, đứa thì vẹo qua một bên vì sức nặng của cánh tay sưng bự như cái chày, đứa thì không thể nói nên lời vì đôi môi vều lên choán gần hết cái mặt…

Snape gào lên:

“IM LẶNG! IM LẶNG!… Trò nào bị văng trúng thuốc Sưng tấy thì lại đây mà lấy thuốc Xì độc. Ta mà tìm ra tên đầu têu vụ này thì…”

Julius cố gắng nhịn cười khi nhìn thấy Malfoy hấp tấp chạy tới trước, cái đầu gục xuống vì sức nặng của cái mũi phồng to bằng một trái dưa hấu nho nhỏ.

Một lát sau, Julius đã thấy Hermione nhẹ nhàng trở vô lớp, váy trước phồng lên.

“À, nhớ rồi, thì ra là đi ăn trộm nguyên liệu chế thuốc.” Hắn không nhớ những chi tiết lặt vặt trong truyện (dù sao cũng khá lâu rồi) cộng với việc hắn dở tệ trong môn Độc Dược nên lúc này Julius mới vỡ lẽ ra mọi chuyện.

Sau khi mỗi học sinh bị sưng tấy đã làm xong một ngụm thuốc giải độc và những nốt phồng to nhỏ các cỡ đã xẹp xuống, thầy Snape vét cái vạc của Goyle, hớt ra một chút tàn dư đen sì của cái pháo bông.

Cả lớp bỗng nhiên lặng như tờ. Thầy Snape nhìn thẳng vào Harry rồi nói như rít qua kẽ răng:

“Ta mà tìm được trò nào đã ném viên pháo này, ta cam đoan rằng trò đó sẽ bị đuổi.”