“À, không có gì đâu, chỉ là tụi này đang tìm hiểu một vài chuyện thôi” Ron đáp, mặc dù Julius khá thân thiết với đám tụi nó, nhưng Julius là một thanh viên nhà Slytherin là một sự thật không thể chối cãi.
“Việc gì? Phòng chứa bí mật à?” Julius mỉm cười nhìn về phía mấy đứa nhóc.
“Thôi chuyện đó để sau đi” Thấy tụi nó nhìn nhau, không ai có ý định trả lời, Harry đành nói lảng sang chuyện khác.
“Mình không hiểu chuyện gì đang diễn ra nữa, rõ ràng lúc đó mình đã bắt được trái Snitch, nhưng tại sao trong tay mình lại là quả bóng Golf?”
“Quả bóng đó ở đâu ra chứ?” Câu hỏi của Harry đã thành công trong việc thu hút sự chú ý của tụi nhỏ. Ron nói
“Hèn gì bồ cầm quả bóng đó giơ lên như thiệt. Lúc đó mình còn tưởng bồ bị khùng.”
“Tụi Slytherin chắc chắn sẽ mang chuyện này ra trêu chọc bồ cho xem.” Hermione cũng đóng góp ý kiến.
“Nhưng rốt cuộc là quả bóng đó ở đâu ra? Không lẽ Malfoy đã biến ra sao?”
“Quả bóng đó sao? À há, mình nghĩ….” Julie nhìn về phía Julius, nói với cái giọng bâng quơ.
“Khụ khụ” Nhận thấy ánh mắt đầy tức giận của em gái, Julius chi biết giả vờ ho để che giấu. Thật sự thì hắn cũng không muốn chơi trò “thay mận đổi đào” đó đâu. Nhưng biết sao được, đồng đội ngu như heo nha.
Đang khi tụi nhỏ lo lắng hỏi thăm Julius có bị bệnh gì không thì bà Pomfrey quay lại. Bà quát:
“Đủ rồi. Thằng bé cần nghỉ ngơi, nó cần mọc lại ba mươi ba cái xương, nghe chưa? RA, ĐI RA NGAY!”
Thế là Harry bị bỏ lại một mình trong bệnh thất, không có ai “quấy rầy” để nó quên đi cơn đau như dao chặt ở mấy ngón tay tê liệt.
Bước ra khỏi bệnh xá, Julius chia tay đám sư tử con, bước về phòng sinh hoạt chung nhà Slytherin lúc này đang ăn mừng chiến thắng đầu tiên của mùa giải.
Malfoy đứng lên ghế, đang dùng cái giọng bựa bựa kể lại chiến tích của mình. Nhìn nó đang được tụi học sinh vây quanh như thần tượng, Julius cũng cảm thấy khá buồn cười. Thằng này giống Mori “ngủ gật” vô cùng. Méo hiểu chuyện gì xảy ra hết mà luôn nhận công lao về mình.
Nhiều tiếng đồng hồ sau, khi bắt đầu giờ giới nghiêm, Julius lén rời khỏi căn hầm nhà Slytherin, hắn bước nhanh đến bệnh xá, hy vọng nghe ngóng được gì đó từ con gia tinh của nhà Malfoy.
Mặc dù Julius biết rõ phòng chứa bí mật nằm ở đâu, nhưng những câu chuyện xung quanh căn phòng này hắn cũng không biết nha, nên khi nhớ đêm nay con gia tinh Dobby sẽ đến, hắn liền rời khỏi phòng để đi rình, bất chấp việc bị bắt và tệ hơn là bị nghi ngờ là “Kim Không Kết Tủa” 😂😂😂😂 (người thừa kế). Trong phim chẳng phải main sẽ bị mọi người nghi ngờ rồi blah… Blah… Blah một đống chuyện xảy ra sao?
Trong bệnh xá, Harry thình lình thức giấc giữa màn đêm đen kịt. Nó thốt lên một tiếng rên đau đớn: cánh tay nó bây giờ đau nhức như đầy những mẫu xương rời rạc.
Mấy giây đầu, nó tưởng chính cơn đau này đã đánh thức nó. Nhưng rồi, một nỗi kinh hoàng ập xuống, khi nó nhận ra có ai đó trong bóng tối đang chườm trán cho mình. Nó hét:
“Tránh ra!” Rồi nhận ra ngay:
“Dobby!” Con gia tinh có hai mắt lồi to như hai trái banh quần vợt màu xanh lá cây đang đăm đăm nhìn Harry trong bóng tối.
Một giọt nước mắt duy nhất chảy dọc theo cái mũi dài và nhọn. Con gia tinh thì thầm một cách bi thương:
“Harry Potter đã trở về trường học. Dobby đã cảnh cáo đi cảnh cáo lại nhiều lần. Mà thưa cậu, tại sao cậu không chịu nghe lời khuyên của Dobby? Tại sao Harry cứ một mực đến trường, không chịu quay về nhà khi đã lỡ chuyến tàu?”
Harry nhổm người dậy trên cái gối, đẩy miếng bông chườm trán của Dobby ra. Nó hỏi:
“Bạn làm cái gì ở đây hả Dobby? Và làm sao bạn biết tôi lỡ chuyến tàu?”
Môi của Dobby run run, Harry bỗng vỡ ra một mối nghi ngờ. Nó chậm rãi nói:
“Vậy là mi! Chính mi đã khiến cái hàng rào không cho tụi này đi qua”
Dobby gật đầu lia lịa, đôi tai ve vẩy:
“Thưa cậu, đúng vậy.Dobby lén rình Harry Potter, rồi ếm bùa lên cánh cổng, rồi sau đó Dobby phải ủi lên bàn tay của mình.” Con gia tinh xòe mười ngón tay bị quấn băng cho Harry xem.
“Nhưng Dobby không hối tiếc đâu, thưa cậu. Vì Dobby chỉ nghĩ đến sự an toàn của Harry Potter, mà không thể ngời được rằng Harry Potter vẫn đến trường bằng một cách khác.”
Con gia tinh lắc lư từ đằng trước ra đằng sau và ngược lại. Cái đầu xấu xí của nó cũng lắc qua lắc lại.
“Dobby sửng sốt hết sức khi nghe nói Harry Potter vẫn trở về nhập học Hogwarts. Sửng sốt đến nỗi làm khét cả bữa cơm chiều của ông chủ. Dobby bị một trận đòn chưa từng thấy trong đời, thưa cậu…”
“Tao thấy mày bị đòn vì tụi Harry vẫn đến được Hogwarts thì đúng hơn. Mie bà nó, lão Lucius nghĩ chỉ có Harry mới phá hỏng kế hoạch của lão chắc. Khinh thường bố chứ gì, đã vậy bố phá cho xem!” Julius đứng ngoài, lẩm bẩm khi nghe cuộc nói chuyện giữa Harry Potter và Dobby. Hắn cảm thấy tức giận khi vai chính như hắn bị boss khinh thường (main trẩu vồn 😓😓😓).
Trên giường, Harry lại dụi đầu xuống gối. Nó tức giận càu nhàu:
“Bạn suýt làm cho Ron với tôi bị đuổi học. Dobby, bạn khôn hồn thì biến mất trước khi xương cốt tôi lành lặn lại, nếu không tôi sẽ vặn trẹo bạn cho coi.”
Dobby mỉm cười yếu ớt:
“Thưa cậu, Dobby quen bị dọa giết chết rồi. Ở nhà Dobby bị dọa giết chết đến năm lần một ngày kia.”
Con gia tinh hỉ mũi vô góc cái áo gối dơ hết chỗ nói mà nó đang mặc, trông thảm thiết đến nỗi cơn giận của Harry xìu xuống, dù nó vẫn còn muốn giận. Nó tò mò hỏi:
“Sao bạn lại mặc cái đồ đó, hả Dobby?”
Dobby kéo cái áo gối, nói:
“Cái đồ này hả cậu? Đây là dấu hiệu nô lệ của một con gia tinh đó, thưa cậu. Dobby chỉ được tự do khi nào chủ của nó cho nó mặc quần áo. Bởi vậy người trong gia đình chủ rất cẩn thận, không bao giờ đưa cho Dobby dù là một chiếc vớ, thưa cậu, bởi vì chỉ cần nhiêu đó là đủ đề giải phóng Dobby và Dobby sẽ ra đi không bao giờ trở lại.”
Con gia tinh dụi hai con mắt lồi của nó và đột ngột nói:
“Harry Potter phải về nhà! Dobby nghĩ trái Bludger của nó đã đủ để khiến…”
“Trái Bludger của bạn?”
Giận dữ lại nỗi lên trong giọng nói của Harry:
“Trái Bludger của bạn, là ý làm sao? Chẳng lẽ bạn đã ếm bùa trái Bludger để giết tôi? Dobby rùng mình chối đây đẩy:
“Không phải để giết cậu đâu, thưa cậu, không đời nào giết cậu đâu. Dobby chỉ muốn cứu mạng của cậu mà. Thà cậu về nhà, dù có bị thương tích, còn hơn là ở đây. Dobby chỉ muốn Harry Potter bị thương vừa đủ để được đưa về nhà.”
Harry càng thêm giận:
“Chỉ vậy thôi sao? Thế bạn có biết vì bạn mà chúng tôi tuột mất chiếc cúp vô địch không?” Harry gào lên khi nghĩ đến các thành viên khác trong đội Quidditch nhà, từng khuôn mặt hiện lên trong đầu nó, những buổi tập luyện vất vả của Oliver Wood, những trò nghịch phá của anh em sinh đôi nhà Weasley…. Điều này càng khiến nó nổi điên muốn bóp chết con gia tinh trước mặt hơn.
Dobby than khóc, nước mắt ràn rụa chảy xuống ướt đẫm cái áo gối te tua.
“Ôi, giá mà Harry Potter biết! Giá mà cậu biết cậu có ý nghĩa như thế nào đối với chúng tôi, những con gia tinh hèn mọn bị nô lệ, bị khinh miệt trong thế giới phù thủy.”
“Thưa cậu, Dobby vẫn còn nhớ cái thời Kẻ-mà-chớ-gọi-tên-ra còn tác oai tác quái. bọn gia tinh chúng tôi bị đối xử như đồ sâu bọ. Thưa cậu, đành rằng bây giờ Dobby vẫn còn bị đối xử như vậy.”
Dobby nhìn nhận, chùi mặt vô áo gối, nói tiếp:
“Nhưng thưa cậu, hầu như cuộc sống đã được cải thiện đối với bọn gia tinh chúng tôi kể từ khi cậu chiến thắng quyền lực của Kẻ-mà-chớ-gọi-tên-ra. Harry Potter vẫn sống, và quyền lực của trùm phe Hắc ám tiêu tan. Thưa cậu, một bình minh mới mở ra, và Harry Potter chiếu sáng như một ngôi sao hy vọng cho những người như chúng tôi, những người cứ ngỡ những ngày Hắc ám không bao giờ tàn.”
“Thưa cậu… bây giờ, ở Hogwarts, chuyện khủng khiếp sắp xảy ra, mà có lẽ xảy ra rồi. Và Dobby không thể để cho Harry Potter ở lại chốn này, khi mà lịch sử dường như đang lặp lại, khi mà Phòng chứa Bí mật lại bị mở ra một lần nữa.”
Dobby bỗng khựng lại kinh hoảng, chụp lấy cái bình nước uống của Harry trên cái bàn con cạnh giường ngủ mà tự nện lên đầu mình mạnh đến nỗi ngã lăn kềnh ra sàn, lăn đi mất tiêu. Lát sau, nó lồm cồm bò trở lại bên giường, mắt lấm lét, miệng lầm bầm:
“Dobby tồi, Dobby tồi lắm…”
Harry thì thào:
“Như vậy là có Phòng chứa Bí mật? Và bạn vừa mới nói là trước đây nó đã từng được mở ra? Dobby, nói cho tôi biết đi!”
Harry nắm chặt khuỷu tay gầy gò của con gia tinh khi nó vói tay toan chụp cái bình nước để tự trừng phạt mình một lần nữa.
“Mà làm sao tôi lại bị nguy hiểm được khi căn phòng đó mở ra? Tôi đâu phải xuất thân trong gia đình Muggle?”
Đôi mắt của con gia tinh, vốn rất to, lại trợn trừng trong bóng tối, nó lắp bắp:
“Ôi, xin cậu, đừng hỏi nữa. Xin cậu đừng vặn hỏi Dobby khốn khổ nữa. Những âm mưu Hắc ám sắp diễn ra ở đây, nhưng Harry Potter không nên ở đây khi điều đó xảy ra… Về nhà đi, Harry Potter. Xin cậu hãy về nhà đi. Harry Potter không nên dính vô mấy vụ tranh đoạt này, nguy hiểm lắm…”
Harry càng nắm chặt cổ tay Dobby hơn để không cho nó đập cái bình nước vô đầu nó lần nữa. Harry hỏi:
“Dobby, ai vậy? Ai đã mở cửa Phòng chứa Bí mật? Ai đã mở nó lần trước?”
Con gia tinh khóc rống lên:
“Thưa cậu, Dobby không thể nói, không thể, không được nói! Về nhà đi, Harry Potter, về nhà đi mà!”
Harry nổi giận:
“Tôi sẽ không đi đâu hết! Một trong những người bạn thân nhất của tôi xuất thân từ gia đình Muggle, nếu Phòng chứa Bí mật thật sự đã mở ra thì cô ấy sẽ là người đầu tiên bị hại…”
Dobby lại rên rỉ trong một trạng thái đau thương cực kỳ:
“Harry Potter liều mạng mình vì bạn bè! Cao thượng biết bao! Anh dũng biết bao! Nhưng mà cu ấy cũng phải tự cứu lấy mình chứ! Harry Potter không được…”
Đột nhiên Dobby nín lặng, đôi tai như cánh dơi rung nhẹ. Harry cũng nghe thấy. Có tiếng bước chân đang đến gần bên ngoài hành lang.
"Dobby phải đi thôi!"
Con gia tinh khiếp đảm, thở hổn hển. Một tiếng “rắc” vang lên và nắm tay của Harry chỉ còn nắm chặt không khí mà thôi. Nó chuồi mình xuống dưới lớp chăn trên giường, mắt vẫn mở trong bóng đêm, hướng về phía cửa khi tiếng bước chân đến gần hơn.
P/s: Còn 1 chương.