Mưa vẫn rơi, bây giờ lại còn nặng hạt hơn nữa. Trên sân, Harry Potter vẫn đang chật vật trong trận PK với quả Bludger. Nước mưa làm nhòe cả măt kính, chảy cả vô mũi nó khi nó ở tư thế đầu chúc xuống đất, chân chổng lên trời, để cố tránh một cú tấn công dữ dội của trái bóng.
Tiếng cười rộ vọt lên từ phía khán đài nhà Slytherin vì Harry bây giờ trông không khác gì một thằng khùng, nhưng Harry biết trái Bludger quái quỉ kia vì nặng nề nên không thể xoay chiều đổi hướng nhanh như nó được.
Nó bắt đầu một trò chơi vòng quanh sân vận động với trái Bludger, không khác gì trò chơi đi tàu lượn trên không, với những khúc quanh đột ngột, những cú lao xuống không phanh. Đồng thời, nó vẫn liếc qua màn mưa bạc, về phía cột gôn của đội Gryffindor, nơi Adrian Pucey đang tìm cách vượt qua Wood.
Trái Bludger lại lao vào Harry, tiếng gió vút bên tai cho nó biết nó lại vừa thoát hiểm trong gang tấc. Nó bèn quay ngoắc đầu lại, trở đầu và phóng đi tiếp.
“Ê, Harry! Mày tập múa ba-lê hả?”
Malfoy gào lên châm chọc, trong khi Harry cố làm một cú lộn mèo nguy hiểm ở giữa chừng không trung để tránh một đòn hiểm khác của trái Bludger, rồi cắm đầu tháo chạy với trái Bludger vẫn bám sát, cách chưa đầy một thước sau lưng.
Nhưng mà chính lúc ấy, lúc Draco Malfoy đang mải cười Potter, thì trái bóng Snitch lại bay lơ lửng phía trên tai trái của Malfoy chỉ cách vài phân.
“Thằng này, lúc nào cũng vậy xem ra anh lại phải giúp chú rồi” Nhìn thằng Malfoy không lo tập trung thi đấu, Julius cũng cảm thấy hơi bực mình. Bây giờ là lúc nào rồi mà mày còn có tinh thần đi trêu chọc Potter? Mày không biết đội nhà đang bị dẫn trước sao?
Trong khoảnh khắc sững sờ đó, Harry đứng khựng giữa trời, không dám lao về phía Malfoy, chỉ sợ thằng ấy mà ngẩng đầu lên là nhìn thấy trái Snitch vàng.
ẦM!!!
Một giây bất động của nó cũng là thời gian sơ suất quá dài. Trái Bludger cuối cùng đã đạt được mục tiêu: nện một cú trời giáng vào Harry, đập vào cùi chỏ, và Harry nhận thấy xương cánh tay mình đã gãy. Choáng váng và đau thấu óc, Harry rơi tuột trên thân chổi đẫm nước mưa, chỉ còn một đầu gối cố quặp lấy cán chổi, cánh tay gãy đung đưa một cách vô dụng bên hông nó.
Đám nhà Gryffindor la hoảng lên, Ron gào lên hoảng sợ
“Harry bị gãy tay rồi!”
Con nhỏ Hermione vội giật ống nhòm trong tay Ron rồi nhìn về phía Harry như đang làm trò trên không trung.
Trái Bludger vẫn không buông tha, đang lao trở lại đánh bồi thêm một cú nữa, lần này nhắm ngay vào mặt Harry. Bất chấp cơn mưa xối xả và cơn đau thấu xương, Harry nhào tới cái gương mặt lờ mờ nụ cười khinh khỉnh của Malfoy, trên mặt Malfoy hiện lên vẻ hoảng sợ và bối rối: nó tưởng Harry nổi điên lên quay ra tấn công nó.
Malfoy vội vàng điều khiển chổi né qua đường bay của Harry, trong khi đó Harry vội buông bàn tay còn lành lặn của mình khỏi cán chổi, chụp mạnh.
“Chúng ta thắng rồi” Harry la lên khi nhận thấy có thứ gì trong lòng bàn tay nó. “Chắc chắn là quả bóng vàng Snitch” Harry nghĩ vậy trong khi hai chân chênh vênh cố kẹp lấy cán chổi.
Đám đông rú lên bên dưới, và Harry đâm sầm xuống đất, cố hết sức để không bị ngất xỉu. Một tiếng uỵch vang lên cùng bùn nước bắn tung tóe, cán chổi cắm xuống sình, còn Harry thì lộn mèo mấy vòng trên mặt đất sau khi văng khỏi cán chổi.
Cánh tay gãy của nó lòng thòng lỏi chỏi trông rất quái dị. Tuy điếng người vì đau đớn, Harry vẫn nghe, như vọng lại từ cõi nào xa xăm lắm, rất nhiều tiếng huýt sáo la hét.
Nhưng lúc này, điều duy nhất khiến nó chú tâm là quả bóng Snitch đang trong tay mình. Harry muốn giơ quả bóng lên cao để cho mọi người thấy chiến thắng của nó. Harry giơ tay lên cao, đám đông hò reo, tập trung nhìn vào thứ trong tay Harry. Đó là…một trái banh Golf chứ có phải Golden Snitch quái đâu.
“Cái gì? Rõ ràng là mình đã bắt được Golden Snitch cơ mà?” Khi nhận ra tiếng la ó của đám đông, Harry vội vàng nhìn vào thứ đang cầm trong tay, một cảm giác xấu hiện lên trong đầu nó.
“Không lẽ…”
Như để chứng thức suy đoán của Harry, Draco cũng bay thấp xuống, với cái tư thế người ở trên cao nhìn xuống, Malfoy châm chọc:
“Gì vậy Potter? Mày nghĩ là lôi trong túi là một quả bóng giơ đại lên là thắng sao?”
Và hình ảnh cuối cùng Harry nhìn thấy là Malfoy giơ quả Golden Snitch lên rồi nó nhất xỉu. Khi Harry tỉnh lại, mưa vẫn còn rơi xối xả trên mặt, và nó vẫn còn nằm dài trên sân bóng. Có người nào đó đang cúi xuống, và Harry nhìn thấy hàm răng trắng bóng lấp lánh.
Nó rên rỉ:
“Ôi, lại là thầy…”
Thầy Lockhart nói to với đám đông chộn rộn chung quanh:
“Trò ấy không biết mình đang nói gì đâu. Đừng lo, Harry. Thầy sẽ chữa cánh tay cho con.”
“Đừng.” Harry kinh hãi thét lên:
“Cám ơn thầy, con muốn để nó như vầy thôi…”
Nó cố gắng ngồi dậy, nhưng cơn đau quả là thấu trời xanh. Chợt nghe có tiếng tách tách quen thuộc ở đâu đó rất gần, Harry bèn quát to:
“Colin, anh không muốn chụp hình ảnh này đâu.”
Thầy Lockhart nói hết sức êm ái:
“Nằm xuống đi con. Phép ếm bùa này đơn giản thôi, thầy đã làm không biết bao nhiêu lần rồi…”
Harry nghiến răng:
“Tại sao không đưa con đi bệnh thất?”
Wood tán thành ngay:
“Thưa giáo sư, đúng là nên đưa Harry đi bệnh thất.”
Mình mẩy Wood đang lấm len bùn sình, nhìn mặt hắn có vẻ khá buồn. Cũng phải thôi, thua thì ai chẳng buồn. Năm nay, Gryffindor hơn hẳn Slytherin về trang bị, huấn luyện cũng chăm chỉ hơn rất nhiều, nhưng sao vẫn thua Slytherin?
Wood không hiểu, nhưng khi nhìn thấy Harry bị thương nghiêm trọng như vậy vẫn cố gắng thi đấu. Hắn cảm thấy nên lo cho thằng bé trước thì hơn, thua rồi năm sau gỡ lại, còn tầm thủ ưu tú như Harry cũng không dễ tìm. Dù sâu trong thâm tâm, Wood đã cho rằng Malfoy ưu tú hơn (tất nhiên, được Julius support mà không thắng mới lạ 😏😏😏)
“Harry, em chơi cừ lắm, hôm nay chúng ta chỉ thiếu một chút xíu may mắn thôi” Wood an ủi.
Qua đám chân cẳng dày đặc cứng vây quanh, Harry vẫn nhìn thấy được Fred và George đang vật lộn để nhét trái Bludger vô một cái hộp. Chừng đó thôi cũng đã là một cuộc chiến đấu ác liệt.
Thầy Lockhart xắn tay áo của chiếc áo chùng xanh ngọc bích, dõng dạc bảo đám đông:
“Lùi lại!”
“Ôi, đừng. Xin thầy đừng…”Harry cố phản đối yếu ớt; nhưng thầy Lockhart đang múa cây đũa phép, và ngay sau đó, thầy chĩa thẳng cây đũa vào cánh tay Harry.
Harry không còn đủ can đảm để ngó xuống tay mình coi chuyện gì đã xảy ra. Nó vẫn nhắm nghiền đôi mắt, mặt ngoảnh đi hướng khác. Nhưng nhìn đám đông đang đứng há hốc mồm và thằng Colin tự nhiên bấm máy như điên, Harry nhận ra chuyện đáng sợ tồi tệ nhất đã tới: cánh tay của nó không còn đau đớn nữa, nhưng đồng thời nó cũng không còn có vẻ gì là một cánh tay.
Thầy Lockhart kêu lên:
“Ủa? Ờ, không sao. Thỉnh thoảng xảy ra sự cố là chuyện thường. Nhưng điểm mấu chốt là xương không còn gãy nữa. Đó là điều cần ghi nhớ. Thế nhé, Harry, cứ từ từ mà đi tới bệnh thất. A, Ron và Hermione, hai trò dìu trò ấy đi nhé. Bà Pomfrey có thể sẽ… ờ… tỉa tót trò lại một tý thôi.”
Lúc này Julius cũng chạy đến, và hắn cười nhu điên khi nhìn về cánh tay của Harry. Thò ra dưới ống tay áo của nó là một cái gì trông giống một cái găng tay cao su dày, màu da người. Thầy Lockhart hóa ra không hề hàn gắn gì xương xẩu của nó hết, mà chỉ đơn giản… rút xương cánh tay nó đi mà thôi.
Bà Pomfrey đương nhiên là không hài lòng lòng chút nào. Bà giận dữ cầm cái tàn tích bất động buồn hiu của cái mà nửa giờ trước còn là cánh tay đắc lực của Harry, la lối:
“Lẽ ra trò phải đến gặp tôi ngay tức thì chớ! Tôi có thể nối xương trong một giây, nhưng làm cho xương mọc lại thì…”
Harry tuyệt vọng:
“Cô sẽ làm được mà, phải không cô?”
Bà Pomfrey quẳng cho Harry bộ đồ bệnh nhân, nói dứt khoát:
“Tất nhiên là tôi sẽ làm được. Nhưng mà rất đau. Trò phải ở lại bệnh thất đêm nay…”
Julius, Julie và Hermione đứng đợi bên ngoài tấm màn quây quanh giường của Harry, trong khi Ron giúp Harry thay quần áo. Cũng mất nhiều thì giờ mới nhét được cái gọi là cánh tay không xương mềm như cao su vô ống tay áo. Từ bên trong tấm màn, Ron vừa kéo mấy ngón tay xuôi xị của Harry qua cổ tay áo, vừa nói vọng ra:
“Sao, Hermione? Tới bây giờ bồ con bênh thầy Lockhart nữa thôi? Harry mà cần rút xương thì đã nhờ ổng rồi.”
Hermione nói:
“Ai cũng có thể có lúc sai sót. Mà nói cho cùng thì cánh tay cũng hết đau rồi, đúng không, Harry?”
“Hết nói nổi nàng này luôn” Julius lắc đầu.
“Ừ. Hết đau. Nhưng cũng hết xài luôn.” Hary trả lời với giọng mệt mỏi
Bà Pomfrey quay lại trên tay cầm một chai lớn đựng một thứ thuốc gì đó dán nhãn “Skele-Gro” (tức viết không đủ của “Skeleton-Growth”). Bà rót thứ thuốc bốc khói ấy vô một cái cốc, đưa cho Harry và nói:
“Tối nay trò sẽ bị hành đấy. Mọc lại xương cốt không phải là chuyện thú vị lắm đâu.”
Harry nhắm mắt uống ực cái món Skele - Gro. Nó làm phỏng cả môi miệng lẫn cổ họng Harry trên đường trôi xuống bụng dạ, khiến Harry ho sù sụ và phun phì phì.
Bà Pomfrey không ngớt tặc lưỡi lắc đầu để bày tỏ ý kiến về những môn thể thao nguy hiểm và những thầy bà bất tài. Cuối cùng, bà cũng rút lui, để cho tụi nhỏ ở lại giúp Harry nuốt thêm mấy ngụm nước cho thông cổ họng.
Hermione có vẻ lo rầu:
“Mình muốn biết tụi Slytherin làm sao mà ếm được tái Bludger ấy.”
Harry dụi đầu xuống gối, nói:
“Chúng mình bổ sung câu đó vô cái danh sách những câu mình sẽ hỏi nó khi tụi mình uống thuốc Đa dịch để biến hình đi. Mình cầu mong sao cho thuốc đó… ngon hơn cái món Skele - Gro này.”
“Này, mấy bạn đang tính làm gì vậy? Thuốc Đa Dịch à?” Julius giả vờ hỏi, mặc dù hắn đã biết mấy đứa này tính làm gì.