Chương 55: Quả Bludger Điên Khùng (1)

Khi vừa ngồi xuống dãy bàn nhà Slytherin, Malfoy ngay lập tức ngồi xuống bên cạnh Julius. Nó bất mãn nói:

“Mày tin nổi không Julius? Tụi nó đang đồn ầm lên là thằng ngốc Potter chính là người thừa kế của Slytherin, chính nó đã điều khiển thứ trong phòng chứa bí mật tấn công Mrs Norris. Thật tức cười, Slytherin hết người cũng chưa tới lượt nó.”

“Vậy mày nghĩ kẻ đã mở phòng chứa bí mật là một người nhà Slytherin?” Julius hỏi lại.

“Không hẳn, nhưng dù sao phòng chứa bí mật có liên quan đến Salazar Slytherin nên chắc chắn người thừa kế không thể nào là một tên Gryffindor ngu xuẩn” Malfoy nói, chắc như đinh đóng cột.

“Biết đâu được, lỡ…” Pansy Parkinson, một học sinh năm 2 khác của nhà Slytherin cũng xen vào.

“Không có lỡ đâu, người thừa kế chắc chắn không phải Potter, Malfoy nói đúng đó, cho dù nhà Slytherin hết người cũng không bao giờ có chuyện một người nhà Gryffindor được thừa kế đâu” Julius khẳng định lại.

Tất nhiên, Harry không phải, người thừa kế là Voldemort, 50 năm trước hắn đã mở căn phòng đó ra, và Myrtle chính là nạn nhân xui xẻo. Còn việc Harry có thể nói được xà ngữ hòn toàn là do ảnh hưởng của Voldemort thôi.

Bữa tối kết thúc, Julius và Malfoy đang chen chúc rời khỏi đại sảnh. Bất chợt, một tiếng la làm tụi nó chú ý.

“Chào anh, Harry!” Đó là tiếng là đầy vui sướng như khi các Fan cuồng nhìn thấy thần tượng của thằng nhóc Colin Creevey.

Malfoy nhìn qua, khi nó nhìn thấy “bộ tứ siêu phàm” cũng đang chen chúc trong đám đông, nó chen vào, định đến khinh bỉ Harry mấy câu. Có lẽ Malfoy cũng không trả lời được tại sao nó ghét Harry như vậy, nhưng mỗi khi nhìn thấy mặt nó, Malfoy lại cảm thấy ghét cay ghét đắng.

“Đi về thôi Malfoy, mai mày còn có một trận thi đấu Quidditch mà” Julius kéo tay Draco Malfoy, ngăn cản nó tìm Harry gây sự, mai lên sân rồi thanh toán, không tốt hơn à?

“Hừ, được rồi, mai tao sẽ cho nó ăn hành ngập mồm, cho nó hết lên mặt”. Malfoy cũng bình tĩnh lại, nhớ đến trận Quidditch ngày mai, đối thủ là Gryffindor, Malfoy cảm thấy hưng phấn dị thường.

Không thể không nói, nhờ sự trợ giúp của Julius, hiện giờ Malfoy mới là tầm thủ xuất sắc nhất của Hogwarts, nên cho dù ngày mai có phải đối đầu với Gryffindor full trang bị cam, Draco cũng tỏ ra không hề sợ hãi.

Sáng hôm sau, thời tiết có vẻ khá oi bức và có vào dấu hiệu của một cơn giông. Khi Julius và Malfoy bước tới đại sảnh đường để ăn sáng, tụi nơ bắt gặp đội Slytherin đang ngồi túm tụm, trông đứa nào đứa đấy khá căng thẳng và cũng chẳng đứa nào nói năng gì nhiều.

Trái ngược với bên đó, đội nhà Gryffindor tỏ ra sung sức hơn bao giờ hết, chưa bao giờ chiếc cúp vô địch gần tụi nó đến như vậy. Với sự hỗ trợ của những cây chổi Nimbus 2001 hiện đại nhất mà tụi nó chỉ có thể thấy trong mơ. Ý chí chiến đấu của đám sư tử bốc lên hừng hực như một vị chúa sơn lâm vừa mới thức dậy sau một giấc ngủ dài.

Gần 11 giờ, cả trường kéo nhau ra sân Quidditch. Ron và Hermione vội vã chạy đến cầu chúc Harry may mắn trước khi nó bước vào phòng thay đồ, trong khi con nhỏ Julie thì đang theo sát anh trai mình.

“Nè, xem ra năm nay Gryffindor mạnh dữ hén” Julius cười cười.

“Phải, tụi em sẽ vô địch, nếu anh không can thiệp vào” Julie cay cú đáp trả lời khiêu khích của anh trai nó. Rõ ràng trận thua năm ngoái vẫn còn làm nó khó chịu.

Nhưng cũng hết cách, con nhỏ không phải thánh đấu sĩ, cũng không có hack cheat do ông thần ban cho, nên một khi Julius đã sử dụng niệm lực, con nhỏ cũng chẳng làm gì được. Nói cho trọng tài sao? Quên đi, niệm lực của Julius cho dù là hắn sử dụng trước mặt Dumbledore cũng chẳng phát hiện được, trừ khi hắn muốn điều khiên Dumbledore thôi.

Bên trong phòng thay đồ nhà Slytherin, không khí bị đè nén một cách khủng khiếp, tụi nó thay đồ một cách máy móc, vì trong thâm tâm tụi nó, hôm nay mình thua chắc rồi. Malfoy thấy thế, nó hắng giọng rồi bắt đầu nói bằng giọng hùng hồn.

“Đám Gryffindor có chổi tốt hơn chúng ta, chỉ hơn một chút thôi. Nhưng chúng ta có tầm thủ xuất sắc nhất Hogwarts trong vòng 1 thế kỉ này, chúng ta sẽ thua chắc?”

Nghe vậy, đội nhà Slytherin cũng bình tĩnh lại được đôi chút, nhưng liệu tụi nó sẽ bình tĩnh được bao lâu khi nhìn thấy đám Gryffindor lướt nhanh qua mặt chúng.

Khi cả đội bước ra, âm thanh nổi lên ầm ầm để chào chúng: chủ yếu là tiếng hoan hô, bởi vì cả hai nhà Ravenclaw lẫn Hufflepuff đều háo hức mong cho đội Slytherin thua. Nhưng đám Slytherin trên khán đài cũng la rộ, huýt sáo để dập tinh thần đội Gryffindor.

Bà Hooch, giáo viên dạy bay và là trọng tài, yêu cầu hai đội trưởng bắt tay nhau. Cả hai làm đúng như lời bà bảo, nhưng khi bắt tay nhau, người này ném cho người kia cái lườm lườm đe dọa, và họ bóp tay nhau có hơi chặt quá mức cần thiết.

Bà Hooch nói:

“Nghe tiếng còi của tôi, ba… hai… một…”

Cùng với tiếng gầm gừ từ đám đông, mười bốn cầu thủ phóng vọt lên bầu trời xám xịt. Harry bay cao hơn tất cả, đảo nhìn khắp nơi đề tìm trái banh Snitch.

Đuổi sát theo phía sau là Malfoy, nó la lớn:

“Đầu sẹo, khoẻ không?”

Harry không có thì giờ trả lời. Đúng lúc đó, một trái Bludger đen nặng nề lao về phía Harry; nó tránh được trong đường tơ kẽ tóc, trái banh bay sát đến nỗi nó cảm thấy tóc tai dựng đứng lên khi trái banh bay sượt qua.

George gọi:

“Harry, sát sườn!”

Anh phóng nhanh như chớp ngang qua Harry, cây gậy trong tay sẵn sàng giáng trả trái Bludger về phía Slytherin. Harry thấy George nện cho trái Bludger một cú trời giáng về phía Adrian Pucey, nhưng trái Bludger đột ngột đổi hướng giữa chừng trên không trung, rồi lại quay về phía Harry mà lao tới tấn công.

Harry thả mình rớt xuống thật nhanh để tránh banh, còn George thì cố tìm cách đánh thật mạnh nó về phía Malfoy. Một lần nữa, trái Bludger lại chuyển hướng bay như cây boomerang của thổ dân Châu Úc, cứ quay lại nhè đầu Harry mà lao tới.

Harry tăng tốc độ tối đa, phóng vọt tới đầu kia của sân vận động. Nó vẫn nghe thấy tiếng trái Bludger xé gió bay theo phía sau. Có chuyện gì vậy? Bludger không bao giờ cứ chăm chăm nhắm vô một cầu thủ như vầy cả. Nhiệm vụ của Bludger là cố quật ngã càng nhiều cầu thủ càng tốt cơ mà…

Fred Weasley đang đợi trái Bludger ở đầu kia sân vận động. Khi Fred tống hết sức mình vào trái Bludger thì Harry thụp xuống né. Trái Bludger bị đấm văng tuốt ra khỏi sân bóng.

Fred vui vẻ gọi Harry:

“Xong rồi!”

Nhưng anh đã nhầm. Làm như thể bị nam châm hút, trái Bludger lại dội về giáng thẳng vào Harry, và một lần nữa, Harry chỉ còn nước tháo chạy có cờ.

Trời đã bắt đầu mưa. Harry cảm thấy những giọt mưa to rớt lộp độp xuống mặt, vỡ tung tóe trên tròng mắt kính của nó. Nó chịu, không căn cứ vào đâu được để mà biết trận đấu đang ra sao, cho tới khi nghe tiếng Lee Jordan, người bình luận Quidditch, xướng lên:

“Đội Slytherin đang bị dẫn trước, 60 - 30. Những cây chổi ưu việt của đội Gryffindor quả là đang phát huy tầm lợi hại của chúng.”

Đám đông hò reo khi thấy Gryffindor dẫn trước mà không một ai quan tâm đến việc trái Bludger điên cứ tìm mọi cách để quật ngã Harry ở trên không.

Fred và George bây giời bay sát hai bên Harry, sát đến nỗi Harry không thể nhìn thấy gì cả ngoại trừ mấy cánh tay vung ngang vẩy dọc của hai người.Nó không có cơ hội nào để tìm kiếm trái Snitch, chứ đừng nói tới chuyện bắt được.

Cũng may nhờ đã được trang bị loại chổi mới nên việc bảo vệ xung quanh Harry cung khá dễ dàng, chứ nếu xài Comet hay Cleansweep đời cũ chắc bây giờ Harry đã nằm một đống.

Fred gầm gừ:

“Có ai đó… quấy rối… trái… Bludger… này.”

Anh quất cật lực cây gậy của mình vào trái Bludger khi nó lao đến trong một cuộc tấn công mới vào Harry.

George nói:

“Chúng ta cần tạm dừng trận đấu một lát.”

Anh cố gắng ra hiệu cho Wood, cùng lúc kịp chặn trái Bludger tông bể mũi Harry.

Wood hiển nhiên là nhận được thông điệp của George. Bà Hooch thổi còi, và Harry, Fred, George cùng đáp xuống mặt đất trong khi trái Bludger điên vẫn chưa chịu buông tha. Cả đội Gryffindor tụ tập lại, trong khi đám cổ động viên Slytherin trên khán đài hè nhau la trộ.

Wood hỏi với giọng hơi bực mình:

“Có chuyện gì vậy? Chúng ta đang chuẩn bị đè bẹp tụi nó. Fred, George, hai đứa bây ở đâu khi trái Bludger cản phá Angeline làm bàn gia tăng cách biệt hả?”

George tức giận đáp:

“Tụi này lúc ấy đang ở trên cao cách bạn ấy gần bảy thước, và đang bận đánh trả trái Bludger kia để ngăn nó ám sát Harry. Có người đã ếm nó –Nó không chịu buông tha Harry. Suốt từ đầu trận đấu, nó không thèm rượt đuổi theo ai khác hết. Bọn Slytherin ắt là đã làm gì nó.”

Wood nói một cách lo lắng:

“Nhưng hai trái Bludger đã được khóa kỹ trong phòng cô Hooch từ cuộc tập luyện cuối cùng tới nay mà. Lúc đó, mấy trái banh đâu có bị gì đâu.”

Trong khi bà Hooch chưa đi tới, Harry kịp nói nhanh:

“Xin nghe em. Hai anh mà cứ bay xung quanh em hoài như vậy thì chỉ còn cơ hội duy nhất để em có thể bắt được trái Snitch là nó tự bay vô ống tay áo của em thôi. Hai anh cứ quay về với đội, để mặc em xoay sở với trái Bludger quỉ quái.”

Fred nói:

“Đừng có ngu. Nó tông bể đầu em như chơi.”

Wood hết nhìn Harry đến nhìn anh em nhà Weasley. Alicia giận dữ nói:

“Anh Wood, chuyện này hết sức điên khùng. Anh không thể để cho một mình Harry xoay sở với trái Bludger điên đó. Anh phải yêu cầu điều tra…”

Harry nói:

“Nếu chúng ta dừng trận đấu lúc này thì chúng ta thua thiệt! Mà chúng ta không thể để thua đội Slytherin chỉ vì một trái Bludger phát khùng!”

“Anh Wood, chúng ta đã chờ chiếc cúp vô dịch này quá lâu rồi, lần này nhờ Julie chúng ta mới có cơ hội vượt qua đám Slytherin, anh hãy bảo các anh ấy cứ để một mình em xoay sở.”

George tức tối bảo Wood:

“Đây là lỗi của anh, anh Wood. “Có chết cũng phải cố gắng”, anh đã nói với thằng bé một điều hết sức ngu ngốc!”

Bà Hooch đã đến bên bọn chúng. Bà hỏi Wood:

“Sẵn sàng tiếp tục trận đấu chưa?”

Wood nhìn vào đôi mắt cương quyết của Harry, nói:

“Được. Fred, George, hai em đã nghe Harry nói rồi đó –Cứ để nó một mình chọi tay đôi với trái Bludger đó. Chúng ta sẽ cố mở rộng cách biệt để Harry có thể không cần quan tâm đến trái Snitch nữa. Nhớ Harry, em phải đặt an toàn của bản thân lên trên hết.”

Tiếng còi của bà Hooch vang lên, Harry phóng vọt lên không trung, nghe tiếng hú vun vút của trái Bludger điên đuổi sát phía sau. Harry bay lên càng lúc càng cao. Nó lộn mèo, đột ngột sà xuống rồi bất thình lình vọt lên, lượn theo hình xoắn ốc, bay ngoằn ngoèo theo đường zic –zắc, có lúc lại lăn tròn như bánh xe.

“Trái Bludger ấy sao toàn đuổi theo Harry vậy? Không lẽ nó lại bị ai ếm?” Ron lo lắng nhìn về Harry trên không trung.

“Không lẽ nào... Không, anh Ju sẽ không làm trò đó, vậy ai đang khống chế quả bóng Bludger đó chứ?” Julie tự nhủ.

P/s: Tối còn 1 chương