Lịch sử Pháp thuật là môn chán nhất trong thời khóa biểu của bọn trẻ. Người dạy môn này là giáo sư Binns, là vị giáo sư ma duy nhất của bọn chúng. Và điều duy nhất thú vị trong tất cả các buổi học với giáo sư này là giáo sư vào lớp học bằng cách đi xuyên qua tấm bảng đen.
Giáo sư Binns đã khô quắt lại và cổ xưa cực kỳ, nhưng nhiều người nói giáo sư vẫn không hề nhận ra là mình đã chết. Có hôm giáo sư thức dậy rồi cứ vậy mà lên lớp, bỏ lại cái xác của mình ngồi nguyên trên chiếc ghế bành trong phòng giáo viên.
Từ đó tới nay, lề thói và phong cách của giáo sư không hề thay đổi một chút xíu nào. Ngày hôm nay cũng chán ngắt như mọi ngày. Giáo sư Binns mở giáo án ra và bắt đầu đọc một giọng đều đều tẻ nhạt nghe như tiếng rè rè của một cái máy hút bụi cũ kỹ cho đến khi mọi người trong lớp chìm đắm trong cơn mê ngủ, thỉnh thoảng choàng dậy để ghi chép một cái tên hay một mốc thời gian, rồi lại gục xuống ngủ tiếp.
Giáo sư đọc được chừng nửa giờ đồng hồ thì xảy ra một chuyện mà trước đây chưa bao giờ xảy ra: Hermione giơ tay xin phát biểu. Đang giữa chừng bài diễn giảng chán chết người về Hội nghị Warlock Quốc tế năm 1289, giáo sư liếc mắt, nhận thấy cánh tay giơ cao Hermione, bèn rỏ ra kinh ngạc hết sức:
“Trò… ơ… trò…”
“Thưa giáo sư, con tên Hermione ạ. Con thắc mắc không biết giáo sư có thể kể cho chúng con nghe điều gì đó về Phòng chứa Bí mật không ạ?”
Giọng Hermione rất rõ ràng. Dean Thomas đang ngồi há hốc mồm ngó trừng trừng qua cửa sổ, chợt bừng tỉnh cơn mơ. Lavender Beown thì ngóc đầu khỏi hai cánh tay khoanh tròn trên bàn, còn Neville thì trượt khỏi cùi chỏ khỏi mặt bàn.
Julius cũng buông bút xuống, ngẩng đầu lên, mặc dù đã biết về căn phòng kia từ trước khi sinh ra (trên thế giới này 😙😙😙😙) hắn vẫn muốn nghe người trong cuộc bày tỏ cái nhìn về phòng chứa bí mật
Giáo sư Binns chớp chớp mắt. Ông nói bằng giọng khô khan khò khè:
“Môn ta dạy là Lịch sử Pháp thuật, trò Hermione à. Cái mà ta dạy là các sự kiện, chứ ta không dạy truyền thuyết hay huyền thoại.”
Giáo sư tằng hắng một cái nghe như tiếng viên phấn bị bẻ gãy rồi lại tiếp tục:
“Vào tháng chín năm đó, một tiểu ban các phù thủy Sardinian…”
Nhưng giáo sư chỉ mới lắp bắp được mấy câu thì phải dừng lại: bàn tay của Hermione lại vẫy vẫy trên không.
“Gì đó trò Hermione?”
“Thưa giáo sư, chẳng phải truyền thuyết cũng dựa phần nào vào một sự kiện nào đó sao?”
Giáo sư Binns nhìn Hermione với vẻ ngạc nhiên đến nỗi Julius cũng cảm thấy lo lắng cho cô nàng. Xưa nay chưa từng có một học sinh nào dám làm ngưng bài giảng của giáo sư Binns, dù là khi ông còn sống hay đã chết nếu ở kiếp trước, con nhỏ này bị đuổi ra ngoài là cái chắc.
Giọng giáo sư chậm rãi:
“À, phải. Ta nghĩ cũng có người cho là như vậy,…”
Rồi ông ngó chăm chăm Hermione như thể đây là lần đầu tiên ông mới nhìn thấy một đứa học trò thật sự:
“… tuy nhiên, cái huyền thoại mà trò nói tới chỉ là một câu chuyện giật gân, thậm chí quái dị lố bịch…”
Cả lớp bây giờ đang dỏng tai nghe từng lời giáo sư Binns. Giáo sư lờ mờ ngó cả đám, thấy mọi gương mặt đều ngước lên nhìn mình. Có vẻ là giáo sư hoàn toàn bất ngờ trước một cảnh tượng thú vị bất thường như vậy. Ông từ tốn nói:
“Thôi được, thôi được. Để ta nhớ xem… Phòng chứa Bí mật… Các trò ắt hẳn đều biết, học viện Hogwarts là do bốn vị pháp sư và phù thuỷ vĩ đại nhất của thời xưa thành lập cách đây một ngàn năm… Chính xác ngày nào thì không rõ…”
“Bốn ký túc xá trong trường ngày nay được đặt theo tên của bốn vị đó: Godric Gryffindor, Helga Hufflepuff, Rowena Ravenclaw, và Salazar Slytherin. Họ cùng nhau xây tòa lâu đài này, khuất xa tầm mắt tọc mạch của dân Muggle, bởi vì thời đó người thường vẫn còn rất sợ pháp thuật huyền bí, và phù thủy thời đó thường phải chịu đựng nhiều sự khủng bố, hành hạ.”
Giáo sư ngừng lại, đảo cặp mắt lờ mờ quanh phòng, rồi tiếp tục:
“Trong vài năm đầu, các nhà sáng lập cùng làm việc với nhau rất hòa thuận, cùng tìm kiếm những người trẻ tuổi có năng lực pháp thuật để đưa về lâu đài đào tạo. Nhưng rồi giữa họ dần dần nảy sinh mâu thuẫn.”
“Giữa Slytherin và những người khác có một sự rạn nứt ngày càng sâu rộng khó hàn gắn. Slytherin thì muốn việc tuyển chọn phù thủy trẻ vào Hogwarts phải chặt chẽ hơn. Ông ta cho rằng phù thủy chỉ nên được truyền dạy cho con cái những gia đình phù thủy thuần chủng mà thôi.”
“Ông không thích thu nhận những đứa trẻ con nhà Muggle, vì cho là chúng không đáng tin cậy. Một thời gian sau, lại xảy ra một cuộc tranh luận gay gắt về đề tài đó giữa Slytherin và Gryffindor, cuối cùng Slytherin bỏ trường ra đi.”
Giáo sư Binns lại ngừng nói, dẫu môi ra, trông như một con rùa già nhăn nheo:
“Những nguồn sử liệu đáng tin cậy cho chúng ta biết khá nhiều chứng cứ xác thực. Nhưng các sự kiện chân thật này đã bị một huyền thoại kỳ cục về Phòng chứa Bí mật làm cho mờ mịt đi. Người ta đồn đại là Slytherin đã cho xây dựng một căn phòng bí mật trong lâu đài, mà những người đồng sáng lập khác không hề hay biết gì hết.”
“Theo như huyền thoại thì Slytherin đã phong ếm căn phòng bí mật đó, để không một người nào có thể mở nó ra, cho đến khi người kế vị thực thụ của Slytherin đến trường. Chỉ riêng một mình Người kế vị mới có thể mở bùa ếm Phòng chứa Bí mật, thả ra nỗi kinh hoàng cất giấu bên trong, để thanh trừng hết những kẻ không xứng đáng theo học pháp thuật.”
Khi câu chuyện chấm dứt, lớp học im lặng như tờ; nhưng không phải sự im lặng ngái ngủ như ngày thường trong các buổi học của giáo sư Binns.
Có cái gì đó rất khó chịu vẫn lơ lửng trong không trung khi bọn trẻ cứ ngước mắt nhìn giáo sư Binns, chờ đợi giáo sư nói thêm điều gì nữa. Trông giáo sư Binns đã hơi bực mình:
“Dĩ nhiên toàn bộ câu chuyện này là hết sức nhảm nhí. Thực tế là nhà trường đã nhiều lần cử những phù thủy thông thái nhất tiến hành tìm kiếm chứng cứ về một căn phòng bí mật như thế. Nhưng căn phòng đó không hề có. Chẳng qua đó chỉ là một câu chuyện để hù dọa những kẻ khờ dại cả tin mà thôi.”
Bàn tay của Hermione lại vọt lên không trung:
“Thưa thầy, chính xác thì cái gọi là nỗi kinh hoàng cất giấu bên trong phòng bí mật ấy, là cái gì ạ?”
Vẫn bằng giọng nói khô khan lạo xạo, giáo sư Binns nói:
“Người ta tin là bên trong phòng bí mật có giấu một thứ quái vật gì đó mà chỉ có một mình Người kế vị Slytherin mới điều khiển nổi.”
Cả lớp đưa mắt nhìn nhau lo lắng. Giáo sư Binns thu xếp các tờ giáo trình của ông lại, nói thêm:
“Ta đã nói rồi, cái đó không hề có. Chẳng có một Phòng chứa Bí mật nào cả và cũng chẳng có con quái vật nào cả.”
Seamus chợt nói:
“Nhưng mà, thưa thầy, nếu Phòng chứa Bí mật chỉ có thể được mở ra bởi chính Người kế vị Slytherin, thì đâu có ai khác có thể mở được nó, phải không thầy?”
Giáo sư tỏ ra bị quấy rầy quá sức:
“Nhảm nhí. Nếu bao nhiêu hiệu trưởng kế tục của Hogwarts mà còn không tìm ra cái gì thì…”
Parvati vọt miệng:
“Nhưng, thưa thầy, có khi phải dùng đến Tà thuật Hắc ám mới mở được…”
Giáo sư Binns:
“Tại người ta không muốn dùng Tà thuật Hắc ám, chứ không phải là người ta không biết dùng đâu, trò Xu Rỗng ạ. Ta nhắc lại, nếu một người như cụ Dumbledore…”
Dean Thomas vẫn chưa chịu thôi:
“Nhưng có thể người mở phải có liên hệ gì đó với Slytherin, mà cụ Dumbledore thì lại không, nên…”
Julius ngồi nhìn cả lớp đang ngao nhao tranh luận khiến hắn cảm thấy khá buồn cười nếu tụi nhỏ này mà đem sự hăng hái, nhiệt tình đó vào học tập thì chắc chắn chúng nó sẽ trở thành những phù thuỷ mạnh mẽ. Nhưng tiếc là cuộc đời luôn luôn trớ trêu như vậy. Khi ta còn đi học thì chẳng bao giờ chịu tập trung học hành. Đến khi ra đời rồi, thấy hói tiếc, chúng ta lại ép buộc lên các thế hệ sau, cứ như vậy vòng lặp đó sẽ luôn diễn ra. Đó dũng là thực trạng hiện nay của giáo dục Việt Nam: không tạo ra được sự hăng hái, nhiệt tình cho học sinh.
Thôi quay lại câu chuyện: Giáo sư có vẻ thấy quá đủ rồi, bèn lạnh lùng đáp:
“Thôi đủ rồi! Đó chỉ là một huyền thoại! Không hề tồn tại. Không có một tí xíu bằng chứng nào là Slytherin từng xây dựng một cái gì như cái hốc xép bí mật để chổi, chứ đừng nói chi tới cả một căn phòng bí mật! Ta hối tiếc là đã kể cho các trò nghe một câu chuyện ngu ngốc!”
“Chúng ta sẽ quay lại, nếu các trò vui lòng, với bài học lịch sử, với những sự kiện hiển nhiên chắc chắn, xác minh được, và đáng tin được! những sự kiện hiển nhiên chắc chắn, xác minh được, và đáng tin được!”
Thế là trong vòng năm phút sau, cả lớp lại chìm đắm vào trạng thái mê ngủ lờ đờ y như từ xưa tới nay. Khi buổi học tan, Ron, Harry, Julie và Hermione cùng nhau chen qua hành lang đông đúc học sinh để chạy về phòng ngủ, quẳng cho được cái cặp xuống giường trước khi chạy xuống Sảng đường ăn cơm chiều. Ron nói với 3 đứa còn lại:
“Hồi nào giờ mình vẫn biết Salazar Slytherin là một lão điên quái dị, nhưng mình không hề biết là chính lão khởi xướng cái vụ phù thủy thuần chủng. Mấy bồ có cho tiền mình cũng không thèm vô nhà của lão. Nói thiệt với mấy bồ, nếu mà cái nón phân loại xếp mình vô nhà Slytherin….”
“Khụ khụ…” Ron còn đang hăng say đả kích Slytherin thì một tiếng ho cắt ngang nó.
“Nếu được vào Slytherin thì trò sẽ làm gì? Trò Weasley?” Giọng nói lạnh lùng của Snape vang lên sau lưng bộ tứ. Tụi nó hoảng hồn.
“Thôi xong, ổng đã ghét tụi mình bây giờ để ông nghe được mình nói xấu Slytherin…” Ron quýnh lên, định giải thích.
Nhưng khi cả 4 đứa quay đầu lại, làm gì có thầy Snape, chỉ có Julius đang tươi cười nhìn mấy đứa. Tụi nó còn chưa hiểu chuyện gì xảy ra thì giọng giáo sư “hắc ám” lại vang lên từ miệng Julius 😎😎😎
“Thế nào, trò Weasley? Trừ nhà Gryffindor 20 điểm” phải nói là điệu bộ, thanh âm của thầy Snape đều được Julius bắt chước một cách hoàn hảo, nếu chỉ nghe giọng nói không thôi thì có lẽ cũng không học sinh nào phân biệt được thật giả.
“Julius!!!” Tỉnh hồn, 4 đứa rống lên rồi ngào lên Julius tính cho hắn 1 trận. Nhưng tụi nó bắt kịp tốc độ của Julius sao? Thế là cả đám hò hét ầm ĩ, đuổi nhau chạy loạn xạ trong hành lang đến đại sảnh.