Chương 53: Tin Đồn (2)

Nghe đực câu nói của Dumbledore, đám Harry cảm thấy như vừa được đại xá, tụi nó lập tức rút lui, cố gắng không ù chạy, nhưng bước càng nhanh càng tốt.

Khi tới được tầng lầu phía trên văn phòng thầy Lockhart, chúng kéo vô một phòng học trống và nhẹ nhàng đóng kín tất cả các cửa.

Harry ngó thăm dò gương mặt mấy đứa bạn mình trong bóng tối:

“Mấy bồ nghĩ xem, tại sao tiếng nói đó chỉ có mình tôi nghe thấy chứ?”

“Có lẽ đúng như bồ đã nói, bồ nghe nhầm!” Ron nói ngay, không ngập ngừng chút nào.

“Không phải” Julius phản bác.

“Chúng ta đã đi theo âm thanh đó và phát hiện ra con mèo nên đây không thể nào là chuyện ngẫu nhiên hay nhầm lẫn gì được” Nhìn về phía đám nhóc Julius nhắc nhở.

“Bạn cũng không tin mình chứ gì?” Harry nhìn về phía Ron.

Ron đáp nhanh:

“Dĩ nhiên là mình tin. Nhưng bồ phải nhìn nhận là chuyện đó cũng quái dị…”

Harry đồng ý:

“Tôi biết là quái dị. Nhưng toàn bộ câu chuyện đều quái dị. Hàng chữ ghi trên tường nhắm nói lên cái gì chứ? Phòng chứa bí mật đã được mở ra là có ý nghĩa gì?”

Ron chậm rãi nói:

“Bồ biết không, nó gợi cho mình nhớ tới một điều gì đó. Mình nghĩ là có một vài lần, ai đó từng kể cho mình nghe một câu chuyện về một căn phòng bí mật ở trường Hogwarts… dám anh Bill lắm…”

Harry sực nhớ ra:

“Còn Squib là cái quỉ gì vậy?”

Ron phì cười khoái chí làm Harry ngạc nhiên hết sức:

“Ờ, cũng chẳng có gì khôi hài lắm đâu, nhưng tại vì đó lại là thầy Filch thì mới tức cười. Squib là một người sinh ra trong một gia đình phù thủy nhưng lại không có một tý năng lực pháp thuật nào cả.

“Đại khái ngược lại với những phù thủy xuất thân từ những gia đình Muggle hoàn toàn ấy. Nhưng Squib thì hiếm thấy hơn. Nếu thầy Filch thử học ma thuật qua khóa Kwikspell, thì mình đoán chắc thầy là một Squib.”

“Điều này thích giải được nhiều chuyện. Như tại sao thầy ghét bọn bọn học sinh tụi mình dữ vậy. thầy cay cú ấy mà.”

Nói xong, Ron lại cười khoái trá.

“Còn chuyện về phong chứa bí mật…” Julie nhắc lại. Nhưng câu nói của con nhỏ bị cắt ngang bởi tiếng chuông đồng hồ gõ vang ở đâu đó.

“Nửa đêm rồi. Tụi mình nên về phòng ngủ lại kẻo lại bị thầy Snape bắt gặp rồi gán thêm cho cái tội gì nữa bây giờ.” Harry đề nghị.

Suốt ngày hôm sau, cả trường không bàn tán cái gì khác hơn ngoài vụ Mrs Norris bị ếm bùa. Thầy Filch cứ liên tục hâm nóng câu chuyện trong đầu người ta bằng cách rình rập ở chỗ mà Mrs Norris bị tấn công, như thể thầy nghĩ rằng kẻ đã làm chuyện đó thể nào cũng quay trở lại.

Tụi Harry nói đã nhìn thấy thầy ra sức cạo bỏ cái thông điệp trên tường bằng cái Nùi giẻ Pháp thuật Chùi mọi thứ của bà Skower, nhưng vẫn không đạt được chút xíu hiệu quả nào. Những hàng chữ cứ nhá sáng rực rỡ trên bức tường đá.

Khi nào không bận canh gác hiện trường vụ án Mrs Norris, thầy Filch lại đi rảo khắp các hành lang, láo liên đôi mắt đỏ ngầu, chộp bất cứ đứa học trò nào đáng ngờ để phạt cấm túc, có khi chỉ vì những lý do như “thở to” và “hí hửng ra mặt”.

“Hajz, đúng kiểu chó điên” Julius cũng lắc đầu ngán ngẩm.

Ginny Weasley dường như xúc động mạnh và rất lo âu về số phận Bà Noris. Theo lời Ron thì cô bé rất yêu mèo. Ron cố làm cho cô bé đỡ sầu:

“Tại vì em chưa từng nếm mùi Mrs Norris đó thôi. Chứ thiệt tình mà nói, không có Mrs Norris thì đỡ cho tụi mình lắm đó.”

Đôi môi Ginny run run, Ron lại trấn an:

“Nhưng mà ở Hogwarts, mấy chuyện như vầy không xảy ra thường xuyên lắm đâu. Thể nào một ta cũng bắt được cái đồ điên nào đó đã gây ra cớ sự rồi tống cổ hắn ra khỏi trường cho mà coi. Anh chỉ cầu cho kẻ đó có đủ thì giờ ếm bùa hoá đá cho cả ông Filch trước khi bị đuổi.”

Gương mặt Ginny chợt trắng bệch tái mét. Ron vội nói:

“Anh chỉ nói đùa thôi mà…”

Vụ tấn công Mrs Norris cũng có ảnh hưởng đối với Hermione. Trước đây, cô nàng này đã siêng năng đọc sách thì bây giờ, cả buổi sáng hôm đó, Julius không hề thấy cô nàng rời khỏi thư viện.

Khi Julius, Julie, và Ron đang đọ sức với bài làm môn Lịch sử Pháp thuật. Giáo sư Binns đã yêu cầu mỗi đứa phải viết một bài luận dài chín tấc về đề tài “Hội nghị Trung cổ các Phù thủy châu Âu”. Thì Hermione đang cặm cụi tìm kiếm gì đó giữa những giá sách.

Đang lúc đó, Harry bước vào, ngôi xuống cạnh Ron. Thấy đồng bọn, Ron giống như tìm được đối tượng, nó tức giận nói:

“Mình không thể tin được, viết bở hơi tai mà còn thiếu tám phân…” Nó buông tấm giấy da ra, thế là tấm giấy cuộn tròn lại ngay.

“Hermione đâu?” Harry hỏi sau khi quét mắt một vòng mà không nhìn thấy cô nàng bác học này, nó cần sự hỗ trợ nha.

Julie chỉ về phía các kệ sách:

“Ở đâu đằng đó ấy. Đang lục tìm một cuốn sách khác. Mình chắc bạn ấy tính đọc hết cả cái thư viện trước lễ Giáng Sinh.”

Harry kể cho cả đám nghe chuyện Justin tránh mặt mình. Ron vừa viết nguệch ngoạc, chữ nào chữ nấy bự như con gà tồ, để cho bài luận của nó có vẻ đầy chữ, vừa nói:

“Hổng biết hơi đâu mà bồ lại đi bận tâm chuyện nhảm ấy. Mình đã bảo thằng đó hơi đần mà. Toàn nói mấy chuyện xà bần, nào là thầy Lockhart vĩ đại ra làm sao…”

Vừa lúc đó Hermione hiện ra giữa hai kệ sách. Trông cô bé quạu hết sức, nhưng được cái là có vẻ sẵn lòng trò chuyện. Cô bé ngồi xuống bên cạnh Julius

“Có bao nhiêu cuốn “Hogwarts –một lịch sử” đều được mượn hết trơn. Còn danh sách chờ mượn quyển đó thì dài tới hai tuần lễ. Phải chi hồi đó mình không bỏ lại cuốn của mình ở nhà. Nhưng thiệt tình lúc đó không cách nào nhét được nó vô cái rương đã đầy ắp sách của thầy Lockhart.”

Harry tò mò hỏi:

“Bạn cần cuốn đó để làm gì?”

Hermione đáp:

“Thì cũng cùng lý do với mấy người khác muốn mượn cuốn đó: đọc mấy huyền thoại về Phòng chứa Bí mật.”

“Trong đó nói gì?” Ron cũng tỏ ra khá hứng thú.

“Khổ vậy! Mình không tài nào nhớ được. Mà kiếm mấy sách khác thì không cuốn nào có chuyện đó.”

“Anh Ju, anh biết chuyện về phòng chứa bí mật gì đó không?” Julie nhìn về phía anh trai “biết tuốt” của mình. Điều này cũng làm đám Harry sửng sốt

Đúng rồi nha, bên cạnh mình có một phù thuỷ thuần huyết xuất thân từ một gia tộc lâu đời, lại còn là Slytherin nữa chứ. Thế là tụi nó đều tập chung vào Julius, 8 con mắt nhìn chằm chằm làm người mặt dày như hắn cũng cảm thấy không được tụ nhiên.

“Phòng chứa bí mật sao?” Julius chậm rãi bắt đầu.

“Đó là một truyền thuyết…” Tụi nhóc đang chăm chú vào câu chuyện của Julius thì bất thình lình, tiếng chuông vào lớp vang lên.

“Thôi để lúc khác đi, chúng ta vào lớp thôi” Julius kết thúc ngay khi chưa bắt đầu câu chuyện.

Bất chợt, Ron hoảng hốt la lên, rồi khẩn khoản van nài Hermione:

“Cho mình ngó qua bài luận của bồ một cái đi.”

Hermione bỗng nhiên trở mặt nghiêm nghị:

“Không đời nào. Bạn đã có tới mười ngày để chuẩn bị bài luận kia mà.”

“Mình chỉ cần thêm hai phân nữa là kết thúc được rồi, cho ngó một chút đi mà…”