Chương 52: Tin Đồn (1)

Dumbledore nghĩ như vậy cũng là bình thường, dù sao cụ cũng đã lớn tuổi. Sau từng ấy năm, cụ đã từng trải qua bao nhiêu sóng gió, chuyện lớn chuyện nhỏ vô số kể. Mặc dù không dám tự nhận là học nhiều hiểu rộng, nhưng cụ cũng khá tự tin vào kiến thức của mình.

Nhưng hôm nay, sau khi mất kha khá thời gian, cụ mới tìm ra câu trả lời, nhưng ngay lập tức, Dumbledore nhận được là có người đã tìm ra câu trả lời trước ông. Đó lại là một học sinh năm 2 mới đáng kinh ngạc.

Nên ngay lập tức, trong đầu Dumbledore loé lên suy nghĩ là nhất định Julius biết về sự tồn tại của phòng chứa bí mật, có lẽ là trong các tài liệu của gia tộc Landcaster có ghi lại về căn phòng này. Đừng quên, gia tộc Landcaster so với Hogwarts còn có lịch sử lâu đời hơn, có thể so được với lịch sử nước Anh.

Còn việc có thể chính Julius là “người thừa kế” Dumbledore đã loại bỏ từ lâu, người thừa kế của một gia tộc như Julius cũng chẳng cần cái phòng chứa bí mật này.

Với lại, Julius bình thường cũng khá thân cận với các học sinh có xuất thân Muggle khác, nên nếu hắn là “người thừa kế” Dumbledore cũng chẳng cần quan tâm về an toàn của các học sinh nữa.

Nhưng rõ ràng Julius không phải, nên cụ tin chắc thằng nhóc Julius này đã được nghe kể hoặc đọc được điều gì đó về phòng chứa bí mật.

“Quan sát tốt đấy, trò Julius. Đúng vậy Filch à, con mèo của anh chỉ bị hoá đá thôi….” Nhìn về phía Julius một lúc bằng ánh mắt đầy tò mò, cụ lên tiếng.

Không đợi thầy hiệu trưởng nói tiếp, Thầy Lockhart cắt ngang:

“Đó! Tôi đã nghĩ thế mà!”

Cụ Dumbledore nói tiếp:

“… nhưng tại sao lại hóa đá thì ta không thể nói được. Có lẽ trò Julius có thể cho chúng ta câu trả lời.” Nghe Dumbledore nói vậy, cả phòng đều tập trung ánh mắt về phía Julius.

“Dựa theo những gì còn lại ở hiện trường, chúng ta có thể suy đoán như vầy” Julius bắt chước theo điệu bộ của Shinichi Kudo bắt đầu màn suy luận của mình.

“Có thể Mrs Norris đã nhìn thấy thứ gì đó không nên thấy, ở đây có lẽ chính là kẻ đã viết dòng chữ đó lên tường. Độ cao của dòng chữ phù hợp với học sinh khoảng năm 3 đổ lại, cũng có thể do hung thủ cố tình làm như vậy để tung hoả mù, đánh lạc hướng suy luận.”

Ngừng một lát, thấy tất cả mọi người đều tập trung chú ý vào màn suy luận của mình, Julius tiếp tục:

“Mà các giáo viên thì đều có mặt tại sảnh đường, không ai bỏ ra ngoài giữa chừng nên có thể loại ra. Như vậy có lẽ hung thủ là một học sinh đã vắng mặt khỏi bữa tiệc hôm nay."

"Bởi vì không một học sinh nào có thể sử dụng một bùa phép hắc ám cao cấp như vậy, nên chắc chắn phải có sự trợ giúp của một đồ vật hắc ám nào đó hoặc là….”

“Hoặc là gì anh Ju?” Con nhỏ Julie tỏ ra bất mãn khi Julius ngừng ngang sương như vậy

“Một sinh vật phép thuật nào đó” Julius nói nốt.

Nhìn thấy các giáo sư đang yên lặng suy nghĩ những gì mình vừa nói, Julius tự hào đứng thẳng, bày ra dáng vẻ: “các ngươi phục chưa?😙😙😙”

“Nhưng đó có thể là gì, thứ gì có khả năng hoá đá đáng sợ như vậy?” Giáo sư McGonagall lẩm bẩm.

Thầy Filch quay bộ mặt tèm lem nước mắt về phía Harry mà gào:

“Hỏi thằng ấy đấy!”

Cụ Dumbledore bèn nói, như đinh đóng cột:

“ Như Julius đã nói, không một học sinh năm thứ hai nào có thể làm nổi điều đó. Phải cần đến Ma thuật Hắc ám cao cấp nhất…”

Thầy Filch vẫn mặt sưng mày sỉa:

“Nhưng Landcaster hắn cũng đã nói có thể hắn đã sử dụng một vật phẩm hắc ám nào đó. Chính nó làm! Chính thằng đó gây ra mọi chuyện."

"Mọi người đã thấy nó viết gì trên tường mà! Chính nó đã phát hiện trong văn phòng tôi… Nó biết tôi là… Tôi là…”

Mặt thầy Filch trông thật là khủng khiếp khi ông cố nói ra câu cuối cùng:

“… Nó biết tôi là một Squib!”

Harry khổ sở nhận thấy mọi người, kể cả những chân dung của thầy Lockhart, đều đang nhìn mình. Nó nói to:

“Con không hề đụng tới Mrs Norris! Và con cũng chẳng hề biết Squib là cái gì?”

Thầy Filch gầm gừ:

“Láo! Mày đã nhìn thấy thư Kwikspell của tao!”

Từ trong bóng tối, thầy Snape lên tiếng:

“Thưa thầy hiệu trưởng, nếu ông cho phép, tôi xin nói…”

Giọng nói lạnh lùng của thầy Snape làm linh cảm điềm gở của Harry gia tăng, nó chắc chắn là không có điều gì thầy Snape nói ra mà đem lại điều lành cho nó cả.

Thầy Snape nhếch mép cười làm cong cái miệng, như thể ông rất nghi ngờ chuyện này:

“Trò Potter và các bạn của trò chẳng qua là có mặt không đúng lúc không đúng nơi mà thôi. Nhưng chúng ta có những yếu tố đáng ngờ ở đây. Tại sao các trò lại có mặt đúng ở hành lang trên lầu? Tại sao các trò không dự tiệc Halloween?”

Harry, Ron và Hermione đồng loạt hè nhau giải thích về bữa tiệc Tử nhật.

“… Có hàng trăm con ma ở đó. Họ sẽ làm chứng cho tụi con là tụi con đã ở đó.”

“Nhưng mà tại sao sau đó các trò không về Sảnh đường dự tiệc? Đi lên hành lang trên lầu để làm gì?”

Thầy Snape vặn lại bọn trẻ, đôi mắt đen của thầy long lanh ánh nến.

Ron và Hermione đưa mắt nhìn Harry.

“Bởi vì… Bởi vì…”

“Bởi vì tụi con nghe được âm thanh lạ” con nhỏ Julie vẫn im lặng từ nãy đến giờ đột nhiên lên tiếng.

“Con, anh Julius và cả đầu sẹo đều nghe được những âm thanh lạ. Đó là những tiếng hít hà vô nghĩa. Nhưng mà….”

Nhìn về phía Harry đang ấp úng, con nhỏ thọt luôn một đao

“Đầu sẹo cứ đinh ninh đó là một giọng nói và chủ nhân của giọng nói đó đang chuẩn bị giết một ai đó nên tụi con mới chạy lên đây kiểm tra”

“Một giọng nói sao, Potter?” Giọng thầy Snape nghe đầy mỉa mai, một nụ cười đắc thắng lập lòe trên gương mặt hom hem của thầy.

“Cậu có thể nói chính xác hơn không? Cậu Potter?”

Harry ấp úng. Tim nó đập dồn dập, có điều gì đó mách bảo rằng sẽ không ai thèm tin là nó đuổi theo tiếng nói của một kẻ vô hình nào đó –tiếng nói mà chỉ có nó nghe được thôi. Nó bèn nói

“Có lẽ con nghe nhầm”

Nụ cười châm biếm của thầy Snape càng toét ra thêm. Thầy nói:

“Thưa thầy hiệu trưởng, tôi cho rằng Harry đã không hoàn toàn thành thật. Có lẽ phải cúp bớt những đặc ân dành cho trò ấy cho đến khi trò chịu nói cho chúng ta biết toàn bộ câu chuyện.”

“Theo ý tôi thì nên đuổi trò ra khỏi đội Quidditch của nhà Gryffindor cho đến khi trò ấy tỏ ra trung thực hơn.”

Giáo sư McGonagall đanh giọng lại:

“Anh Severus à, thực tình tôi thấy chẳng có lý do gì để cấm Harry chơi Quidditch cả. Con mèo này có phải bị cán chổi thần của thằng bé nện vô đầu mà ra nông nỗi này đâu. Chẳng có chứt chứng cứ nào cho thấy Harry đã làm điều gì sai trái.”

Cụ Dumbledore nhìn Harry thăm dò. Cái nhìn chăm chú của đôi mắt xanh sáng lấp lánh như đang chiếu X quang lên người nó. Xong, cụ Dumbledore nói một cách kiên quyết:

“Một người vẫn được coi là vô tội cho đến khi nào người ta chứng minh được người ấy là có tội, anh Severus à.”

Thầy Snape trông tức giận hết sức. Thầy Filch cũng vậy. Thầy rít lên, đôi mắt nảy lửa:

“Con mèo của tôi đã bị hóa đá! Tôi muốn thấy sự trừng phạt!”

Cụ Dumbledore kiên nhẫn nói:

“Chúng ta có thể cứu chữa được con mèo, Argus à. Giáo sư Sprout dạo gần đây có xoay sở kiếm ra được mấy cây nhân sâm. Khi nào bọn nhân sâm ấy đủ lớn, tôi sẽ cho bào chế ra một dược phẩm có thể làm cho Bà Noris hồi phục lại.”

Thằng cha Lockhart lại nhảy vô:

“Để tôi bào chế cho! Tôi đã làm chuyện đó cả trăm lần rồi ấy chứ. Ngay cả trong giấc ngủ tôi cũng có thể luyện được Thần dược Đại bổ Nhân sâm mà…”

“Xin lỗi.”

Giọng thầy Snape lạnh lùng:

“Tôi tưởng tôi mới là bậc Thầy độc dược ở cái trường này chứ!”

Căn phòng chợt rơi vào một sự im lặng khó xử. Dumbledore bèn nói:

“Julius, con còn biết thêm điều gì không?” Nhưng sau khi thấy Julius lắc đầu (tất nhiên, nói hết ra thì còn gì để tác giả viết chứ 😗😗😗) cụ đành vẫy tay, ra hiệu cho bọn trẻ trở về phòng.

P/s: Tối còn 1 chương.