Chương 51: Phòng Chứa Bí Mật – Mở Ra (2)

Trên bức tường trước mặt chúng có cái gì đó sáng ngời lên. Cả đám từ từ tiến đến gần, mắt cố nhìn xuyên qua bóng tối. Giữa hai khung cửa sổ, hàng chữ cao cỡ ba tấc được vẽ lem nhem trên tường, nét chữ lung linh trong ánh sáng chập chờn của những ngọn đuốc.

“Phòng Chứa Bí Mật Đã Được Mở Ra. Kẻ Thù Của Người Kế Vị Hãy Liệu Hồn.”

“Còn cái gì kia –cái treo lủng lẳng bên dưới?” Ron hỏi bằng giọng run run.

Khi chúng nhích từng bước tới gần, Hermione suýt trượt ngã –trên sàn có một vũng nước lớn. Julius vội chụp lấy tay Hermione giúp cô nàng đứng vững, rồi cả đám nhích dần đến gần cái thông điệp trên tường, mắt dán chặt vào cái hình thù tối thui bên dưới dòng chữ đó.

Cả năm lập tức nhận ra vật đó là gì, và nhảy bật ra sau, dẫm vô vũng nước bắn tung tóe. Mrs Norris, con mèo của thầy giám thị Filch, bị treo đuôi trên cán đuốc. Mình mẩy nó cứng đơ, mắt mở to, ngó trừng trừng.

Đám Harry bất động trong giây lát. Lát sau Ron nói:

“Tụi mình nên ra khỏi chỗ này ngay thôi!”

Harry lúng túng:

“Sao chúng ta không thử xem có giúp được gì cho nó chăng?”

“Nhìn sơ qua thì hình như nó bị hoá đá, hy vọng còn cứu được” Julius đánh giá sau khi quan sát con mèo.

Ron lắc đầu ngao ngán:

“Tin mình đi. Mình không muốn bị bắt gặp tại trận đâu.”

“Muộn rồi” bất chợt Julie lên tiếng.

Có tiếng ầm ầm nổi lên phía Đại Sảnh đường, nghe như tiếng sấm vọng từ xa xa. Đó là bữa tiệc vừa kết thúc, và từ cả hai đầu của cái hành lang mà chúng đang đứng vang lên rầm rập tiếng hàng trăm bước chân đang lên cầu thang, cùng tiếng nói cười ồn ào hào hứng của bọn trẻ đã no nê.

Chỉ một lát sau, từ cả hai đầu hành lang ùa tới vô số học sinh. Tiếng nói cười rộn ràng chợt lắng xuống khi những người đi đầu nhìn thấy hình ảnh con mèo bị treo ngược.

Đám đông học trò dồn tới nhóng lên trước để nhìn kỹ cảnh tượng ghê rợn ấy, trong khi cả năm đứa đứng tách biệt giữa hành lang.

Sự im lặng chợt bị một giọng nói vang lên phá vỡ:

“Kẻ thù của Người kế vị, hãy liệu hồn! Kẻ tiếp theo là mi đấy, quân Máu Bùn!”

Malfoy đã chen lên phía trước đám đông, đôi mắt vốn lạnh lùng bây giờ láo liên, gương mặt mọi khi tái nhợt nay đỏ hồng lên. Nó nhe răng cười trước cảnh tượng con mèo cứng đơ bị treo ngược.

“Im đi Malfoy” Julie bực mình gắt.

“Có chuyện gì xảy ra ở đây vậy? Chuyện gì vậy?”

Có lẽ là tiếng la to của Malfoy đã khiến cho thầy giám thị Filch phải chú ý. Thầy vẹt đám đông chen tới trước. Vừa nhìn thấy tình cảnh Mrs Norris là lão ngã ngửa ra, lảo đảo, ôm mặt vì kinh hoàng:

“Con mèo của ta! Ôi, con mèo của ta! Chuyện gì đã xảy ra cho Mrs Norris thế này?”

Lão rít lên the thé. Đôi mắt nảy lửa của thầy bám ngay vào Harry. Thầy hét:

“Mày! Chính mày! Mày đã ám sát con mèo của tao! Mày giết nó! Tao sẽ giết mày! Tao sẽ…”

“Thầy Filch!”

Cụ Dumbledore xuất hiện, ngắt lời thầy Filch một cách ngiêm khắc. Chỉ trong tích tắc, cụ Dumbledore đã lướt ngang qua mặt bọn trẻ, đến bên bức tường, gỡ Bà Noris ra khỏi cán đuốc.

Cụ nói với thầy Filch:

“Anh đi theo tôi, anh Filch. Và các con nữa, Julius, Julie, Harry, Ron với Hermione.”

“Thầy” Lockhart sốt sắng bước tới, nói:

“Thưa thầy hiệu trưởng, văn phòng của tôi cũng gần đây, ngay trên lầu thôi, xin thầy hiệu trưởng cứ tự nhiên…”

Cụ Dumbledore nói:

“Cám ơn anh, Gilderoy.”

Đám đông im lặng tách ra nhường lối cho cụ Dumbledore và những người có liên can đi qua.

Thầy Lockhart, trông ra vẻ hăng hái và quan trọng, vội vã bước theo sau cụ Dumbledore; theo sau nữa là giáo sư McGonagall và giáo sư Snape.

Mọi người vừa bước vào phòng thầy Lockhart thì lập tức một loạt chuyển động lao xao qua các bức tường. Julius thấy nhiều bức chân dung thầy Lockhart hấp tấp lỉnh ra khỏi vùng ánh sáng với các đầu đầy cuộn tóc. Thầy Lockhart thiệt thì thắp đèn đặt lên bàn giấy rồi lùi lại đứng phía sau.

Cụ Dumbledore đặt Bà Noris lên mặt bàn bóng láng, bắt đầu xem xét con vật. Julius và Julie nhìn chăm chú vào con mèo đặt trên bàn trong khi Harry, Ron và Hermione nhìn nhau đầy lo âu rồi đến ngồi thu lu trong mấy cái ghế đặt ở ngoài vùng ánh sáng đèn cầy; ngồi đó mà nhìn chứ không biết làm gì hơn.

Cái chóp mũi khoằm và dài của cụ Dumbledore chỉ còn một phân nữa là đụng vào lông Mrs Norris. Cụ chăm chú nhìn thật kỹ con mèo qua đôi kính nửa vầng trăng. Mấy ngón tay dài của cụ nhẹ nhàng xoi xoi chọc chọc con mèo. Giáo sư McGonagall cũng cúi gần sát Mrs Norris, hai mắt giáo sư nheo lại.

Thầy Snape đứng lù lù đằng sau họ, nửa người khuất trong bóng tối, vẻ mặt rất ư kỳ cục: trông như thầy đang cố gắng hết sức để nín cười. Còn thầy Lockhart thì lăng xăng lượn quanh mọi người, đề xuất hết ý kiến này đến ý kiến nọ:

“Nhất định là có một lời nguyền đã giết chết nó… Có lẽ câu thần chú Khổ hình Biến thể Kỳ ảo…”

“Tôi đã từng chứng kiến biết bao nhiêu lần, thật không may là lần này tôi lại không có mặt kịp thời. Tôi biết hết mọi câu thần chú hóa giải lời nguyền có thể cứu được nó…”

Julius cũng cảm thấy bội phục ông thầy này, trong tình cảnh này mà ổng còn nhảy lải nhải toàn mấy chuyện tào lao. Những lời lải nhải của Lockhart bị những tiếng nấc thổn thức đau khổ cụt ngủn của thầy Filch cắt ngang. Thầy ngồi thụp xuống chiếc ghế cạnh bàn giấy, gục mặt vào hai bàn tay, không thể nào có đủ can đảm nhìn Mrs Norris. Không để ý đến mấy chuyện tầm phào của Lockhart, Dumbledore lúc này đang rì rầm những lời lạ lùng trong khi tay cầm đũa phép gõ gõ vào Mrs Norris, nhưng mãi vẫn chẳng có phép màu nào xảy ra hết. Con mèo cứ ngay đơ bất động như một con thú vừa mới bị nhồi bông xong.

Thấy thế, “giáo sư dỏm” Lockhart lại lách chách:

“Tôi nhớ ở Ouagadogou từng xảy ra chuyện y chang như vầy. Một loạt trận như vầy chứ chẳng phải một. Tôi có kể đầy đủ chi tiết trong cuốn tự truyện của tôi ấy.Hồi đó tôi đã cấp cho dân chúng trong thị trấn các thứ bùa hộ mạng đủ loại, giải quyết vấn đề đó ngay lập tức…”

Mấy bức chân dung của thầy Lockhart trên tường đồng loạt gật gù tán đồng khi thầy nói. Một trong những chân dung ấy quên béng mất việc phải lột tấm lưới bao tóc trên đầu mình xuống.

Lúc này Julius cũng không nhịn nổi nữa, đêm đã khuya lắm rồi, nếu cứ để Lockhart kể chuyện thì đến sáng cũng chưa chắc đã có kết luận gì. Muốn trở về giường ngủ ngay bây giờ, hắn lên tiếng cắt ngang:

“Con mèo chưa có chết”

Kết luận của Julius làm mấy vị giáo sư trong phòng tỏ ra khá kinh ngạc. Lockhart khựng lại giữa chừng cuộc tổng kết những vụ ám sát mà mình đã ngăn chặn được. Cụ Dumbledore đứng thẳng lên, ánh mắt lấp lánh nhìn Julius một chút rồi nói nhỏ nhẹ.

“Julius nói đúng đó Filch à, nó chưa có chết”

Thầy Filch nuốt nước mắt, hé nhìn Mrs Norris qua kẽ ngón tay:

“Chưa chết? Nhưng tại sao nó… nó cứng đơ lạnh ngắt như vầy?”

“Đúng rồi, lúc mới phát hiện, Julius có nói là con mèo bị hoá đá” Giọng nói của Hermione vang lên lúc này làm cho mọi người càng kinh ngạc hơn nữa.

Giáo sư McGonagall nhìn về Julius càng lúc càng kì quái, thầy Snape đang đứng trong bóng tối cũng đưa mắt về phía Julius.

Dumbledore cũng tỏ ra khá ngạc nhiên, cụ đã quan sát nãy giờ, dùng nhiều bùa chú để thử mới có thể kết luận là Mrs Norris bị hoá đá, còn nguyên nhân thì cụ vẫn chưa biết. Thế mà bây giờ, ông lại nghe một tên học trò năm hai lại có thể biết được con mèo lại bị hoá đá.

“Không lẽ…” Một luồng suy nghĩ chợt loé lên trong đầu Dumbledore “nó biết chuyện gì đang diễn ra”. Cụ kết luận.