Bị bùa chú Langlock bắn trúng, con yêu tinh Peeves chỉ có thể phát ra những tiếng khò khè như thể có gì đó thít chặc vào cổ họng nó vậy. Nhìn về phía Julie đang chậm rãi cất đũa đi, Peeves chỉ có thể phát ra những tiếng kêu hoảng sợ rồi bay ra ngoài.
“Myrtle, chị đừng nghe mấy lời Peeves nói, hắn chỉ thích trêu chọc người khác thôi” Quay về phía Myrtle, Julie an ủi.
Nó có thể bắn bùa chú về phía Peeves là vì đó là một con yêu tinh. Còn đối với mấy con ma này, chỉ có một số bùa chú đặc biệt mới có tác dụng. Con nhỏ cũng không nỡ nhẫn tâm thi triển bùa chú đối với một con ma tội nghiệp như Myrtle nên nó đành lựa chọn chịu đựng. Dù sao Myrtle Khóc Nhè cũng chỉ ám 1 phòng vệ sinh mà thôi, tác hại không lớn lắm.
Đang lúc Hermione và Julie tranh thủ lấy lòng Myrtle, đám Harry thì gật đầu phụ hoạ liên tục. Nick Suýt Mất Đầu đang lướt xuyên qua đám đông đến gặp bọn trẻ:
“Vui không cô cậu?”
Tụi nó đành nói dối:
“Dạ, cũng khá vui ạ.”
Nick Suýt Mất Đầu tự hào:
“Nói chung cũng không đến nỗi tệ. Cây Liễu Khóc ở tuốt xứ Kent cũng đến… Gần tới giờ ta nói đôi lời rồi, ta phải đi bảo cho dàn nhạc chuẩn bị…”
Tuy nhiên, dàn nhạc ngừng chơi ngay lúc đó. Các nhạc công, và tất cả những người khác đang ở trong căn hầm đều im lặng, nhìn quanh một cách hồi hộp, khi nghe tiếng tù và săn bắn rúc lên từ xa. Nick Suýt Mất Đầu thốt lên đầy cay đắng:
“Ôi, tới rồi đây!”
Xuyên qua bức tường của hầm ngục, một tá ngựa ma phi ra, trên lưng mỗi con là một kỵ sĩ không đầu. Đám đông xúm lại vỗ tay như điên.
Harry cũng vỗ tay theo, nhưng khi Julius liếc thấy vẻ mặt của Nick Suýt Mất Đầu, chọc chọc Harry, nó liền ngừng vỗ. Ngựa phi vào giữa sàn nhảy, đứng lại, lùi ra sau, phóng tới trước.
Dẫn đầu đoàn kỵ sĩ là một con ma cầm cái đầu viền râu quai nón của mình dưới nách; nó thổi cái tù và từ vị trí đó. Con ma nhảy xuống ngựa, nâng cái đầu của mình lên cao để dòm qua đám đông (mọi người cười to), rồi sải bước tới bên Nick Suýt Mất Đầu, nhét cái đầu trở vô cổ. Nó rống lên:
“Nick! Khỏe không? Đầu vẫn còn treo toòng ten đó hả?”
Con ma cười ha hả hết sức nhiệt tình và vỗ đồm độp lên vai Nick Suýt Mất Đầu.
Nick Suýt Mất Đầu đáp khô khan:
“Chào mừng anh đến dự. Anh Patrick.”
“Có người sống nữa hả?” Patrick nhận ra sự có mặt của đám nhóc, giả bộ giật mình nhảy lùi lại một cái, khiến cho cái đầu của ông lại rớt xuống đất khiến đám đông rú lên cười.
“Tên này cho đi thi Thách Thức Danh Hài chắc chắn nổi tiếng hơn hot boy trà sữa 😏😏😏😏” Nhìn về phía Kỵ sĩ không đầu Patrick, Julius cười nhạt.
Nick Suýt Mất Đầu nói giọng ảm đạm:
“Thú vị lắm.”
Cái đầu của Patrick nói vọng lên từ dưới đất:
“Đừng bận tâm đến Nick! Hắn còn buồn bực về cái vụ bọn này không cho hắn vô hội săn bắn! Nhưng mà tôi định nói… Ngó thằng cha kia kìa!”
Harry vội nói, khi bắt gặp cái nhìn đầy ý nghĩa của Nick Suýt Mất Đầu:
“Cháu thấy… bác Nick rất ơ… rất dễ sợ… ơ…”
Cái đầu Patrick thét lên: “Hả? Hắn biểu mi nói vậy phải không?”
Nick Suýt Mất Đầu bèn lấy giọng nói to:
“Xin lưu ý quí vị, xin chú ý cho, tôi sắp đọc một bài diễn văn…”
Ông ta đi nhanh về phía cái bục diễn giả, trèo lên đứng trong một vùng ánh sáng xanh lơ lạnh lẽo.
“Thưa quí tướng công, quí bà, quí ông quá cố vô cùng thương tiếc, đây thật là một nỗi đau buồn lớn lao…”
Nhưng chẳng ai thèm nghe nữa. “Mr.” Patrick và những kỵ sĩ không đầu khác đã bắt đầu trò chơi hockey đầu (dùng gậy đánh cái đầu, như trái banh, băng xa rồi chụp cái đu lại), khiến mọi người đều quay qua xem.
Nick Suýt Mất Đầu cố gắng thu hút lại sự chú ý của khán giả một cách vô vọng. Cuối cùng ông bỏ cuộc khi cái đầu của Patrick bay xẹt qua mặt ông và đám đông rộ lên hoan hô rần rần.
Nhìn về mấy con ma đang say sưa xem đám kỵ sĩ biểu diễn, Julius cảm thấy hơi buồn cười. Ma là do linh hồn của mấy người chết oan hoặc còn vướng bận gì đó chết xong rồi hoá thành ma.
Vậy mà nhìn mấy con ma này xem, ngoại trừ bọn họ đã là người chết ra thì khác quái gì nhân loại đâu: công khai sống trong trường học, có những hoạt động xã giao, tiệc tùng như bao người khác,… đặc biệt là họ còn sống hoà đồng với người thường mới ghê.
Kiếp trước lên Google tìm với từ khoá “ma” thì các kết quả như “ma ám”, “bị ma giấu”, “Ma báo thù”,… Vô số kể chứ có con ma nào sống hoà hợp với người xung quanh đâu.
Đột nhiên, áo chùng của Julius bị ai đó kéo kéo, quay đầu lại hắn thấy Hermione đang nhìn hắn bằng một ánh mắt tha thiết như đang van nài gì đó (chiếm hữu em đi 😚😚😚😚)
Con nhỏ thì thào:
“Mình trở về đi, được không”
Ron cũng lên tiếng:
“Mình chịu hết nổi rồi” Julius nhìn thấy 2 hàm răng nó đánh vào nhau phát ra những tiếng lập cập, trong khi nhạc công đã trở lại vị trí của họ và tiếp tục hòa tấu cho đám đông tiếp tục kéo ra sàn nhảy.
“Mình về thôi” nhìn thấy tụi nhỏ bắt đầu tỏ ra khó chịu, Julius đề nghị. Và đề nghị này được tụi nhóc tán thành ngay lập tức.
Chúng đi về phía cửa, gật đầu và tươi cười với bất cứ ai ngó chúng, rồi nhanh chóng chuồn ra, chạy ngược lên cái hành lang thắp toàn đèn cầy đen.
Ron dẫn đầu cả bọn hướng về cầu thang dẫn lên Sảnh đường với niềm hy vọng tràn trề:
“Chắc bữa tiệc chưa kết thúc đâu, chúng ta vẫn có thể ăn được món tráng miệng.”
Đang bước nhanh trên một hành lang mờ mờ sáng, đột nhiên Harry đứng lại, áp tai vô tường đá, hết sức lắng nghe, rồi nhìn quanh, liếc lên ngó xuống hành lang lờ mờ ánh nến.
“Harry, có chuyện gì?” Julius nhìn về phía Harry đang nghiêm túc tìm kiếm gì đó, hỏi.
“Là giọng nói đó, giọng nói mình đã nghe trong văn phòng thầy Lockhart”
“Giọng nói?” Julius ngạc nhiên hỏi lại, mặc dù hắn không tập trung, nhưng với 7 giác quan, hắn cũng có nghe thấy tiếng nói qq nào đâu.
Ron bất mãn kêu lên:
“đóóii quá rồi… lâu lắm rồi”
“Nín dùm một chút… tập trung nghe đi” Harry khẩn khoản.
Nhìn thấy Harry nghiêm túc như vậy, Julius và Julie cũng bắt đầu tập trung lắng nghe.
“Đúng là có âm thanh” Julie lên tiếng, ánh mắt nhìn về phía trần nhà.
“Nhưng đó chỉ là những tiếng rít vô nghĩa, chắc là do một con ma nào đó gây ra thôi” nhìn thấy vẻ sợ hãi của Ron và Hermione, Julius giải thích.
Ron và Hermione chưa kịp thở phào, Harry đã tạt cho tụi nó một chậu nước lạnh.
“Không, đó là một giọng nói lạng lùng và khát máu, hắn nói hắn muốn giết người” Harry gấp gáp nói.
Bất chợt một tia sáng loé lên trong đầu Julius, hắn đã nhớ ra cái âm thanh này là gì.
“Chả trách sao mình chỉ nghe được mấy tiếng rít, còn Potter lại nghe ra thành giọng nói” Julius lẩm bẩm.
Harry chợt hét:
“Đi lối này!”
Rồi nó bắt đầu chạy, chạy lên cầu thang, chạy vào Sảnh đường. Ở đó thì đừng hòng nghe ngóng được cái gì nữa, bởi vì tiếng ồn ào vọng ra từ bữa tiệc Haloween trong Đại Sảnh đường át hết mọi thứ tiếng khác.
Harry chạy một mạch lên cầu thang cẩm thạch đến tầng lầu một. Cả đám bám theo sát gót.
“Harry, bồ đang…” Ron than thở, sau khi không thấy gì lạ.
“Suỵt… Hắn sắp giết ai đó!” Harry hét lên.
“Bình tĩnh đi Harry, mình chỉ nghe thấy mấy tiếng rít rít thôi mà.” Julie lên tiếng hy vọng làm dịu bầu không khí căng thẳng đang diễn ra.
Không đếm xỉa gì đến câu nói của Julie, Harry chạy như bay lên ba bậc cầu thang một, cố gắng lắng nghe tiếng gì đó ngoài tiếng bước chân của mình vang lên huỳnh huỵch.
“Thằng này…” Ron tỏ ra hơi bực bội.
“Chúng ta mau đuổi theo đi, nếu có ai đang muốn giết người thật, để Harry đi một mình vậy nguy hiểm lắm” Julius nói rồi chạy theo Harry, truyện mới đến quyển 2 mà nhân vật chính đã lên bảng thì vui vẻ gì nữa 😎😎😎.
Julie cũng vội chạy theo anh mình, mặc dù nó không hiểu âm thanh đó có nghĩa gì, nhưng cẩn thận vẫn hơn.
Ron và Hermione chạy đằng sau nó, thở hồng hộc. Cho đến khi chúng chạy tới khúc quanh dẫn đến hành lang cuối cùng, vắng vẻ. Ron quẹt mồ hôi trán trên mặt, hỏi:
“Harry, tất cả những chuyện này là sao? Mình không hề nghe thấy cái gì cả…”
Nhưng Hermione bỗng há hốc miệng, khi cô nàng nhìn theo hướng mà anh em Julius đang chăm chú nhìn.Chỉ tay xuống hành lang, Hermione nói với Ron:
-Nhìn kìa! P/s: Xin lỗi mọi người, tuần vừa rồi em bận quá nên bỏ dở mấy ngày, hôm nay em sẽ bù lại. Mong mọi người tiếp tục đóng góp ý kiến, ủng hộ em. Cảm ơn mọi người