Đêm Haloween, sau khi đã dự tiệc tối tại đại sảnh đường, đến 11 giờ đêm, cả bọn tụ tập lại đi xuống hầm ngục.
Harry có vẻ đã hối hận khi nhận lời Nick Suýt Mất Đầu, nó làu bàu về bữa tiệc của trường nhưng bị Hermione cắt ngang.
“Lời đã hứa như đinh đóng cột. Bạn đã nói là bạn sẽ đi dự tiệc Tử nhật mà.”
Thế là sau khi nhìn qua Đại Sảnh Đường đông đúc với các món ăn ngon lành với vẻ tiếc nuối, đám Harry bước ra hành lang.
Lối đi đến bữa tiệc của Nick Suýt Mất Đầu cũng được thắp nến dài dài giống trong sảnh tiệc, nhưng mà hiệu quả không phấn khởi chút nào hết.
Những dãy nến ấy màu đen tuyền, cháy chờn vờn như ma trơi, phát ra một thứ ánh sáng ma quái xanh lơ, tạo một không khí mờ ảo, rờn rợn, ngay cả khi rọi lên gương mặt của những người còn sống.
Cứ mỗi bước đưa bọn trẻ đi tới thì chúng lại cảm thấy lạnh thêm. Harry rùng mình và xiết chặt cái áo chùng đang mặc quanh người cho chặt hơn.
Nó chợt nghe có tiếng gì như hàng ngàn cái móng tay cùng cào lên một tấm bảng đen khổng lồ.
Ron thì thầm: -Có lẽ cái đó được gọi là âm nhạc chăng?
“Bạn cũng không nên hy vọng mấy con ma này vẫn có thính giác của người thường.” Julius cười nói.
Đám nhóc quẹo qua một khúc quanh và thấy ngay Nick Suýt Mất Đầu đang đứng ngay ngưỡng cửa căn hầm ngục treo lòng thòng rèm nhung đen xì. Ông ta đứng đón khách với vẻ ảm đạm tang thương:
“Bạn quý của ta, hân hoan chào mừng, xin đón mừng… Rất hân hạnh được đón tiếp… rất mừng bạn đã đến đây…”
Ông giở cái nón lông chim ra, quơ nó theo một đường cong khi cúi mình chào khách.
Thật là một cảnh phi thường! Trong hầm ngục có hàng trăm con ma trong suốt hay trắng nhờ nhờ, phần lớn đang lướt bềnh bồng trên sàn khiêu vũ đông đúc, cùng nhảy theo điệu Valse, với nhạc đệm hãi hùng rên rỉ của một ban nhạc gồm ba mươi cái cưa, mà các nhạc công thì ngồi trên một sân khấu buông màn đen.
Phía trên đầu những con ma là một chùm đèn thắp bằng hàng ngàn ngọn nến đen, tỏa ra một ánh sáng xanh thẫm của nửa đêm. Mấy đứa nhỏ có cảm giác như vừa bước vô một cái tủ đông lạnh, ngay cả một phù thuỷ chuyên gia về băng như Julie cũng tỏ ra không thích cái không khí này - cái cảm giác lạnh lẽo phát ra từ linh hồn. Hơi thở của chúng hóa thành sương mờ ngay trước mũi chúng.
Harry muốn vận động cho ấm lên, đề nghị:
“Tụi mình đi một vòng coi cho biết.”
Ron lo lắng:
“Cẩn thận, đừng có đi xuyên qua con ma nào hết.”
Chúng đi ngang qua một nhóm ma nữ ủ dột, một con ma rách rưới mang xiềng xích, một thầy tu mập mạp –con ma vui tính của nhà Hufflepuff.
Chúng cẩn thận đi vòng bên ngoài mép sán nhảy. Chúng đi ngang qua một nhóm ma nữ ủ dột, một con ma rách rưới mang xiềng xích, một thầy tu mập mạp –con ma vui tính của nhà Hufflepuff.
Con ma Thầy tu mập đang nói chuyện với một con ma hiệp sĩ bị cắm một mũi tên giữa trán.
Harry không ngạc nhiên lắm khi gặp Nam tước Đẫm máu –con ma nhà Slytherin –một con mà gầy gò, mắt mở trừng trừng, mình đầy vết máu bạc, đứng ở một chỗ trống trải, bị những con ma khác né xa.
Trong khi Julius đang nói chuyện với Nam tước Đẫm máu, Hermione chợt kêu lên:
“Ôi, không. Mình quay về đi, quay về thôi, mình chẳng muốn nói chuyện với Myrtle Khóc nhè đâu…”
Vội vàng ngó xung quanh, Harry hỏi:
“Là ai vậy?”
“Là con ma ám một cái bồn cầu tiêu trong nhà vệ sinh nữ.” Julie cũng tỏ ra không thích con ma này.
Thử nghĩ xem trong lúc đang đi vệ sinh, đột nhiên có một con ma thò đầu ra, xịt nước xối xả vào người, chắc vui 😑😑😑. Phải kiềm chế lắm con nhỏ Julie mới không ném về phía Myrtle mấy cái bùa chú. Cũng may nó chỉ ám 1 cái bồn cầu thôi, chứ nếu nó mà ám nguyên nhà vệ sinh, chắc…
“Nó ám một cái bồn cầu?” Ron ngạc nhiên hỏi.
“Ừ, cái bồn cầu đó hư quanh năm, bởi vì nó cứ nổi khùng lên làm sàn cầu luôn ngập nước. Mình chẳng bao giờ xài tới cái bồn cầu đó nếu tránh được. Cứ nghe nó khóc lóc tỉ tê thì không làm sao mà đi tiểu được.” Hermione bất đắc dĩ trả lời.
“Hay để anh đưa nó lên bảng luôn nhá” Julius vuốt cằm, mấy chiêu của chòm cự giải hay xử nữ đối với ma hoặc sinh vật hắc ám có uy lực rất lớn, một chiêu bắn ra là toàn bộ ma trong Hogwarts còn diệt được chứ đừng nói một mình Myrtle khóc nhè.
“Thôi, dù sao cũng tội nghiệp nó, chết trẻ quá” Julie ngăn cản, nó thừa biết anh trai này của nó mạnh mẽ như nào.
Ron chợt nói:
“Coi đồ ăn kìa!”
Phía bên kia căn hầm là một cái bàn dài, cũng được phủ bằng khăn nhung đen. chúng háo hức tiến đến gần, nhưng chỉ được mấy bước là chúng dừng lại, kinh hoàng. Mùi thức ăn ngửi thấy là muốn nôn mửa.
Có một con cá ươn to tổ chảng nằm trên một cái liễn bạc rất đẹp; bánh ngọt nướng đến cháy khét như than chất đầy vun trên mấy cái mâm; một cái bao tử cừu nhồi tim gan phổi trộn bột yến đã bị thiu; một tảng phô-mai mọc mốc xanh rì; và ở vị trí trang trọng nhất, một cái bánh vĩ đại màu xám có hình dạng như một nấm mồ, trên đó có mấy chữ vẽ bằng kem đen như hắc ín:
NGÀI NICHOLAS DE MIMSY-PORPINGTON CHẾT NGÀY 31 THÁNG 10, 1492
Harry chăm chú nhìn, hết sức kinh ngạc khi thấy một con ma đẫy đà bước xuyên qua cái bàn, miệng há rộng, để ngoạm một con cá hồi hôi thúi kinh khủng. Harry hỏi con ma đó:
“Đi xuyên qua đồ ăn như vậy, bác nếm thấy ngon không?”
“Cũng khá ngon.”
Con ma buồn bã đáp, rồi trôi lều bều ra nơi khác.
Hermione tỏ ra hiểu biết:
“Chắc là họ để đồ ăn thiu thối ra cho có hương vị đậm đà hơn.”
Cô nàng bóp mũi mình khi cúi thấp hơn để quan sát gần hơn một cái bao tử cừu đã nhũn rữa ra. Ron nói:
“Mình đi ra thôi, tôi buồn ói rồi.”
Nhưng tụi nó chưa kịp quay lại thì một con ma thình lình nhô lên từ dưới gầm bàn rồi tự treo lơ lửng trên không trước mặt bọn trẻ. Harry tỏ ra dè dặt:
“Chào Peeves!”
Peeves yêu tinh siêu quậy rất trái ngược với sự trong suốt nhợt nhạt, không giống chút nào với những con ma khác đang ở chung quanh. nó đang đội một cái nón dạ tiệc màu cam tươi, cổ thắt một cái nơ xoay tròn được, và gương mặt to láu lỉnh của nó toe toét nụ cười rộng tới mang tai.
“Rỉa không?” Nó chìa một chén đậu phộng đã mọc mốc ra, ngọt ngào mời mấy đứa nhỏ.
Hermione đáp:
“Không. Cám ơn.”
Mắt của Peeves láo liên:
“Nghe mi nói xấu Myrtle khốn khổ rồi nhé! Mi thiệt là tệ với Myrtle khốn khổ.”
Con yêu siêu quậy hít một hơi rồi rống lên:
“BỚ MYRTLE!”
Hermione quýnh quáng thì thào, Julie cũng tỏ ra hoảng sợ khi nghe con yêu tinh Peevees rống lên.
“Ôi, đừng, Peeves, đừng kể lại với chị ấy những gì tôi nói. Tôi không có ý nói như vậy, tôi không phiền gì chuyện chị ấy… Ơ, chào Myrtle.”
Một con ma lùn bè bè lướt tới, đó là hồn ma của một cô gái. Đây là lần đầu tien Julius gặp Myrtle, hắn chưa bao giờ nhìn thấy một gương mặt nào sầu thảm đến vậy. Gương mặt ấy khuất sau mái tóc suôn và dày, rũ trên đôi mắt kính đính ngọc trai.
“Vậy ra đây chính là nạn nhân của Voldemort 50 năm trước sao?” Julius thì thầm.
Con ma nữ sinh hờn dỗi hỏi:
“Gì thế?”
Hermione nói bằng gịong vui vè giả tạo:
“Chị khỏe không, chị Myrtle? Thật là hay được chị ở ngoài cầu tiêu.”
Myrtle khụt khịt mũi. Peeves ranh mãnh thì thọt bên tai Myrtle:
“Cô nàng Hermione vừa mới nói lén chị đó.”
Hermione trừng mắt nhìn Peeves, nói hớt:
“Chỉ nói là… nói là… tối nay trông chị xinh lắm.”
Myrtle ngó Hermione ngờ vực
“Cô đem ta ra làm trò cười hả?” Nước mắt của con ma khóc nhè này trào lên hốc mắt nhỏ và trong suốt, lã chã rơi xuống.
Hermione cố gắng phân bua:
“Không… Thực mà… chẳng phải tôi vừa mới nói chị Myrtle xinh biết bao đó sao?” Julie thì thúc cùi chỏ vô be sườn Ron và Harry khiến chúng nhăn mặt đau đớn, nhưng cũng vội phụ họa:
“Ừ, đúng vậy…”
“Có, Hermione có nói…”
“Tụi bây đừng nói láo.” Peevees gào lên. “Tụi nó vừa gọi chị là Myrtle mập ù! Myrtle ma lem! Myrtle khóc nhè, rên rỉ, sầu thảm, đáng thương hại!...”
Nó còn đang nói thì một tia sáng bắn tới.
P/s: Xin lỗi các bác, mấy hôm nay em có việc đột xuất nên không đăng chương mới được, em sẽ đăng bù lại. Mong các bác thông cảm và tiếp tục ủng hộ. Thân