“Sao trông bác ủ rũ vậy?” Julius ngạc nhiên, mấy con ma này còn biết buồn nữa.
Nick Suýt Mất Đầu xua tay một cách rất điệu nghệ:
“À, một vấn đề không quan trọng… Không quan trọng lắm mặc dù ta thực sự muốn gia nhập… Mặc dù ta đã nộp đơn, nhưng rõ ràng là ta “không đáp ứng đủ yêu cầu”…”
Tuy giọng nói ung dung, nhưng gương mặt con ma đầy vẻ cay đắng. Bỗng nhiên nó lại rút bức thư trong túi ra, bùng nổ:
“Nhưng mà cậu nghĩ coi có đáng không? Bị chặt bốn mươi lăm lưỡi búa cùn vô cổ thì cũng xứng đáng gia nhập Đoàn Kỵ sĩ Không đầu rồi chứ?”
Harry gật đầu lia lịa trong khi Julius không ngậm miệng vào được
“Bị chặt tới 45 búa, tên này khi còn sống gây thù với ai mà để bị giết thê thảm như vậy”
“Dạ, đáng chứ!” Harry nói.
“Nói thật, không ai mong muốn hơn tôi là cái đầu tôi bị chặt nhanh và gọn, để rớt phứt ra cho rồi, tôi muốn nói là như vậy thì đỡ đau đớn và cũng đỡ kỳ cục hơn. Nhưng mà…”
Nick Suýt Mất Đầu rũ lá thư để mở ra và đọc:
“Chúng tôi chỉ có thể chấp nhận những kỵ sĩ mà đầu đã hoàn toàn lìa khỏi thân thể. Ngài sẽ phải thừa nhận rằng nếu không như thế thì không thể nào tham dự được các hoạt động của kỵ sĩ đoàn như Cỡi ngựa tung hứng đầu và Cỡi ngựa dùng chày đánh đầu vô lưới.”😂😂😂
“Vì vậy, với vô vàn tiếc nuối, tôi xin báo cho ngài biết là ngài không đáp ứng đủ các yêu cầu của chúng tôi. Xin gởi đến ngài những lời chúc tốt đẹp nhất. Ngài Patrick Delaney-Podmore.”
Nick Suýt Mất Đầu tức tối nhét lá thư vô túi:
“Chỉ có nửa phân da và gân nối liền đầu tôi với cổ thôi các cậu à! Hầu hết mọi người đều nghĩ vậy là tốt và coi như tôi đã bị mất đầu, nhưng mà, mèn ơi, đối với ngài Patrick Không-đầu-đúng-nghĩa-Delaney-Podmore thì như vậy vẫn chưa đủ.”
Nick Suýt Mất Đầu thở mấy hơi dài thườn thượt, rồi nói bằng giọng đã khá bình tĩnh:
“Ờ mà sao 2 cậu lại đi chung với nhau? Tôi tưởng Slytherin và Gryffindor là kẻ thù truyền kiếp chứ?”
“Dạ cháu đi tập Quidditch về thì gặp Julius đang trên đường trở về từ thư viện nên tụi cháu đi chung. Dù sao Julius cũng không giống các Slytherin khác, em gái bạn ấy còn vừa mới tài trợ cho đội nhà mấy cây chổi mới.”
“Nếu không có chúng, cháu không biết trận đấu gặp Slytherin sắp tới sẽ tệ như nào nữa!”
“Ồ, con bé Julie sao? Con nhỏ vẫn luôn nhiệt tình và tốt bụng mà” Nick Suýt Mất Đầu nói.
Thế nhưng câu chuyện của tụi nó bị gián đoạn bởi tiếng mèo kêu đâu đó bên chân Potter. Nó nhìn xuống và bắt gặp một đôi mắt vàng khè sáng như ngọn đèn. Chính là Bà Noris, con mèo xám ốm trơ xương của thầy giám thị Filch.
Con mèo ấy có thể coi như phó giám thị, trợ thủ đắc lực trong cuộc chiến không bao giờ kết thúc của thầy Filch chống lại bọn học trò.
Nick Suýt Mất Đầu vội nói:
“Cậu rời khỏi đây thì tốt hơn, Harry à. Thầy Filch bữa nay không được vui lắm. Ổng bị cảm, đã vậy, mấy đứa năm thứ ba lại vô ý để vung vẩy óc nhái dính khắp trần hầm số năm. Ổng phải lau chùi suốt cả buổi sáng nay. Bây giờ mà ổng lại thấy cậu trây trét bùn sình khắp nơi như vầy…”
“Dạ, phải.”
Harry vội vàng chuồn khỏi cái nhìn chòng chọc của Bà Noris, nhưng không kịp rồi. Dường như có một sự thần giao cách cảm giữa Bà Noris và thầy Filch, nên thầy bị sức mạnh giao cảm bí mật ấy hút tới đúng nơi con mèo của thầy phát hiện ra Harry.
Từ một tấm thảm treo tường ngay bên phải của Harry, thầy Filch đột ngột xông ra, thở khò khè, điên cuồng lùng kiếm những kẻ vi phạm nội quy. Đầu thầy quấn một cái khăn quàng bằng len kẻ ô vuông, còn mũi thầy thì đỏ tím một cách bất thường.
Thầy quát to:
“Đồ rác rưởi!”
Quai hàm của thầy run lập cập, mắt thầy quắc nhìn đầy cảnh cáo khi thầy chỉ những vết sình bê bết nhễu xuống từ cái áo chùng của Harry.
“Chỗ nào cũng bẩn thỉu nhếch nhác! Ta nói cho trò biết, ta chán ngấy rồi! Đi theo ta, Potter!”
Thế là Harry đành đau khổ chia tay con ma Nick Suýt Mất Đầu và Julius, đi theo thầy Filch trở xuống cầu thang, để làm tăng lên gấp đôi những dấu chân đầy bùn sình trên sàn.
“Thôi, cháu cũng trở về hầm Slytherin đây” Nói rồi Julius cũng chuồn thẳng, hắn không muốn đứng ở cái hành lang lạnh lẽo ướt át này thêm tí nào nữa.
“Khoan đã, Julius này, không biết ta có đòi hỏi quá đáng không… Nhưng mà, thôi, chắc cậu không muốn đâu…” Nick Suýt Mất Đầu hồi hộp nói.
“Có chuyện gì sao bác?” Julius hỏi lại.
“Ờ, ngày lễ Hội Ma sắp tới này là Tử nhật thứ năm trăm của ta.”
Nick Suýt Mất Đầu nói xong ưỡn ngực thẳng lưng lên, trông ra dáng tôn nghiêm lắm. Còn Julius thì méo miệng không biết nên bày tỏ thái độ thế nào, chia vui hay chia buồn nhân kỷ niệm ngày chết của một con ma?
Hắn ấp úng:
“A… Vậy sao?”
“Ta sẽ tổ chức một tiệc Tử nhật ở một trong những căn hầm ngục lớn. Ta mời bạn bè trên khắp cả nước đến đây. Nếu cậu đến dự tiệc thì thật là một vinh hạnh lớn cho ta.”
“Dĩ nhiên, em gái cậu, cô Julie Landcaster cũng được đón tiếp nồng hậu. Ta chỉ e là cậu muốn dự bữa tiệc của trường hơn?”
Nick Suýt Mất Đầu nhìn Julius chờ đợi căng thẳng.
“Được rồi. Cháu sẽ đến dự…”Julius đáp, dù sao đến dự tiệc tử nhật của một con ma có lẽ cũng khá thú vị.
“Ôi, thật quí hoá quá! Julius Landcaster đến dự Tử nhật của ta! Vậy thì…”
Nick Suýt Mất Đầu ngập ngừng, rồi phập phồng nói với Julius:
“Cậu nghĩ xem cậu có thể bày tỏ trước mặt ngài Patrick là cậu nhận thấy tôi kinh khiếp ghê sợ và ấn tượng như thế nào không?”
“Được rồi, cháu sẽ nói!” Julius mỉm cười trả lời, đáp lại là Nick Suýt Mất Đầu tươi cười rạng rỡ với hắn.
“Tiệc tử nhật?” Julie hăng hái kêu lên, những thứ kì lạ như này luôn làm con nhỏ thấy hứng thú, nó nhiệt tình đáp.
“Em dám cá là chẳng có mấy người sống có thể nói là họ từng đi dự một bữa tiệc Tử nhật của ma. Chắc là kỳ bí kinh dị lắm!”
Bên kia có lẽ Harry cũng nhận được lời mời từ Nick Suýt Mất Đầu, tụi nó đang châu đầu bàn bạc gì đó, khi nghe thấy tiếng kêu của con nhóc Julie, cả đám cũng bu lại thảo luận.
Trái với vẻ nhiệt tình, thích thú của 2 đứa con gái, Ron lại tỏ ra khó chịu vì nó đang bận làm bài môn Độc Dược, nó quạu:
“Ngày chết thì mắc gì mà mở tiệc ăn mừng chớ? Mình nghe mà chán muốn chết…”
Không để ý đến Ron, Harry bắt đầu kể cho tụi nó nghe về thầy Filch và khóa học Kwikspell. Nghe xong, Hermione nhận xét:
“Thảo nào mình chưa bao giờ thấy thầy sử dụng phép thuật”
“Có lẽ ông ta là một Squid (á phù thuỷ)” Julie tiếp tục.
“Thôi bỏ qua đi, mấy bạn có định đi dự tiệc của Nick không?” Julius hỏi.
“Tất nhiên, vui mà” 2 đứa con gái hào hứng trả lời.
“Mình sẽ đến, hứa rồi mà không đi kỳ lắm” Harry cũng bỏ phiếu thuận.
Nhìn thấy đám bạn đều muốn đi đến đó, Ron cũng đành đi theo
“Được rồi, mình cũng sẽ đi”