Chương 46: Em Có Điều Muốn Nói.

Lúc này, Julius và đám Harry đang ngồi trong căn chòi của Hagrid, nghe ông ta than vãn về tên hề Lockhart.

Harry tò mò hỏi:

“Thầy Lockhart muốn gì ở bác vậy?”

Lão Hagrid lầu bầu:

“Khuyên bảo bác về chuyện trục xuất hà bá ra khỏi giếng.”

Lão dọn con gà trống vị vặt lông một nửa ra khòi cái bàn mòn vẹt, để đặt lên đó một ấm trà, rồi nói tiếp:

“Làm như bác không biết! Lại còn nổ về một mụ thần báo tử nào đó mà ổng đã trục xuất. Nếu ba mớ chuyện đó mà đúng tới một chữ thì bác nuốt trọn cái ấm này.”

Julius ngạc nhiên nhìn lão Hagrid, vì trước đây lão chưa bao giờ chỉ trích một giáo sư nào của trường Hogwarts. Tuy nhiên, Hermione, hơi cao giọng hơn thường ngày, con nhỏ vẫn là fan trung thành của thằng cha Lockhart

“Cháu thấy bác hơi thiếu công bằng. Chắc chắn giáo sư Dumbledore chọn thầy Lockhart vì nghĩ thầy là người phù hợp nhất với chức vụ…”

“Chứ không phải ổng là người duy nhất nhận công việc đó hả?”

Lão Hagrid bày ra một dĩa kẹo mật, đưa cho Hermione một cái, ông ta nói tiếp

“Và bác nói là người duy nhất. Rất khó mà tìm được người nào chịu lãnh môn Nghệ thuật Phòng chống Hắc ám. Người ta không thích dây dưa với cái thứ đó, các cháu hiểu không?"

"Người ta bắt đầu tin là cái môn đó hãm tài xúi quẩy lắm. Cho đến nay chưa có ai làm công việc đó lâu cả.”

“Cháu cũng có nghe nói về việc này” Julius xen vào.

“Thật sao, kể tụi này nghe đi” Sự chú ý của tụi nhóc hoàn toàn tập trung vào câu chuyện của Julius.

“Nhưng Julius à…” Hagrid ngăn cản.

“Không sao đâu Hagrid, đó chỉ là một câu chuyện thôi” Nhấp một ngụm trà, Julius nói.

“Người ta đồn rằng, trước đây khá lâu, “kẻ mà ai cũng biết là ai đấy” đã từng xin phép cụ Dumbledore cho hắn trở thành giáo sư môn Phòng Chống Nghệ Thuật Ám”

“Không thể nào, kẻ như hắn mà lại…” Hermione thốt lên ngạc nhiên.

“Vậy cụ Dumbledore có…” So với Hermione, Harry càng muốn biết câu trả lời của cụ Dumbledore hơn.

“Tất nhiên, cụ không đồng ý” Julius nhún vai đáp. “Cho nên hắn đã lập một lời nguyền rằng sẽ không ai có thể ở tại vị trí đó lâu được. Kết quả là đã mấy chục năm nay, chưa có giáo sư nào vượt qua được năm thứ 2”

Bọn trẻ nặng nề thở dài sau khi nghe xong câu chuyện, chí có Julius vẫn tỉnh bơ uống trà ăn bánh như thường, ai làm giáo sư có liên quan gì đến hắn đâu.

Không khí im ắng một cách nặng nề, chỉ có tiếng nhai kẹo chèm chẹp của anh em Julius, hắn là không quan tâm, còn Julie thì đang tức vụ đám Slytherin trên sân Quidditch hồi nãy, nó vẫn đang suy nghĩ cách trả thù nên cũng không tham gia vào câu chuyện của mấy đứa khác.

“Ờ, Harry!”

Lão Hagrid đột ngột kêu lên như thể vừa chợt nhớ ra điều gì:

“À, có chuyện cần phải làm minh bạch với con đây. Nghe nói con đang phân phát ảnh có chữ ký hả? Vậy sao bác không được phát tấm nào hết vậy?”

Nghe vậy cả đám cười ầm lên, sự nặng nề gây ra bởi câu chuyện của Julius vô hình bị xua tan đi. Trong khi Harry tức giận vặn muốn trẹo quai hàm, cho hai hàm răng tách ra. Nó nóng nảy nói:

“Con không hề tặng ảnh ký tên gì cả. Nếu mà thầy Lockhart cứ loan truyền…”

Nhưng lão Hagrid đã phá ra cười:

“Bác chỉ đùa thôi mà.”

Lão vỗ lưng Harry một cách thân tình nhưng làm nó suýt dập mặt xuống bàn.

“Bác biết con không hề làm chuyện đó. Bác nói với thầy Lockhart là con không cần làm vậy. Con không cần cố gắng cũng đã nổi tiếng hơn ông ta nhiều rồi.”

“Thầy Lockhart sẽ không vui khi nghe vậy đâu.” Julius mỉm cười xen vào. Rõ ràng, câu nói của Hagrid đã làm Hermione không vui, cô nàng đặt cái tách xuống bàn nghe một tiếng “cách”.

Lão Hagrid nháy mắt:

“Bác biết chắc là ổng cũng không thích. Và rồi bác nói với ổng là bác chưa hề đọc cuốn sách nào của ổng, thế là ổng quyết định đi về.”

Khi cả đám uống hết tách trà, Hagrid dẫn tụi nó đi ra mảnh vườn rau nhỏ sau căn chòi của lão.

“Các cháu tới coi bác trồng được cái gi nè.”

Trong mảnh vườn rau nhỏ sau căn chòi của lão Hagrid có chừng một tá bí rợ bự chảng khiến Julius muốn lồi hai con mắt ra.

“Mie, so với thuốc kích dục à nhầm kích thích thực vật của mấy thằng tàu khựa còn trâu bò hơn😱😱😱”.

Thật vậy, đám bị đó trái nào trái nấy đều có kích thước của một tảng đá lớn. Nếu đem đi thi thực vật khổng lồ của kiếp trước, ít nhất cũng nằm trong top 3.

Lão Hagrid phấn khởi nói:

“Đám bí khá quá hén? Để dành cho bữa tiệc đêm Hội Ma đó… Tới lúc ấy chắc chúng vừa kịp lớn.”

Harry hỏi:

“Bác bón phân gì mà chúng lớn dữ vậy?”

Lão Hagrid ngoảng nhìn qua vai để coi có ai khác không như thể có người sẽ đánh cắp bí mật nghề nghiệp của lão.

“À, bác cho chúng một tí… Các cháu biết mà… một tý gọi là trợ giúp thôi…”

Hermione nửa không tán thành, nửa lại thích thú nhận xét:

“Cháu đoán là bác dùng bùa Bón Thúc, phải không bác? Bác làm cừ lắm.”

Lão Hagrid gật đầu với Ron:

“Em gái cháu cũng nói với bác như vậy. Mới gặp cô bé hôm qua.”

Lão liếc Harry một cái, bộ râu vĩ đại khẽ giật giật:

“Cô bé nói chỉ đi vơ vẩn quanh sân chơi thôi, nhưng mà bác đoán là cô bé hy vọng sẽ tình cờ gặp ai đó ở nhà bác.”

Lão lại nháy mắt với Harry:

“Nếu con hỏi ý kiến bác, thì bác nói chắc là cô bé không từ chối một tấm ảnh có chữ ký…”

“Ôi, bác đừng nói nữa mà!”

“Có sao đâu, hay là bạn thử đề nghị thanhwf nhóc Colin chụp cho bạn và Ginny một tấm, chắc em gái Ron sẽ điên lên vì sung xướng ấy nhờ” Julius vuốt cằm, ra vẻ quân sư quạt mo, đề nghị. Cả đám lại được dịp cười to trên sự đau khổ của Potter.

Bây giờ đã gần đến giờ ăn trưa, mà Harry thì từ sáng đến giờ chỉ mới có mấy viên kẹo mật cho vô bụng. Cho nên nó rất hăm hở trở vô trường để chén cho đã.

Chúng bèn chào bác Hagrid rồi đi về lâu đài. Khi chúng vừa đặt chân lên tiền sảnh mát lạnh thì một giọng nói vang lên:

“Các trò đây rồi, Potter và Weasley. Các trò sẽ thi hành lệnh cấm túc vào tối nay.”

Đó là giáo sư McGonagall. Cô đang đi về phía chúng nó, nét mặt nghiêm trang. Ron cố lấy can đảm, hỏi:

“Thưa cô, tụi con sẽ phải làm gì ạ?”

Giáo sư McGonagall nói:

“Trò sẽ đánh bóng đồ bằng bạc trong phòng truyền thống với thầy Filch. Và chớ có dùng pháp thuật đấy, Weasley. Chỉ dùng tay thôi.”

Ron cố nén nỗi đau khổ. Thầy giám thị Argus Filch là người bị mọi đứa học trò ghét nhất trường.

Giáo sư McGonagall nói tiếp với Harry:

"Còn trò, Potter, trò sẽ giúp giáo sư Lockhart trả lời thư của người ái mộ.”

Harry tha thiết khẩn nài:

“Ôi, thưa cô, xin cô cho con vô làm trong phòng truyền thống đi cô.”

Giáo sư McGonagall nhướn cao cặp chân mày:

“Nhất định không được. Giáo sư Lockhart đặc biệt yêu cầu trò đến làm với ông ấy. Cả hai trò nhớ đó, đúng tám giờ tối bắt đầu.”

Harry và Ron ủ rũ đi lững thững vào Đại Sảnh đường trong trạng thái rầu rĩ chưa từng thấy.Đi đằng sau chúng là Hermione, cô bé mang một vẻ mặt “cho-đáng- đời-trò-dám-vi-phạm-nội-qui”.

Julius chào tụi nó, đang định bước về trước thì bất ngờ, cánh tay áo của hắn bị níu lại. Quay đầu nhìn lại, Julie đang nhìn nó bằng một ánh mắt khó tả,có khẩn cầu, có phức tạp, đủ loại cảm xúc đan xen. Con nhóc nhỏ nhẹ lên tiếng

“Anh Ju, em có chuyện muốn nói!”