Chương 45: Xung Đột Trên Sân Quidditch

Lúc này, trong phòng thay áo, Wood đang bắt đầu bài thuyết trình về chiến thuật mới của mình. Hắn cầm một họa đồ sân bóng Quidditch, trong đó anh vẽ vô số đường ngang đường dọc và những mũi tên bằng đủ màu mực khác nhau.

Wood rút cây đũa phép của mình ra, gõ vào tấm họa đồ, những mũi tên bắt đầu bò ngoằn ngoèo như những con sâu. Khi Wood bắt đầu bài thuyết trình về chiếc thuật mới của mình thì cái đầu của Fred gục sang phải, tựa lên vai của Alicia, và bắt đầu ngáy.

Wood mất gần hai mươi phút để giải thích tấm họa đồ thứ nhất, vừa xong tấm đó lại xuất hiện tấm thứ hai, và dưới tấm thứ hai đó còn tấm thứ ba nữa.

Harry đắm mình trong trạng thái vật vờ trong khi Wood cứ đều đều nói biết. Cuối… cuối… cuối cùng, Wood kết thúc bằng hai tiếng:

“Vậy đó…”

Harry bị lôi ra khỏi cơn mơ đầy luyến tiếc, với bao nhiêu là món ăn nó sắp được thưởng thức tới nơi ở bàn điểm tâm trong lâu đài.

“Rõ cả chứ? Có thắc mắc gì không?”

George giật mình thức giấc hỏi:

“Em có một câu hỏi, anh Oliver à.”

“Tại sao anh không nói với tụi em tất cả những chuyện này vào ngày hôm qua, lúc tụi em còn tỉnh táo?”

Wood không hài lòng chút nào. Anh quắc mắt nhìn cả đám, nói:

“Nè, cả đám nghe đây. Lẽ ra chúng ta đã giành được cúp Quidditch năm ngoái. Chúng ta dễ dàng trở thành đội chơi hay nhất. Nhưng không may, do những tình huống vượt ngoài tầm tay của chúng ta…”

Harry loay hoay trên ghế khổ sở vì mặc cảm tội lỗi. Nó đã để thua Malfoy trong trận đầu tiên, thua hoàn toàn và đội Gryffindor đã có một trận thua liểng xiểng, tệ nhất trong mấy năm nay.

Wood ngừng mấy giây để lấy lại bình tĩnh. Trận thua Slytherin đó rõ ràng là vẫn còn dằn vặt anh.

“Thành ra năm nay chúng ta phải luyện tập chuyên cần hơn bao giờ hết… Được rồi, chúng ta hãy ra sân và thực hành các lý thuyết mới!”

Wood la to, nắm lấy cán chổi của mình, mở đường ra khỏi phòng thay đồ. Theo sau là các cầu thủ trong đội, người nào người nấy chân cẳng còn cứng đơ, miệng ngáp đến sái quai hàm.

Nãy giờ cả đội đã ở trong phòng lâu đến nỗi mặt trời bây giờ đã lên cao, mặc dù vẫn còn chút sương giá loáng thoáng trên mặt cỏ trong sân vận động.

Khi Harry bước vào sân, nó nhìn thấy đám bạn mình ngồi cạnh nhau trên khán đài. Tuy nhiên, Julius lại là người nó không muốn nhìn thấy, mặc dù Harry cũng cảm thấy khá có thiện cảm với hắn, nhưng sự thật hắn là một Slytherin luôn làm cho Harry cảm thấy khó chịu.

“Các bạn tập xong rồi hả?” Ron vẫy tay với Harry, hỏi

“Còn chưa bắt đầu nữa là!” Harry đáp, nhìn một cách đầy ganh tị mấy miếng bánh mì nướng trét mướt mà Ron và Hermione đã mang ra từ Đại Sảnh đường. Cái bụng nó đang réo nãy giờ đây, Wood đánh thức nó khiến nó chưa kịp bỏ bụng thứ gì trước khi ra sân, chỉ mong không đói quá mà rớt từ trên chổi xuống đất.

“Nãy giờ anh Wood chỉ mới dạy xong chiến thuật mới của ảnh.”

Nó trèo lên cán chổi, đạp mạnh xuống đất một cái, phóng vút lên không trung. không khí ban mai mát mẻ vuốt qua mặt nó làm nó tỉnh nhanh hơn bài diễn văn dài thượt của Wood.

Được trở lại sân Quidditch thật là tuyệt vời. Nó xả hết tốc lực bay vòng quanh sân vận động, đua với Fred và George. Không thể không nói, thiên phú của Harry trong việc sử dụng chổi bay so với Malfoy còn mạnh hơn nhiều. Nếu không có Julius giúp, kết cục của Malfoy chỉ có thể là ăn hành ngập mặt.

Khi chúng vòng qua một góc sân vận động, Fred kêu lên:

“Tiếng gì tách tách nghe mắc cười quá vậy?”

Harry ngó xuống khán đài. Thằng nhóc Colin đang ngồi trên một trong những băng ghế cao nhất, máy chụp hình giơ cao, chụp hết tấm hình này đến tấm hình khác, cái tiếng bấm máy tách tách được khuếch đại một cách lạ lùng trong sân vận động vắng vẻ mênh mông.

Thằng nhóc kêu the thé:

“Nhìn đây nè, anh Harry! Nhìn đây!”

Fred hỏi:

“Ai đó?”

Harry nói dối:

“Chẳng biết.” Rồi nó tăng tốc độ để vọt càng xa Colin càng tốt.

Wood, mặt mày nghiêm nghị, lướt trong không trung hướng về phía bọn chúng. Anh hỏi:

Có chuyện gì đó? Tại sao thằng nhóc năm thứ nhất đó chụp hình? Và tại sao lại có một đứa nhà Slytherin đang ngồi xem chúng ta luyện tập. Tụi nó có thể là đám gián điệp nhà Slytherin, mưu toan khám phá chương trình huấn luyện mới của chúng ta.”

Harry vội nói:

“Nó là học sinh nhà Gryffindor. Và Julius cũng không phải là gián điệp, cậu ấy không giống các Slytherin khác.”

“Julius? Là Julius Landcaster sao?” Wood hơi dịu xuống, đơn giản vì nhờ em gái, Julius cũng rất hay chạy qua bên nhà Gryffindor chơi, nên bọn nó cũng tiếp xúc khá nhiều.

George gật gù, anh em nó cũng tiếp xúc khá thân mật với anh em Julius, nó tin một người như Julius không bao giờ đi làm gián điệp. (Thím này ngu rồi, main không làm gián điệp, chính hắn mới là trùm bên Villain nha 😔😔😔)

“Và tụi Slytherin không cần gài gián điệp ở đây, anh Oliver à.”

Wood bực bội hỏi lại:

“Dựa vào đâu mà em nói chắc vậy?”

“Bởi vì đích thân chúng đã đến đây rồi.” George nói và chỉ cho Wood thấy.

Đội Quidditch nhà Slytherin trong trang phục xanh lá quen thuộc đang bước vào sân.

Wood tức giận rít lên:

“Không thể nào tin được! Mình đã đăng ký sân vận động vào ngày hôm nay rồi mà! Chúng ta phải làm cho ra lẽ chuyện này mới được.”

Wood lao xuống mặt đất, trong cơn tức giận nên đáp xuống có hơi mạnh hơn dự định, khiến cho anh lảo đảo một tí khi trèo xuống khỏi cây chổi. Harry, Fred và George theo sau.

Wood hét vào mặt đội trưởng đội Slytherin:

“Flint! Đây là giờ tụi này luyện tập. Tụi này đã chuẩn bị đặc biệt! Tụi bây đi ra khỏi đây ngay!”

Nhưng đáp lại là tiếng chào của Malfoy, mà đối tượng được chào đương nhiên không phải Wood.

“Này, đến xem tao tập à Julius?” Malfoy nhìn về phía khán đài, chỗ Julius ngồi chung với đám Ron, Hermione và Julie.

“Này, nó đang chào anh kìa” con nhỏ Julie cười khúc khích, tất nhiên nó biết thằng Malfoy làm như vậy là để làm gì, đơn giản là xem thường Wood thôi.

Wood điên máu:

“Tao nhắc lại, chúng mày cút khỏi đây mau.”

Marcus Flint mỉm cười nhìn Wood, hắn đáp:

“Thiếu gì chỗ cho tất cả chúng ta, hả Wood?”

Angeline, Alicia, và Katie cũng đã kéo đến. Bên đội Slytherin không có đứa con gái nào –cả bọn đứng kề vai nhau, mặt đối mặt với đội Gryffindor.

Wood khạc ra sự tức giận một cách quyết liệt:

“Nhưng tao đã đăng ký sân tập! Tao đã đăng ký trước!”

Flint nói:

A! Nhưng tao cũng có một giấy phép đặc biệt do giáo sư Snape ký đây: “Tôi, giáo sư Snape, cho phép đội Slytherin luyện tập ở sân Quidditch hôm nay vì tầm thủ của đội cần làm quen với chổi mới”

Wood bị phân tán, hỏi ngay:

“Chổi mới? Đâu?”

Lúc này, Harry cũng chợt nhớ lại, hình như Malfoy đã từng khoe với nó, chỉ là lúc đó Harry vẫn còn mặc cảm tội lỗi vì vụ xe bay nên nó quên béng mất.

Từ đằng sau đám cầu thủ to con, vạm vỡ nhà Slytherin, Malfoy xuất hiện, trên tay cầm cây chổi mới toanh, cực kỳ bóng loáng và bộ chữ bằng vàng xịn ráp thành nhãn hiệu Nimbus 2001 sáng lấp lánh dưới ánh nắng ban mai trước mũi bọn Gryffindor.

“Mô-đen tối tân nhất. Chỉ mới ra lò tháng trước.” Malfoy hờ hững nói, tay phủi một hạt bụi dính trên cây chổi của nó.

Do Julius xen vào, nên sự kiện Malfoy trở thành tầm thủ của nhà, và đội Slytherin được bố Malfoy tài trợ chổi sớm hơn một năm, nên thay vì nhận được mấy cây Nimbus 2001, nhà Slytherin chỉ nhận được Nimbus 2000, nhưng dù sao, mấy cây chổi đó cũng vượt xa 3 nhà kia rồi.

“Tao tin là nó bỏ xa lắc loại 2000 cũ, hơn đủ điều, Potter à. Còn như mấy cây Cleansweep cũ mèm, thì chỉ đáng đem quét ván.”

Nó nhe răng cười độc địa với Fred và George, cả hai đứa đều đang nắm chặt cán chổi Cleansweep 5.

Trong một lúc không ai trong đội Gryffindor nói được lời nào. Nụ cười tự mãn trên mặt Malfoy toét rộng tới mang tai khiến cho đôi mắt lạnh lùng của nó chỉ còn là hai cái khe ti hí.

P/s: Mấy hôm nay, em đang lâm vào tình trạng lười, nên đành sử dụng hàng tồn kho. Mong các bác thông cảm và tiếp tục ủng hộ