Chương 44: Lớp Học Của "giáo Sư" Lockhart (2)

Nửa giờ sau, thầy Lockhart đi thu bài làm của học trò và đọc lên ngay trước lớp:

“Chà! Chà! Coi bộ hiếm có trò nào nhớ được rằng màu tôi yêu thích nhất là màu tím hoa tử đinh hương hả! Tôi đã viết điều đó trong cuốn Một năm sống với Người tuyết. Một số trò cần phải đọc kỹ cuốn Lang thang với Ma cà rồng hơn nữa…”

“Tôi đã nói rõ trong chương 12 là món quà sinh nhật lý tưởng cho tôi phải là một món dung hòa giữa dân biết pháp thuật và dân không có pháp thuật. Đương nhiên với một món quà như chai rượu mạnh lâu năm Ogden cỡ lớn thì tôi cũng chẳng từ chối.”

Anh em Julius mở miệng cười nhạt trong khi cô bé Hermione thì đang chăm chú say sưa lắng nghe, đến nỗi giật mình khi nghe thầy nhắc đến tên mình:

“… nhưng mà trò Hermione lại biết tham vọng bí mật của tôi là loại bỏ thế giới xấu xa ác độc và tiếp thị một loại thuốc dưỡng tóc do chính tôi bào chế. Quả thực là một cô bé ngoan!…”

“Điểm tối đa! Cô Hermione đâu nhỉ?” Thầy búng ngón tay lên tờ giấy, và Hermione run rẩy giơ tay lên.

Thầy Lockhart cười rạng rỡ:

“Xuất sắc! Quả là xuất sắc! Mười điểm cho nhà Gryffindor! Và bây giờ… vào công việc thôi!”

Thầy cúi xuống phía sau cái bàn giáo viên, nhấc một cái lồng đậy kín mít đặt lên bàn.

“Giờ thì ta lưu ý các trò! Công việc của tôi là trang bị cho các trò vũ khí để chống lại những sinh vật xấu xa nhất mà thế giới phù thủy biết đến!”

“Các trò sẽ nhận thấy mình sắp trải qua nỗi sợ hãi khủng khiếp nhất đời trong căn phòng này. Hãy yên tâm là khi tôi có mặt ở đây thì không thể xảy ra nguy hiểm gì cả. Tôi chỉ yêu cầu các trò giữ bình tĩnh mà thôi.”

“Hajz, lại sắp có chuyện rắc rối rồi” Julius nằm úp xuống bàn.

Lockhart hạ thấp giọng trong khi đám nhà Gryffindor cố rướn người lên để nhìn cho rõ.

“Tôi yêu cầu các con không được hét lên. Tiếng hét to có thể kích động bọn chúng.”

Khi cả lớp đã nín thở vì hồi hộp, thầy Lockhart giở tấm che vải ra. Ông nói bằng giọng như thể trên sân khấu:

“Vâng –Những con yêu Cornish vừa bị bắt.”

Seamus không thể nín được nữa. Nó bật ra một tràng cười hô hố mà ngay cả thầy Lockhart cũng không thể nào nhầm với tiếng kêu hoảng sợ. Ông mỉm cười với Seamus:

“Sao?”

Seamus suýt tắt thở vì nín cười:

“Dạ, chúng cũng không… chúng không đến nỗi… rất nguy hiểm phải không ạ?”

“Đừng tưởng bở!”

Thầy Lockhart ngúc ngoắc chỉ một ngón tay về phía Seamus một cách khó chịu.

“Chúng có thể trở thành đồ quỷ sứ dịch vật khó trị lắm đấy.”

“Ờ với kẻ bất tài như ông thôi” Julius nghĩ thầm.

Những con yêu nhí màu xanh lè và cao chừng hai tấc. Chúng có những bộ mặt nhọn hoắt và giọng nói the thé nghe như một lũ quỷ con đang cãi nhau chí chóe.

Ngay khi cái nắp lồng mới được hé ra, chúng đã hè nhau kêu la í ới, chạy lung tung trong lồng, rung lắc mấy chấn song ầm ĩ, làm mặt chằng dọa mấy đứa ngồi gần đấy.

Lockhart đắc ý nói to:

“Được đó, để coi các trò nghĩ sao về chúng!” Lão mở cửa lồng ra.

Chúng chụp mấy bình mực xịt tung tóe khắp lớp, xé tanh banh sách vở của bọn trẻ… Lớp học lập tức trở thành loạn xà ngầu. Mấy con yêu nhí phóng vọt ra khắp mọi hướng như hỏa tiễn.

Hai con túm lấy tai Neville nhấc bổng nó lên không trung. Nhiều con phóng thẳng ra cửa sổ, làm văng tung tóe miểng kính vỡ vào bọn yêu nhí bay đến phía sau.

Đám yêu còn lại bắt đầu phá phách lớp học kinh hoàng hơn cả một con tê giác khùng.

Chúng chụp mấy bình mực xịt tung tóe khắp lớp, xé tanh banh sách vở của bọn trẻ, lột những tấm tranh khỏi tường, lật ngược thùng rác, giựt cặp táp, sách vở rồi quẳng hết ra ngoài qua khung cửa sổ vỡ.

Tuy nhiên, xung quanh chỗ Julius lại chẳng có con Cornish nào cả. Có lẽ tụi nó cũng cảm nhận được sự nguy hiểm khi đến gần tên này.

Chỉ trong nháy mắt, một nửa lớp học đã phải chui xuống dưới gầm bàn mà tỵ nạn. Còn Neville thì đung đưa trên trần nhà, bám vào chùm đèn treo.

Lockhart quát:

“Các trò lùa chúng vô chuồng! Gom chúng lại! Chúng chỉ là mấy con yêu nhí thôi mà!”

Thầy xắn tay áo, vung cây đũa phép của thầy lên và rống to:

“Peskipiksi Pesternomi!”

Câu thần chú chẳng có chút xíu tác dụng nào hết. Một con yêu nhí giật được cây đũa phép, bèn quẳng luôn ra ngoài cửa sổ. Thầy Lockhart nghẹn cổ, lặn ngay xuống dưới gầm bàn, chỉ thiếu chút xíu là bị Neville đè bẹp khi nó buông chùm đèn treo rớt xuống.

Thấy lớp học trở nên loạn xì ngầu, Julius cũng không ngóc đầu dậy. Hắn chỉ giơ cánh tay phải lên, búng tay 1 phát đúng chất anh đại. Ngay lập tức mấy con quỷ phá phách đó như bị thứ gì cố định lại trong không khí.

Sau khi đã nhốt đám yêu Cornish đó vào lại cái lồng. Đám học sinh mới dần dần thò đầu ra. Nhìn cảnh tượng lớp học hoang tàn như vừa bị một cơn bão quét qua, đứa nào cũng lắc đầu ngán ngẩm, à trừ mấy đứa con gái là fan cuồng của ổng ra.

Một lúc lâu sau, khi tụi nhóc bắt đầu ý thức được sự biến mất của “giáo sư” Lockhart, thằng cha đó mới từ gầm bàn chui ra. Sửa sang lại quần áo, ông ta nói:

“Chà, chỉ là thầy muốn cho các trò có thêm cơ hội thực tập thôi…” Lão còn đang nói thì tiếng chuông tan học vang lên, bọn trẻ chạy ùa ra cửa lớp như điên, không hề nhìn sự tồn tại của Lockhart đang đứng trên bục giảng.

Julius cũng đứng dậy, ngáp một cái rồi ôm đống sách đi ra ngoài. Vừa bước đến cửa, hắn nghe được tiếng tranh cãi của “bộ tứ siêu phàm” à chính xác thì có 3 đứa cãi thôi, mặc dù không thích Lockhart nhưng bạn mình lại là fan cuồng, con nhóc Julie cũng chẳng muốn nói gì.

“Mấy bồ có tin nổi ổng không hả?” Ron gào lên, hồi nãy thằng nhóc này đã bị 1 con yêu Cornish cắn vào vành tai.

“Thầy đã nói rồi, thầy muốn chúng ta có thêm cơ hội thực tập” Hermione giải thích.

“Thực tập, Hermione à, thầy làm mà chẳng biết mình đang làm gì đâu” Harry đau khổ khuyên nhủ.

“Tầm bậy. Bạn đọc sách của thầy rồi đó –thầy đã làm được bao nhiêu chuyện đáng kinh ngạc.” Hermione gân cổ lên cãi.

“Nếu đúng như bạn nói thì Clive Lewis có lẽ cũng là một phù thuỷ vĩ đại đấy” Julius xen vào.

(Chú thích của tác giả: Clive Staples Lewis là tác giả của “Biên Niên Sử Narnia, cuốn sách mà Hermione tặng cho Julius trong dịp giáng sinh năm nhất) “Nhưng mà…” Hermione cố biện hộ.

“Không nhưng gì cả, thấy tận mắt cũng chưa chắc là thật nữa chứ đừng nói là nghe.” Julius kiên nhẫn giải thích (người yêu tương lai mà, không kiên nhẫn sao được 😚😚😚😚)

Sáng thứ 7, hôm nay Julius được đám Harry rủ đến thăm lão Hagrid nhưng có vẻ bể kèo rồi. Hermione nói với hắn là Harry đã bị Wood lôi đi tập Quidditch từ sáng sớm, khi trời còn mờ sương.

“Chà chăm nhỉ, chắc Gryffindor quyết tâm giành chức vô địch năm nay àk?” Julius mỉm cười bình luận.

“Phải, nếu như ai đó không chơi ăn gian!” Julie nói móc, nó vẫn còn cay cú vì vụ năm ngoái.

“Hay chúng ta đến xem Harry tập đi!” Ron đề nghị, đầu đỏ cũng khá yêu thích Quidditch nhưng việc vào đội vẫn là quá sức với nó lúc này.

“Có sao không, tôi là Slytherin đó nha” Julius cũng muốn thám thính địch tình chứ. Ông bà dạy rồi: “biết người biết mình, trăm trận trăm thắng”. Còn vấn đề ăn gian, không phải đã có câu nói sao?

“Ăn gian trời phạt, ăn điếm trời thương 😌😌😌” Julius bày tỏ hắn chỉ ăn điếm thôi chứ chưa hề ăn gian bao giờ 😇😇😇.

“Không sao, bạn đâu có giống tụi Malfoy, với lại bạn cũng sẽ không tiết lộ cho đội Slytherin đâu, phải không?” Hermione nói.

“Tất nhiên” Julius vỗ ngực trả lời. Tất nhiên hắn sẽ không tiết lộ cho nhà Slytherin, nhưng hắn chính là máy hack của nhà Slyherin nha.