Tiết học đầu tiên của Julius học kỳ này là môn Biến Hình của giáo sư McGonagall, đám Slytherin đi cùng Ravenclaw đến phòng học.
Giờ học với giáo sư McGonagall bao giờ cũng căng thẳng, nhưng hôm nay lại đặc biệt khó. Mọi thứ năm ngoái tụi nó học được dường như đã rò rỉ ra ngoài hết trơn trong suốt mùa hè rồi.
Đáng lẽ biến một con bọ hung thành cái nút áo thì tụi chỉ làm được có mỗi một việc là làm cho con bọ mệt bở hơi tai vì cứ phải lon ton chạy khắp mặt bàn để tránh cái đầu đũa phép của tụi nó.
Crabbe và Goyle còn bị rắc rối to hơn nữa. Cây đũa của Goyle cứ kêu răng rắc rồi xẹt lửa vào những lúc lảng nhách, và cứ mỗi lần Goyle cố gắng biến con bọ hung thành cái nút áo, thì cây đũa lại xịt khói mù mịt, dìm nó trong cái biển khói xám dày kịt và nồng nặc mùi trứng thối.
Crabbe cũng chẳng khá hơn, thay vì cố gắng biến con bọ hung thành cái nút, nó lại phóng ra những lời nguyền, bắn về phía con bọ hung khiến nó chạy loạn lên. Sau khi giết chết con bọ, nó đành đi xin một con bọ hung mới và giáo sư McGonagall không hài lòng chút nào về việc này.
Julius cũng không hơn tụi nó là bao, sau khi mất hết kiên nhẫn với con bọ này, hắn vung tay lên, đập con bọ bẹp dí rồi ngồi chơi. Kết quả của việc chơi ngông này là Slytherin bị trừ 5 điểm.
Khi chuông tan học reo, Malfoy thở phảo nhẹ nhõm. Đầu nó bây giờ như một miếng mốp bị vắt ráo rồi. Ai cũng lo sắp xếp học cụ để ra khỏi lớp, ngoại trừ Malfoy và Julius, hai đứa vẫn còn đang tức giận xỉa xói cây đũa phép vô mấy con bọ hung trên mặt đầu. “Đồ ngu ngốc… vô tích sự…” Malfoy chửi ầm lên khi liên tục bắn ra mấy loại bùa phép.
“Thôi đi ăn cơm!” Julius bước ra ngoài.
“Chiều nay mình học cái gì?” Malfoy đuổi theo hỏi.
“Phòng chống nghệ thuật hắc ám chung với Gryffindor” Julius đáp.
“Gryffindor sao? Thật đáng mong đợi” Sự buồn bực trong tiết Biến Hình biến mất sạch, Malfoy lại trở nên tràn đầy ý chí.
Ăn xong bữa trưa, tụi nó đi ra chơi ngoài khoảnh sân đầy bóng râm. Bất chợt, Malfoy nhìn thấy tụi Potter đang nói chuyện với một thằng nhóc năm nhất. Nó vội kéo Julius bước lại. “Mày cũng dư hơi quá nhỉ Malfoy!” Julius cũng cảm thấy bội phục thằng này. Yêu nhau sâu, hận nhau đậm 😓😓😓
Đi đến gần, Julius thấy thằng nhóc đang nhìn Harry với vẻ van nài khẩn khoản:
“Hay là nhờ bạn anh cầm máy chụp dùm, còn em thì đứng cạnh bên anh nha? Rồi sau đó anh ký vào tấm hình nha?”
Julius nhận ra nhóc này, tân sinh nhà Gryffindor, tên là Colin Ceevey.
“Ký ảnh tặng hả? Mày đang phân phát ảnh có chữ ký hả, Potter?” Giọng Malfoy vang lên, nó và Julius đứng ngay sau lưng Colin.
Malfoy rống lên với đám đông:
“Mọi người sắp hàng mau lên! Harry Potter đang phát ảnh có chữ ký đấy!”
Harry tức giận nắm chặt nắm tay, quát:
“Tao không làm chuyện đó. mày im đi, Malfoy.”
Thằng nhóc Colin cũng gân cổ lên.
“Chỉ tại anh ganh tức thôi!”
“Ganh tức?”
Malfoy không cần cao giọng lắm vì một nửa sân trường giờ đây đang chú ý nghe nó.
“Đủ rồi Malfoy” Julius kéo tay Malfoy, có vẻ thằng này làm quá rồi.
Nhưng Malfoy giật tay Julius ra, nó quét mắt về phía nhóc Colin.
“Ganh tức cái gì? Tao đâu cần có cái thẹo giữa trán? Xin cám ơn à. Tao không nghĩ là phải chẻ đầu mình ra để tự làm cho mình đặc biệt.”
Lúc này Julius cũng chẳng thèm xen vô chuyện này nữa, mấy đứa trẻ trâu đánh nhau thôi mà. Ăn cơm xong vận động một tí cũng chẳng chết ai hết.
Ron giận dữ nói:
“Mày ăn ốc sên đi, Malfoy!”
Malfoy khiêu khích tiếp:
“Coi chừng đó, Weasley! Mày đâu muốn quậy hả, kẻo má mày đích thân đến trường lôi cổ mày về.”
Nó nhại bằng một cái giọng the thé:
“Nếu con mà còn thò một ngón chân qua khỏi giới hạn.”
Một đám học sinh năm thứ năm nhà Slytherin ồ lên cười to. Malfoy lại cười ngạo nghễ:
“Thằng Weasley cũng muốn một tấm hình có chữ ký của mày nữa đó, Potter. Tấm hình đó đáng giá hơn cả khối nhà nó gom lại…”
“Được rồi, đi học thôi Draco” Julius đã đứng chắn trước mặt Malfoy, hắn vừa dứt lời.
“Chuyện gì thế? Có chuyện gì thế? Ai đang phát ảnh có chữ kí hả?” Gilderoy Lockhart đang sải bước về phía bọn chúng, tấm áo chùng màu ngọc lam bay phất phơ phía sau.
Harry há miệng toan nói thì đã bị chặn họng bởi cánh tay Lockhart quàng qua vai nó và giọng vui vẻ nghe như sấm rền vang lên:
“Lẽ ra tôi chẳng cần hỏi làm gì! Harry, chúng ta lại gặp nhau!”
Bị kẹp bên hông của Lockhart và nóng bừng lên vì ngượng, Harry nhìn thấy Malfoy bị Julius kéo đi, nó vẫn quay lại nhìn Harry với nụ cười tự mãn. Lockhart tươi cười với Colin: “Chụp đi, cậu Creevey. Hình có cả hai người thì không gì đẹp bằng, và cả hai chúng tôi sẽ ký tên vào ảnh cho em.”
Colin lóng ngóng với cái máy chụp ảnh, cậu vừa chụp xong thì chuông reo báo hiệu buổi học chiều bắt đầu.
“Các trò đi thôi, tới lớp đi.”
Lockhart bảo đám học trò trong sân, rồi hắn quay trở vô lâu đài với Harry vẫn bị kẹp một bên nách.
Khi cả đám đã ổn định trong phòng học rồi, một lúc sau, Lockhart và Harry mới đến. Thả nó ra, “giáo sư” Lockhart đi lên bục giảng, cầm cuốn “Du ngoạn với những con quỷ khổng lồ” của Neville, giơ lên cao để phô ra bức chân dung của chính ông đang nháy mắt trên bìa buốn sách.
Ông chỉ vào bức chân dung và tự mình cũng nháy mắt:
“Tôi, Gilderoy Lockhart, Huy chương Merlin, đệ tam đẳng, hội viên danh dự của Liên đoàn Chống thế lực Hắc ám, năm lần liên tiếp được giải thưởng Nụ cười quyến rũ nhất của Tuần báo Phù thủy –Nhưng mà tôi không hề nói về chuyện đó đâu. Tôi không đuổi Nữ thần báo tử đi bằng cách mỉm cười với ả đâu!” Ở dưới lớp có vài đứa mỉm cười ngượng ngạo. 2 cô nàng Julie và Hermione đang ngồi bên cạnh Julius, con nhỏ Julie thì bĩu môi trong khi Hermione tỏ ra hào hứng với tiết dạy của thằng cha này lắm. Chọc tay Julius, Julie nói thầm. “Hermione có vẻ say mê ông thầy này mất rồi, mấy tiết của ổng nó đều khoanh hình trái tim vào”
“Ờ, có liên quan tới anh sao?” Julius hỏi lại.
“Ủa nó không phải chị dâu tương lai của em à 😒😒😒😒”
“Mình còn nhỏ mà” Julius trả lời, đầu đầy mồ hôi hột, hắn cũng không muốn mang tội ấu dâm.
Đứng trên bục, Lockhart nói tiếp:
“Tôi thấy tất cả các con đều đã mua trọn bộ sách của tôi. Giỏi lắm… Tôi thấy hôm nay chúng ta có thể bắt đầu bằng một bài kiểm tra nho nhỏ. Chẳng có gì phải lo cả –chỉ để kiểm tra xem các con đã đọc bộ sách như thế nào, tiếp thu được bao nhiêu.” Khi phát giấy kiểm tra xong và quay trở lại bục giảng, thầy nói:
“Các con có ba mươi phút để làm bài… Bắt đầu! Làm đi!”
Julius ngó xuống tờ giấy kiểm tra và đọc:
1. Màu thầy Gilderoy Lockhart thích nhất là màu gì?
2. Tham vọng bí ẩn của thầy Gilderoy Lockhart là gì?
3. Cho đến nay, theo ý trò, thành tựu vĩ đại nhất của thầy Gilderoy Lockhart là gì? …
Cứ thế, những câu hỏi đại loại như vậy tiếp tục hết ba trang giấy, đến câu cuối cùng là:
54. Sinh nhật của thầy Gilderoy Lockhart vào ngày nào? Và món quà lý tưởng tặng thầy là món gì?
Nhìn bài kiểm tra, suy nghĩ duy nhất trong đầu của Julius lúc này là vo tờ giấy lại rồi giơ ngón giữa với Lockhart. Nhưng hắn không dám, đám fan cuồng của ông thầy này rất đông và nguy hiểm, ngay cả Julius “vĩ đại” cũng không dám đối diện. Hắn đành ngó qua bên cạnh, Hermione đang viết lia lịa, chắc cô nàng này đã thuộc hết luôn mấy quyển sách, đúng là fan cuồng nha.