Chương 42: Thư Sấm

Hoàng hôn buông xuống, đoàn tàu cũng chậm rãi tiến vào sân ga. Hermione và Ginny lại bắt đầu lo lắng, tụi Harry và Ron vẫn chưa xuất hiện. Không lẽ xe hết xăng rớt dọc đường 😓😓😓.

“Yên tâm đi, chắc tụi nó tới rồi, đang tìm chỗ đậu xe đó” bước xuống xe lửa, Julius nói.

Trên sân ga, Hagrid vẫn đang làm công việc hàng năm của mình là tập trung đám tân sinh lại rồi đưa chúng đi bằng tàu. Nghe nói là để nhớ đến sự gian khổ của 4 người sáng lập.

“Sao không bơi qua, như vậy một phát là nhớ tới già luôn 😌😌😌”. Julius bĩu môi đi đến một chiếc xe ngựa, 2 cô nàng kia cũng vội đi theo. Nhưng ngoại trừ Julius (vì hắn đã từng chết một lần) đám Hermione chỉ nhìn thấy nột cỗ xe trơ trọi. Ngồi trên xe, 2 đứa nó vẫn còn tranh luận thứ gì đang kéo xe, kết cục là chẳng ra cái gì cuối cũng chúng nhất trí cho rằng đây là do bùa chú.

Mấy phút sau, bọn hắn bước xuống xe, đi bộ vào lễ đường. Bất chợt Julius thấy Snape đang bước nhanh đi ra ngoài, trên môi mang theo một nụ cười kinh khủng khiến người khác rợn cả tóc gáy khi nhìn vào.

Đại sảnh đường vẫn vậy, được trang hoàng lộng lẫy với vô số ngọn nến treo lơ lửng, trần nhà trong suốt để lộ bầu trời đầy sao. Bước đến dãy bàn nhà Slytherin, chào hỏi đám Malfoy, Julius ngồi xuống, ngước nhìn về phía dãy bàn của giáo viên. Lockhart đang liên tục đưa mắt về dãy bàn nhà Gryffindor, có lẽ hắn đang tìm kiếm đám Harry.

Nghi thức phân viện vẫn diễn ra như bình thường. Tân sinh năm nay, gái xinh cũng chỉ có 1 người – Luna Lovegood, một cô bé với má tóc hoe vàng ngang thắt lưng, trông khá bù xù. Nhưng điều Julius thích nhất ở cô nàng này đó là đôi mắt màu xám bạc như ánh trăng sáng treo cao giữa trời. Rất tiếc là người đẹp này lại được phân về Ravenclaw

“Thôi đành chờ em lớn vậy” Julius quyết tâm.

Sau bài phát biểu của Dumbledore, vô số đồ ăn thức uống hiện ra trước mắt các học sinh. Đám học sinh năm nhất tỏ ra vô cùng ngạc nhiên trước mọi thứ. Cùng với các học sinh cũ, bọn nó tiến hành trao đổi về đủ mọi đề tài liên quan đến Hogwarts.

Cả đám chuyện trò rôm rả không ai để ý đến giáo sư Snape đã xuất hiện ở Đại Sảnh, ông ta tiến đến chỗ cụ Dumbledore nói thì thầm vào tai cụ điều gì đó. Sau đó, cả cụ Dumbledore và giáo sư McGonagall đều đứng dậy, vội vã bước ra khỏi sảnh tiệc.

“Chắc là đi giải quyết chuyện của đám Harry rồi. Công nhận ông già này…” Julius lẩm bẩm

“Chuyện gì vậy?” Malfoy ngẩng đầu, tiếng lầm bầm của Julius đã làm nó chú ý. “Ủa sao không thấy lão già Dumbledore? Cả thầy Snape và giáo sư McGonagall cũng đi mất, lạ thật”

“Lo ăn đi, ý kiến làm gì?” Julius nói.

Sáng ngày hôm sau, Julius bước vào phòng ăn. Những liễn cháo, những dĩa cá hồi, cả núi bánh mì nướng, những dĩa trứng và thịt muối được bày đầy trên bốn dãy bàn ăn dài của bốn ký túc xá đặt dưới cái trần nhà được ếm bùa (hôm nay nó mang một màu mây xám mờ mịt).

Nhìn về phía dãy bàn nhà Gryffindor, Harry và Ron ngồi xuống dãy nhà của Gryffindor, bên cạnh Hermione. Cô bé để mở quyển Hành trình với Ma cà rồng, tựa gáy sách vào vại sữa.

Thằng Malfoy hăm hở ngồi xuống, nó hưng phấn hỏi Julius:

“Này, đám cú đưa thư đến chưa?”

“Chắc sắp rồi, có gì hot sao?” Julius tò mò nhìn thằng này.

“À thật ra là ba tao,…..” Malfoy hào hứng lên giọng.

Nó còn đang nói thì hàng trăm con cú ùa bay vô rần rần trên đầu bọn trẻ. Lũ cú lượn vòng vòng khắp sảnh đường, thả thư từ và bưu kin xuống đám trẻ đang huyên thuyên đấu láo.

Một gói to lùm lùm rớt xuống đầu Neville, bật lên, và một giây sau, một vật to màu xám rớt tõm xuống vại sữa của Hermione, làm văng tung tóe vào bọn trẻ cả sữa lẫn lông.

Malfoy đang cười lên hô hố thì bất ngờ một cái bao dài dài đập thẳng vào đầu làm nó chỉ có thể phát ra những tiếng hặc hăc quái dị.

“Mie nó cái gì mà…” Đang muốn quăng cái thứ của nợ này đi thì Malfoy đã kịp bình tĩnh lại khi cầm cái bao tải lên.

“À đây rồi, giúp tao gỡ ra đi Landcaster.”

“Chổi mới à?” Chỉ cần liếc qua Julius cũng biết cái thứ này là gì.

“Ừ, model mới nhất: Nimbus 2001” Trong ánh mắt hâm mộ của bạn bè, Malfoy hô to tên cây chổi lên như muốn cho tụi Gryffindor nghe thấy vậy.

“Chổi cũ có vấn đề gì à?” Julius cũng khá bất ngờ về độ phá của của thằng này, năm học vừa rồi nó có thi đấu được mấy trận Quidditch đâu, không lẽ Malfoy luyện tập nhiều đến nỗi hư luôn cả cây Nimbus 2000 của nó.

“Không vấn đề gì, chỉ là ba tao nói là muốn một tầm thủ đầy triển vọng như tao luôn được thi đấu dưới mọi điều kiện tốt nhất.” Nó đứng lên ghế, cầm trong tay cây chổi mới giơ cao như để khiêu chiến với đám sư tử vậy.

Thật vậy, trong 4 ký túc xá, chỉ có nhà Gryffindor có thể có cơ hội chiến thắng Slytherin. Nhưng điều này đã bị phá vỡ khi năm ngoái Slytherin update trang bị + xài hack, Slytherin đã giành được chức vô địch một cách khá dễ dàng.

Nhưng có lẽ Malfoy phải thất vọng rồi, đám Gryffindor chẳng có vẻ gì là đang quan tâm đến Malfoy, bởi lẽ sự tập trung của chúng đều đổ vào một cái phong bì đỏ chót như thiệp mời đám cưới trên tay Ron.

Neville ngồi bên cạnh thì đang lẩm bẩm gì đó, khuôn mặt sợ hãi. Nó nói với Ron:

“Thôi, mở nó ra vậy, Ron à. Nếu không mở thì còn tệ hơn nữa. Có lần bà mình gởi cho mình một cái, mình kệ xác nó và… thật là khủng khiếp!”

“Mở ra đi. Vài phút thôi… rồi sẽ qua thôi…” thằng nhỏ khẩn khoản.

Cả đám Slytherin đều đổ dồn ánh mắt về phía bên này. Phòng ăn trở nên im lặng hơn bao giờ hết. Chỉ có tiếng xì xào phát ra từ dãy bàn của nhà Gryffindor, có lẽ tụi nó cũng biết kết cục của Ron.

“Không lẽ người yêu nó đi lấy chồng? Giờ nó gửi thiệp cho Ron?” Trong cái không gian tĩnh lặng đó, câu hỏi của Julius truyền rõ ràng vào tai từng đứa. Đám học sinh nhà Slytherin cười ầm lên, ngay cả Hermione cũng không nhịn được bụm miệng cười khẽ.

Có lẽ câu trêu chọc của Julius đã làm Ron bớt căng thẳng hơn. Nó thò bàn tay run rẩy mở thư ra. Ngay lập tức, một chuỗi âm thanh ầm ầm vang khắp sảnh đường, làm rúng động cái trần nhà, bụi bay lả tả:

“LẤY CẮP XE, NẾU CON CÓ BỊ ĐUỔI CỔ KHỎI TRƯỜNG THÌ MÁ CŨNG KHÔNG NGẠC NHIÊN, CON CỨ CHỜ ĐẾN KHI VỀ ĐÂY… CHẮC LÚC ĐÓ CON ĐÂU CÓ THÈM CHẦN CHỪ MỘT CHÚT NÀO ĐỂ NGHĨ XEM BA MÁ TRẢI QUA NÔNG NỖI THẾ NÀO KHI THẤY CÁI XE BIẾN MẤT HẢ?”

Giọng gào của bà Weasley, lớn hơn bình thường hàng trăm lần, khiến cho dĩa muỗng trên bàn khua rổn rảng theo, và được những bức tường đá dội lại nghe điếc cả tai. Ron thun người lún thật thấp trong cái ghế đến nỗi chỉ còn thấy mỗi cái trán đỏ như mồng gà của nó nhô lên. “...LÁ THƯ CỦA CỤ DUMBLEDORE TỐI HÔM QUA, MÁ THẤY BA CON CHẾT ĐI ĐƯỢC VÌ XẤU HỔ, BA MÁ ĐÂU CÓ DẠY CON CƯ XỬ NHƯ VẬY CHỚ, CẢ CON VÀ HARRY CÓ THỂ BỊ TAI NẠN CHẾT RỒI…”

Harry đang hoang mang thì nghe cái tên của mình vang lên. Nó cố gắng một cách hết sức vất vả để làm ra vẻ như không nghe thấy cái âm thanh đang làm lỗ tai nó lùng bùng.

“… GIẬN HẾT SỨC NÓI… BA CỦA CON ĐANG BỊ CHẤT VẤN Ở SỞ LÀM, ĐÓ LÀ HOÀN TOÀN LÀ LỖI CỦA CON VÀ NẾU CON MÀ CÒN THÒ MỘT NGÓN CHÂN QUA KHỎI GIỚI HẠN THÌ MÁ SẼ LẬP TỨC NẮM ĐẦU CON LÔI VỀ NHÀ.”

Một sự im lặng tuyệt đối. Cái phong bì đỏ đã rơi khỏi tay Ron, tự bùng cháy lên rồi cong quéo lại thành một mẩu tro tàn. Harry và Ron ngồi đực mặt ra, như thể vừa bị một cuộn sóng trào quét qua tụi nó.

Vài người phá ra cười, rồi từ từ, mấy chuyện bép xép tào lao lại rộ lên như thường lệ trong sảnh đường.

“Hết film rồi, giải tán!” Julius chép miệng tiếc nuối, phim hay mà ngắn, uổng ghê.

“Đi theo tao, có trò hay hơn nữa!” Malfoy kéo 2 thằng đệ là Crabbe và Goyle đi đến chỗ Harry.

Harry đang mặc cảm tội lỗi về việc ông Weasley đang bị chất vấn ở sở làm. Sau tất cả những gì ông bà Weasley đã làm cho nó trong mùa hè vừa qua thì đây là cách nó nói cảm ơn sao?

Nhưng nó cũng chẳng có thì giờ để dằn vặt lâu, cái giọng huênh hoang của nó vang lên đằng sau Harry.

“Mày chỉ biết chơi ngu lấy tiếng thôi à Potter?”

“Mày thì biết gì mà nói chứ Malfoy” Harry đáp, lúc này nó không muốn nói chuyện với Malfoy một tí nào hết.

“Hừ” Malfoy cười khinh bỉ “Phải, chỉ có Potter vĩ đại của chúng ta mới có khả năng chơi Quidditch bằng xe bay thôi…” Ủng hộ nó là điệu cười như bị thần kinh của 2 thằng Crabbe và Goyle.

“Mày thấy gì không, với cây chổi này, việc tao đánh bại mày sẽ trở nên dễ dàng hơn, mặc dù nó vốn cũng không phải việc khó khăn gì. À mà nếu mày thi đấu bằng con xe ghẻ của lão Weasley đó có lẽ mày sẽ gây cho tao được chút ít khó khăn”

Harry chưa kịp trả lời thì giọng nói nghiêm khắc của giáo sư McGonagall vang lên, bà đang đi học dãy bàn nhà Gryffindor để phát thời khóa biểu niên học mới. “Trò có vấn đề gì sao? Trò Malfoy”

“Con chỉ muốn trao đổi với quý ngài Potter đây về mùa bóng sắp tới thôi thưa giáo sư” Nói rồi Malfoy dông thẳng, danh tiếng của giáo sư McGonagall không hề thua kém Snape nha.

Harry nhận thời khóa biểu của nó và nhận thấy hai tiết đầu tiên tụi nó với học sinh nhà Hufflepuff là môn Thảo dược học. Tụi nó cùng đi với nhau ra khỏi tòa lâu đài, băng qua vườn rau cải, để tới nhà lồng kính, nơi trồng các loài cây huyền bí.