Chương 41: Xe Bay

“Cảm ơn, Lucius. Chúng tôi biết phải làm gì” Cha hắn đáp lại Malfoy, giọng nói bình thường, không thể hiện thái độ.

“Phải đúng vậy, có những loại người, không biết mình phải làm gì. ông Weasley, tôi thấy gia đình ông không còn chỗ nào thấp hơn để lún xuống nữa rồi…” Nhìn về phía Athur Weasley, thái độ của Malfoy bố hoàn toàn khác hẳn, ông ta tiếp tục mở miệng châm chọc.

“Choang” một tiếng, cái vạc của Ginny bay về phía ông Malfoy; bản thân ông Weasley cũng lao vào ông Malfoy, đấm ông này ngã ngửa vô một kệ sách.

Hàng tá cuốn sách bùa chú đổ ầm ầm xuống đầu họ. Fred và George nhào lên:

“Nện hắn đi ba!”

Bà Weasley thì hét:

“Đừng! Anh Arthur, đừng!”

“Chà, Athur đánh tốt đấy chứ, những cú đấm có uy lực đấy. Lucius cũng không yếu nha, xem ra hắn vẫn tập luyện chăm chỉ đấy chứ.” Cha hắn nhìn về trận đánh, vuốt cằm nhận xét. Tuyệt không hề có ý định xen vào.

Anh em Julius còn trực tiếp hơn, chúng hô hào cổ vũ.

“Đúng rồi, đấm vào mặt hắn đi bác Athur. Không không, chú Lucius, chú phải lên gối vào bụng ông ta chứ” Julie hoá thân thành Chỉ Đạo Võ Thuật lên tiếng.

Julius thì kéo đám Ron, Harry và Malfoy lại mở sòng, Athur vs Lucius, tỷ lệ 1:1.

Nhưng tụi nó chẳng đứa nào quan tâm, anh em Ron thì đang bận quan sát để có thể nhào lên bất cứ lúc nào. Hermione thì đang lo lắng cho nhà Weasley, chỉ có Malfoy tin chắc bố mình sẽ thắng nên trực tiếp đưa cho Julius 1 Galleon, rồi nhìn về phía Ron đầy khiêu khích.

“Thú vị đấy, mày dám chơi không Ron, đây là cơ hội để mày kiếm được chút ít đấy. À, tao quên, chắc gì nhà mày có đủ tiền cho mày đặt cược.”

Trận đấu giữa Malfoy và Weasley ngày càng lan rộng, đám đông dồn cục lại phía sau, xô đẩy làm ngã đổ thêm nhiều kệ sách nữa.

Thế là, người bán sách bèn la to: -Quí ông làm ơn… làm ơn…

Nhưng đáp lại là tiếng tay chân đấm đá và tiếng hô hào cổ vũ của đám Julius. Bỗng nhiên, một tiếng quát như sấm vang lên, át tiếng của tất cả.

“Giải tán! Quí ngài, dừng tay lại…”

Lão Hagrid đang bươn bả len qua một biển sách. Trong nháy mắt, lão lôi cả ông Malfoy lẫn ông Weasley tách ra.

Ông Weasley thì bị tét môi, còn ông Malfoy thì giập một mắt vì bị một cuốn Bách khoa toàn thư về các loại nấm độc nện trúng. Ông vẫn còn nắm chặt trong tay cuốn sách te tua về thuật Biến của Ginny.

Ông ấn cuốn sách vào người cô bé, đôi mắt ông long lên sòng sọc hết sức quỉ quyệt:

“Đây, con bé, cầm lại sách của mày này! Đó là thứ tốt nhất mà cha mày có thể mua được cho mày đó!”

Vùng ra khỏi tay lão Hagrid, ông vẫy tay gọi Draco Malfoy, chào cha mẹ Julius, rồi hai cha con chuồn thẳng khỏi tiệm sách.

Lão Hagrid gần như nhấc bổng ông Weasley đứng lên trong lúc ông này chỉnh trang lại áo sống.

“Anh Arthur, lẽ ra anh nên mặc xác hắn. Cả cái gia đình đó đã thối rữa tận lõi rồi, ai cũng biết chuyện đó hết mà. Xấu máu là bản chất của họ. Chẳng có ai trong gia đình đó đáng để ta bận tâm hết. Thôi, đi nào… Ra khỏi đây thôi!” Lão Hagrid nói.

“Anh chị đừng bận tâm, Lucius hắn luôn như vậy. Thôi chúng ta đến tiệm kem Florean Fortescue nhé.” Cha Julius mỉm cười nói chuyện an ủi ông bà Granger đang run sợ.

Người bán hàng có vẻ muốn níu áo ông Weasley bắt bồi thường, nhưng kịp nhận thấy mình chỉ đứng tới eo lão Hagrid, nên dường như đã khôn ngoan suy nghĩ lại, để mặc cả bọn đi ra ngoài.

Ngồi trong quán kem, Julius và đám nhóc đang thưởng thức món kem trái cây – món làm nên tên tuổi của tiệm. Ở bàn bên cạnh, bà Weasley đang tức giận với chồng:

“Một tấm gương hay ho cho con cái anh… Đánh lộn công khai… không biết Gilderoy Lockhart nghĩ thế nào…

Khi nghe câu cuối, Julius suýt nữa bật ngửa khỏi ghế. Mụ này tức giận, quát tháo chồng con um xùm cũng vì sợ gây ấn tượng xấu trong lòng “siêu sao” Lockhart. Thật là… Cực phẩm nha.

Fred nói:

“Ổng khoái lắm. Má không nghe ổng nói gì khi mình đi ra hả? Ổng hỏi cái ông lùn xủn của tờ Nhật Báo Tiên Tri là liệu cả trận đánh nhau có được tường thuật lại trong bài báo không –tại ổng nói đó cũng là quảng cáo.”

Sau khi ăn hết 3 li kem trái cây, Julius thoả mãn rời khỏi tiệm kem cùng những người khác. Anh em nhà Ron cũng rất hài lòng về ngày hôm nay, không phải ngày nào tụi nó cũng được ngồi trong tiệm kem nổi tiếng nhất thế giới phù thuỷ thoải mái thưởng thức mọi loại kem.

Chia tay ông bà Weasley và ông bà Granger, cha mẹ Julius dẫn anh em hắn đi đến “bến xe” để dùng bột Floo quay về nhà. Còn đích đến của 2 nhà kia là quán Cái Vạc Lủng.

Gia đình Weasley sẽ sử dụng lò sưởi của quán để quay về nhà của họ - trang trại Burrow, còn tại sao họ không đi đến “bến xe”? Lí do đơn giản là lò sưởi ở quán rượu là miễn phí. Gia đình Granger sẽ rời quán rượu để ra đường phố của dân Muggle, đón xe buýt ở trạm bên kia đường.

Thời gian nghỉ hè nhoáng cái đã hết, đã đến lúc Julius và Julie lên xe lửa quay về trường.

Mọi thứ đều chẳng khác gì nhiều so với năm ngoái, bên trong sân ga 9 ¾, đám học sinh vẫn đang la hét ồn ào khi gặp được đồng bọn, các học sinh mới ở dưới sự hướng dẫn của người nhà, đang dùng ánh mắt tò mò đánh giá mọi thứ xung quanh

Sau khi lên tàu, tìm được một toa còn trống, Julius và Julie tiến vào, ngồi xuống. Em gái hắn bắt đầu mở đài.

“Thật đông nha, không biết năm nay sẽ có bao nhiêu người vô nhà Gryffindor nữa?”

“Chắc không quá nhiều đâu, Gryffidor mà nhiều chắc Hogwarts loạn.” Julius cười khẩy. Thật vậy, đám sư tử không biết sợ này luôn là nỗi đau đầu của giáo viên, trừ Snape, bọn chúng luôn luôn là những kẻ đầu têu trong các trò quậy phá. Như cặp sinh đôi Greoge và Fred chính là nỗi kinh hoàng của Hogwarts 😭😭😭. Tuy rằng nhà Gryffindor vẫn có khá nhiều những học sinh xuất sắc, nhưng ấn tượng của các giáo sư vẫn rất khó thay đổi.

“Chào 2 bồ” Hermione trong bộ đồng phục Hogwarts đẩy cửa vào. Phía sau còn có một cô nhóc tóc đỏ rực như lửa – là Ginny. Lúc này khuôn mặt của cả 2 có vẻ khá lo lắng.

“Chào bồ, Hermione, chào em nha Ginny.” Julie vui vẻ đáp lại, kể từ sau lần đi ăn kem, cả 3 nàng này đã trở thành bạn tốt của nhau.

“Hermione, có chuyện gì sao? Trông bạn khá lo lắng” Julius hỏi, mặc dù hắn đã nhớ chuyện gì xảy ra, nhưng giả nai luôn là chiêu ưa thích của dân chuyển kiếp, không phải sao?

“Là Harry và Ron, mình và Ginny đã tìm khắp đoàn tàu nhưng không thấy 2 đứa nó đâu hết” Hermione lo lắng đáp.

“Có lẽ là trễ xe lửa? Cũng không phải chuyện gì lớn, trường học sẽ cử người đi đón tụi nó thôi” Julie an ủi.

“Phải có lẽ là…. Tụi nó đang trên kia.” Julius chỉ ra ngoài cửa sổ.

3 đứa con gái vội vàng ngoái đầu ra ngoài xem. Khuôn mặt của Ginny tái đi khi nhìn thấy thứ mà Julius chỉ, phải con bé đã nhận ra thứ xanh xanh đang bay trên trời kia, đó là chiếc xe Ford Anglia 105E của ông Athur.

“Đó la chiếc xe của ba” con nhỏ gần như phát khóc. Công tác của ba nó chính là ở cục “Chống Lạm Dụng Vật Phẩm của Muggle” nên ít nhiều nó cũng biết sự nghiêm trọng của việc này.

“Cái gì?” Hermione trợn mắt lên, cô mọt sách này không dám tin 2 đứa bạn mình lại dám cả gan làm một việc như vậy. Nếu có Muggle nào nhìn thấy chiếc xe đang bay, kết cục của Harry và Ron có thể xác định. “Hết xảy, quá tuyệt vời” Nàng Julie vẫn chưa ý thức được mức độ nghiêm trọng, nó còn tỏ ra hâm mộ đám Harry mới đau.

“Chỉ đành cầu mong cho không có ai nhìn thấy thôi” Julius an ủi, nhưng hắn nhớ trong nguyên tác, tụi này đã bị nhìn thấy. Không chỉ vậy, tụi nó còn bị đưa lên báo, nhưng kết quả thì sao? Tụi nó vẫn đi học bình thường, ai bảo tụi nó được “giang hồ” Dumbledore bảo kê.

P/s: hôm nay em bận quá nên up chương muộn, các lão thông cảm