Chương 36: Bí Ẩn, Kẻ Thù Mới

Sau lưng Quirell hiện lên khuôn mặt khủng bố của Voldemort. Khuôn mặt bình thường đã khá xấu xí nay lại càng trở nên vặn vẹo do tác dụng của Seikishiki Meikai Ha.

“Ngươi rốt cuộc là thứ gì?” Voldemort gào lên phẫn nộ. Kế hoạch của hắn sắp thấy được hy vọng thành công lại bị một thằng nhóc phá hoại. Sao hắn có thể không tức giận.

“Nếu ngươi thành tâm muốn biết, thì ta sẵn lòng trả lời.

Để đề phòng thế giới bị phá hoại, để bảo vệ nền hoà bình của thế giới.

Ta đại diện cho những nhân vật chính diện đầy khả ái và ngây ngất lòng người.

Julius Landcaster.

Ta là một thánh đấu sĩ, bảo vệ vũ trụ.

Một tương lai tươi sáng đang chờ đợi chúng ta”

Kết thúc màn giới thiệu có thể xem là kinh điển, Julius bày ra một tư thế mà hắn tự nhận là vô cùng đẹp trai 😌😌😌 tuyệt không quan tâm đến gương mặt khó coi của Quirell và Voldemort.

Còn thằng nhóc Harry nãy giờ vẫn đang bận tiêu hoá câu chuyện của ông thầy phòng chống nghệ thuật hắc ám của nó nên không để ý đến Julius.

“Những gì ngươi cần biết đã biết, đi mạnh khoẻ nhé” Julius tăng Cosmo lên, đám lửa ma trơi xung quanh Quirell càng ngày càng dày đặc, sợi dây kết nối giữa linh hồn của Voldemort và Quirell càng ngày càng mỏng, rồi bị xé đứt.

“Ngươi chờ đó cho ta, một ngày nào đó, ta sẽ quay lại tiêu diệt ngươi như ta đã từng tiêu diệt những kẻ cản đường ta”

Voldemort phẫn nộ để lại một câu đe doạ rồi bỏ chạy. Kế hoạch lần này đã thất bại, nếu hắn không chạy nhanh thì lát nữa Dumbledore quay về, hắn tin tưởng Dumbledore sẽ rất sẵn sàng tiêu diệt hắn.

“Chủ nhân, xin đừng bỏ tôi… Cứu tôi” Quirell kêu lên một cách yếu ớt. Khi Voldemort nhập vào cơ thể lão, linh hồn hắn đã hút cạn kiệt sinh lực của thằng khờ này. Sở dĩ hắn chưa có chuyện gì là do ảnh hưởng từ sức mạnh của Voldemort. Bây giờ boss trùm chạy rồi, nhãi nhép sống thế nào được.

Trong mắt Voldemort, không chỉ Quirell mà cả đám Tử Thần Thực Tử khác cũng chỉ là con tốt phục vụ kế hoạch của hắn thôi, khi cần hắn sẽ không ngại ngần loại bỏ con tốt này nếu nó làm ảnh hưởng đến kế hoạch của hắn.

Mấy giây sau, Quirell ngã xuống đất, sinh khí bị hút sạch, trông lão già nua chưa từng có, từng nếp nhăn trên khuôn mặt hằn lên vẻ sợ hãi, không cam lòng. Nhưng biết sao được, tác giả muốn mi chết ở chương này thì mi đừng hòng sống tới cuối chương 😌😌😌.

Lúc này Harry mới có vẻ hồi phục lại, nó đến gần Julius hỏi dò

“Bạn đã tiêu diệt linh hồn của Voldemort rồi sao?”

“Không, hắn chạy rồi” Julius tỉnh bơ đáp, không hề tiếc nuối. Hắn đã biết từ đầu, với tình hình của hắn hiện tại chỉ có thể chiến thắng Voldemort thôi, muốn tiêu diệt hoàn toàn Voldemort, Julius cũng phải trả một cái giá khá lớn khi dùng đến chiêu thức bị cấm.

Hắn cũng chẳng muốn tiêu diệt Voldemort làm gì, để hắn sống thì mới có việc để làm chứ. Mới vô giết ngay boss trùm luôn chắc bạn đọc chém tác chết.

Thế giới này cũng không có Yomotsu Hirasaka nên tác dụng khác của Seikishiki Meikai Ha là đưa đối phương đến cổng địa ngục không sử dụng được. Còn Seikishiki Kisoen, chiêu thức gọi lửa thiêu đốt linh hồn, hắn chưa thể khống chế được nha. Chứ nếu không, đối với Voldemort ở trạng thái linh hồn, Julius có thể tiêu diệt hắn trong 1 nốt nhạc.

Đang lúc Harry tính nói gì nữa, bất chợt vang lên tiếng bước chân vội vã. Tụi nó quay lại nhìn về phía cánh cửa đang bùng cháy ngọn lửa đen.

Như có một cơn gió mạnh thổi qua, ngọn lửa tắt ngấm và cụ Dumbledore bước vội vào.

Giáo sư nhìn khắp phòng, lướt qua xác chết của Quirell nằm trên sàn, rồi nhìn về phía Julius và Harry, ánh mắt loé lên, nhưng cụ che giấu rất nhanh. Chỉ có Julius nhạy cảm phát hiện.

Harry đang định lên tiếng thì cụ Dumbledore đã khoát tay, ra hiệu cho nó đừng nói gì cả, cụ từ tốn giải thích:

“Bọn Ron, Hẻmione và Julie đã kể cho thầy nghe mọi chuyện rồi Harry ạ, lúc này có lẽ con nên trở về phòng ngủ của mình. Mọi chuyện đã kết thúc rồi, các con đã bảo vệ được viên đá khỏi tay hắn.” Nói rồi cụ nhìn về phía Julius.

Hiểu ý, Julius móc túi lấy ra một hòn đá. Thú thật, đối với hắn, Hòn Đá phù thuỷ chẳng qua chỉ là một thứ sưu tập không hơn không kém. Kiếp này sinh ra trong một gia đình quý tộc với lịch sử lâu đời, hắn chẳng thiếu tiền. Còn trường sinh sao? Mesopetha Menos còn giúp hắn sống lâu hơn cái thứ thuốc đó.

“Julius con trai, có một người muốn gặp con, người đó đang ở trong văn phòng của ta, tất nhiên, nếu con thấy không tiện thì có thể để lúc khác” Mỉm cười thân thiện, cụ nói với Julius.

“Người muốn gặp con? Được rồi, ngay lúc này cũng không sao.” Julius cũng khá tò mò ai muốn gặp hắn, từng cái tên xoẹt qua trong đầu nhưng đều bị hắn loại bỏ, nên hắn quyết định đi ngay, cho dù mới đối đầu với Voldemort, hắn bày tỏ không vấn đề.

“Được rồi Harry, con có muốn đến gặp bà Pomfrey để kiểm tra không?” Nhìn Harry qua cặp kính nửa vầng trăng, cụ hỏi.

“Dạ, con không sao thưa thầy” Harry trả lời.

“Vậy chúng ta ra khỏi đây thôi”

Trong văn phòng hiệu trưởng, Julius đang ngồi đối diện với một người đàn ông trung niên.

Ông ta nhìn Julius thật kĩ qua con mắt xanh xám của mình. Julius cũng yên lặng quan sát người đàn ông trước mắt: khuôn mặt bình thường, ăn mặc cũng bình thường, đủ loại dấu hiệu cho thấy ông ta chỉ là một người bình thường. Nhưng người bình thường có thể ngồi nói chuyện riêng với hắn trong văn phòng hiệu trưởng sao? Câu trả lời dĩ nhiên là không.

Im lặng trong chốc lát, người đó bắt đầu giới thiệu

“Chào cậu, ta là Nicholas Flamel, chắc cậu đã nghe về ta?” Mỉm cười, ông ta nói.

“Nicholas Flamel? Nhà giả kim, huyền thoại sống của giới phù thuỷ, kẻ đã sống hơn 600 năm với sự trợ giúp của thuốc trường sinh chế từ hòn đá phù thuỷ. Nhưng ông ta tìm mình làm gì?” Điểm qua tư liệu về đối phương, Julius lại càng tò mò về mục đích của người này.

Gật đầu ý bảo biết, Julius lên tiếng thăm dò:

“Cháu biết, vậy chắc ông muốn gặp để lấy lại hòn đá phù thuỷ sao?” Giả ngây, Julius hỏi.

“Haha, hòn đá đó, nếu cháu thích, ta có thể tặng cho cháu. Với khả năng của mình, ta tin cháu sẽ không để nó rơi vào tay kẻ xấu” Cất tiếng cười, Nicholas nói.

“Nhưng lần này, ta đến gặp cháu là để nhờ cháu giúp ta một chuyện” Bỗng nhiên, Nicholas nhìn về Julius với ánh mắt nghiêm túc.

“Giúp? Nhưng cháu giúp được gì?” Julius lại tiếp tục giả ngu. “Cháu chỉ là một học sinh năm nhất”

“Ồ không con trai, con so với những học sinh năm thứ 7 khác của Hogwarts còn giỏi hơn nhiều. Tin ta đi, không phải ai cũng có thể đối đầu với Voldemort 2 lần và đều dành chiến thắng đâu, cho dù lúc này hắn chỉ là một linh hồn, nhưng số người có thể chiến thắng hắn cũng không vượt quá 1 bàn tay.”

“Nhưng mà….” Julius đang tìm cách câu thời gian. Trong đầu hắn hiện lên vô vàn những câu hỏi: tại sao một nhà giả kim lại cần sự trợ giúp của một đứa trẻ. Nhìn dáng vẻ thì Nicholas và Dumbledore khá thân, vậy tại sao ông ta không nhờ Dumbledore giúp.

Còn về phần sức mạnh, cho dù hắn có tỏ ra ưu tú như nào, nhưng tuổi đời của hắn cũng vẫn là một tiêu chuẩn không thể phá vỡ được. Có lẽ các phù thuỷ khác tin trong tương lai Julius sẽ giỏi hơn Dumbledore. Nhưng bây giờ nếu nói một thằng nhóc 11 tuổi như Julius mạnh hơn Dumbledore, người ta sẽ cười cho thối mũi.

“Cháu có điểm gì đặc biệt sao?” Nhìn thẳng vào mắt Nicholas, Julius hỏi.

“Cháu đã từng nghe về các Elder bóng tối chưa?” Nicholas cũng không né tránh cái nhìn của Julius, hỏi thẳng.