Chương 35: Gặp Lại (2)

“Lại là mi” nhìn thấy người tới, Quirell rít lên.

“Sao không hoan nghênh ta sao, ngươi làm ta hơi buồn đấy” Julius đi đến, tỏ ra bộ dáng ta rất buồn. Điều này càng làm Quirell điên máu. Hắn hét lên:

“Tại sao ngươi cứ luôn phá đám ta?” Quirel nhìn về phía Julius, ánh mắt chứa đầy hận thù. Nếu ánh mắt có thể giết người, chắc Julius đã bị giết đến không còn 1 mảnh vụn.

“À, sở thích của ta là đi phá game của kẻ khác mà 😙😙” Julius mỉm cười, lộ ra hàm răng trắng.

“Ta cảm thấy rất khó hiểu, một Slytherin ưu tú như mi lại để ý đến Gryffindor nhiều như vậy” Lần này là một giọng nói khác vang lên.

Harry giật mình, vội vàng đảo mắt nhìn quanh. Trong phòng chỉ có 3 người, giọng nói lạnh lẽo đó là của ai?

“Mình thích thì mình làm thôi” Cái kiểu nói chuyện của Julius làm cho lão Quirell rất tức giận. Nhưng biết sao được, lúc này chủ nhân của hắn còn đang nói chuyện, hắn đâu có vé xen vào.

“Thật đáng tiếc cho thiên phú của ngươi, cuối cùng lại biến thành con cờ trong tay Dumbledore..” Giọng nói đó lại vang lên, mang theo vẻ tiếc nuối. Hắn nói tiếp

“Ngươi có muốn thành thuộc hạ của ta không, những lời ta từng nói với ngươi vẫn giữ nguyên giá trị”

“Đừng dài dòng nữa, ngươi biết ta đến đây để làm gì mà” Julius rút đũa phép ra, đứng chắn trước mặt Harry.

“Hừ, may mắn thắng được ta 1 lần làm cho lòng tin của ngươi bành trướng như vậy sao?” Voldemort lạnh lùng nói.

“Ta cũng hy vọng ngươi khá hơn lần trước, nhưng xem ra ta thất vọng rồi” Nhìn về phía Quirell, Julius lắc đầu, đúng là so với lần trước, Voldemort có mạnh hơn một chút xíu, cũng chỉ là một chút xíu thôi.

“Nếu ta tìm được hòn đá….” Có vẻ Julius đã đụng đến nỗi đau của mình, Voldemort rít lên.

Nói rồi hắn quay lại, nhìn về phía tấm gương. Quirrell vừa gõ gõ ngón tay quanh cái khung gương vừa làu bàu:

“Cái gương này là chìa khoá để tìm ra Hòn đá. Chắc là lão Dumbledore bày ra cái trò này...”

“Khỏi mất công, ngươi sẽ không bao giờ lấy được hòn đá đó đâu” Nhìn Quirell đi vòng quanh tấm gương, săm soi từng chút một. Julius lên tiếng.

Làm như không nghe thấy, Quirrell lại đi vòng từ đằng sau tấm gương ra đằng trước, chăm chú nhìn vào gương với vẻ hau háu.

“Ta nhìn thấy Hòn đá… Ta đang trao nó cho chủ của ta… nhưng mà nó ở đâu?”

Quirrell vẫn đang bực tức nguyền rủa:

“Ta không hiểu được… chẳng lẽ Hòn đá ở bên trong tấm gương? Ta có nên đập vỡ nó ra không?”

“Ta nói rồi, ngươi không lấy được viên đá đâu.” Julius cười nhạt.

“Ngươi biết cách lấy nó sao?” Giọng nói của Voldemort lại vang lên.

“Đương nhiên, bất kể là ta hay Potter đều có thể lấy được viên đá, nhưng ngươi thì lại không? Ngươi hiểu vấn đề chưa?”

“Vấn đề, vấn đề quái quỉ gì chứ?” Quirell hét lên.

“Tránh ra đi” Julius tiến lên gần đến tấm gương. Quirell định ngăn cản nhưng Voldemort đã ra lệnh cho y ngừng lại.

“Julius…” Harry lo lắng kêu lên.

Nhưng đáp lại nó là tiếng chế nhạo của Quirell

“Mi nhiều chuyện quá đó, Harry à. Sục sạo khắp trường như trong đêm Hội Ma như thế, mi khiến cho ta biết mi đã nhìn thấy ta đi đến chỗ con quái vật canh giữ Hòn đá.”

“Thầy đã thả con quỷ khổng lồ ra hả?”

“Chứ ai? Ta có biệt tài xử lý quỷ. Chắc là mi có nhìn thấy con quỷ trong căn phòng đằng kia đã bị ta làm gì.”

“Xui xẻo là hôm ấy trong khi những người khác chạy khắp nơi kiếm con quỷ, thì lão Snape, lão đã ngờ vực ta từ trước, lại đi thẳng lên tầng lầu ba trước ta. Và, không những con quỷ của ta không giết được mi, mà con chó ba đầu cũng không cắn đứt được giò lão Snape.”

“Thôi, bây giờ thì làm thinh chờ một lát nhé, Harry. Anh bạn này của chúng ta đã tìm ra hòn đá rồi đây.”

Ánh mắt của cả Quirell và Harry đều bị thứ Julius cầm trên tay hấp dẫn. Một hòn đá nhỏ, đỏ như máu. Julius cầm nó quơ quơ càng làm cho Quirell kích động.

“Chỉ có những kẻ muốn tìm hòn đá nhưng không muốn sử dụng nó thì mới lấy được nó. Nghe có vẻ tức cười đúng không? Nhưng nó lại làm khó được ngươi.” Julius như đang chế nhạo Voldemort.

“Đưa nó cho ta, Landcaster, rồi ta sẽ cho ngươi quyền lực, mọi thứ ngươi muốn” Voldemort lên tiếng, giọng hắn cũng run lên vì kích động.

“Muốn thì đến mà lấy” Julius bỏ viên đá vào túi.

“Giết nó” Voldemort gào lên.

“Avada Kedavra” Quirell hét lên, dưới sự trợ giúp của Voldemort, tia sáng bắn ra còn nhanh hơn lần đối đầu trong rừng. Có lẽ Voldemort rất gấp gáp có được viên đá nên hắn định sẽ dốc hết sức lực tiêu diệt Julius.

Theo hắn thì lần trước Julius chiếm thượng phong là vì hắn khinh thường thằng nhóc này. Lần này hắn quyết tâm phải tiêu diệt cho bằng được thằng nhóc đã dám nhiều lần khiêu khích uy quyền của hắn.

Nhưng Julius thắng là do may mắn sao? Không hề, nếu muốn tiêu diệt Voldemort, Julius cảm thấy không làm được, chứ đánh bại hắn, Julius chỉ cần mấy chiêu.

“Kan” Julius quát lớn, một vòng tròn ánh sáng bao phủ toàn thân hắn, lời nguyền do Quirell đánh lên chỉ có thể tạo ra được vài gợn sóng nhỏ.

Chắc các bạn đọc cũng cảm thấy thắc mắc tại sao hắn không sử dụng “Crystall Wall” cho tiện. Nhưng thực ra, 2 chiêu thức này tuy là cùng dùng để đỡ đòn nhưng về bản chất lại có chút khác biệt.

Tường Pha Lê có thể phản lại bất kì đòn đánh nào, chỉ cần không vượt quá sức mạnh của người tạo ra là được. Phạm vi bao phủ của nó khá lớn nên cũng sẽ tiêu hao nhiều Cosmo hơn. Còn “Kan” của Shaka thì lực phòng ngự mạnh hơn, phạm vi bao phủ nhỏ hơn, vậy thôi. (Thật ra là tác giả muốn cho main sử dụng nhiều chiêu cho nó phong phú 🤗🤗)

“Cái gì? Avada Kedavra sao có thể bị một bùa chú phòng thủ cản lại?” Quirell hét lên, hắn không tin những gì đang xảy ra trước mắt mình.

Đúng vậy, là 1 trong 3 lời nguyền không thể tha thứ, là đỉnh cao của nghệ thuật hắc ám, lời nguyền chết chóc Avada Kedavra không thể bị chặn lại bởi bất kì một lời nguyền phòng thủ nào.

Chỉ có thể chặn lại nó bằng một lời nguyền tấn công khác mà thôi. Lúc đó cả 2 sẽ phải so đấu bằng pháp lực, mà với pháp lực kinh khủng của mình, chỉ có số ít người có thể chặn được chiêu này của Voldemort.

Nhưng hôm nay, hắn lại nhìn thấy lời nguyền chết chóc của mình bị một bùa chú phòng thủ chặn lại, làm sao hắn không kinh hãi.

“Ta vốn chính là người chuyên lập ra các kỳ tích mà, lên đường đi, Voldemort. Sekishiki Meikai Ha”. Tuyệt chiêu của chòm Cự Giải phát ra, từng đám lửa xanh yêu dị phát ra từ đầu đũa của Julius tràn ngập căn phòng.

“Impedimenta” dù không biết bùa chú này của Julius có tác dụng gì, nhưng Quirell vẫn cẩn thận buff cho mình một cái bùa phòng thủ.

Trong nhiều hầu hết mọi trường hợp, Impedimenta đều có tác dụng. Chỉ có một số ít lời nguyền của nghệ thuật hắc ám hoặc chênh lệch giữa 2 người quá lớn, bùa Impedimenta mới không có tác dụng.

Nhưng Seikishiki Meikai Ha chính là cái “số ít" đó hay nói chính xác hơn là những chiêu Julius sử dụng đều không có một lá chắn nào có tác dụng. Lá chắn lớn của Hogwarts hắn chưa thử nên không biết. Muốn chặn được đòn đánh của hắn, trừ “Kan” và “Crystall Wall” hắn chưa nghĩ ra cái khác.

“Cái gì?” Quirell hét lên khi thấy mình bị đám lửa ma trơi đó bao vây, chúng bay lởn vởn trước mặt hắn, cứ như câu thần chú của hắn không tồn tại.

“Đây là bùa chú gì, tại sao ta không hề nghe thấy nó trước đây, ngươi rốt cuộc là ai?” Voldemort phẫn nộ gào lên khi nhận thấy có một thứ gì đó đang kéo linh hồn hắn ra khỏi cơ thể của Quirell.

Lần này hắn sợ thật, suốt cuộc đời mấy chục năm nghiên cứu phép thuật hắc ám để tìm cách đạt được trường sinh, hắn cũng là chuyên gia về linh hồn, nhưng hắn chưa nhìn thấy một thằng nhóc năm nhất nào có thể trực tiếp lôi linh hồn hắn ra từ trong cơ thể một người khác. Mie nó, thằng nhóc này cũng quá trâu bò đi.

P/s: Tối còn có 1 hoặc 2 chương . Mong các lão ủng hộ