Chương 34: Gặp Lại (1)

Nhìn những quân cờ này, thật sự Julius khá hoài nghi dụng ý của Dumbledore khi bố trí những thử thách này. Dường như là ông già đó đang cố tình thử thách tụi nhóc.

Này nhé: cái đám dây leo đó là để Hermione sử dụng kiến thức của mình, chìa khoá là để Harry show kỹ năng của một tầm thủ (tất nhiên bị con nhóc Julie phá game😁😁)

Còn bây giờ bàn cờ này chính là sân khấu để Ron biểu diễn, à đấy chỉ là theo cốt truyện thôi.

Sau khi trao đổi với mấy quân cờ đen, Ron nhìn về phía Julius

“Này, Julius, trong chúng tôi không ai giỏi môn cờ này bằng bạn nên…”

“Này, tôi nghĩ không cần phiền phức như vậy.” Julie tiếp lời, nó rút đũa phép ra rồi tiến lên gần chỗ bàn cờ.

“Các bạn lùi lại đi” quay lại nhắc nhở đám Harry, con nhỏ bắt đầu múa lên một vũ điệu khá kỳ lạ. Kỳ lạ vì đám Harry vẫn chưa hiểu con nhỏ này định làm gì, có mối quan hệ gì giữa việc chơi cờ và nhảy múa đâu.

Nhìn con nhỏ giống như một con thiên nga đang múa, từng động tác nhịp nhàng, uyển chuyển, bọn nhóc cũng nhìn đến ngây người. Chúng chưa bao giờ được xem một vũ điệu đẹp như vậy.

“Nhìn này, tuyết rơi” Hermione bật thốt lên khi một bông tuyết chạm vào lòng bàn tay nó.

“Cái gì?”

“Không thể nào, chúng ta đang ở…” Harry chợt im bặt đi khi nó nhìn thấy thứ trước mắt nó.

Tuyết, là tuyết, tuyết rơi mỗi lúc một nhiều, dần dần khi Julie múa đến đoạn cao trào, tuyết không còn nhẹ nhàng rơi nữa mà đã biến thành một cơn bão.

“Diamond Dust” Julie quát lên. Lập tức cơn bão tuyết lấy nó làm trung tâm khuếch tán ra, bao bọc toàn bộ bàn cờ.

Một lúc sau, gió ngừng thổi, tuyết ngừng rơi, chỉ để lại trên đất một cảnh tượng huy hoàng. Toàn bộ bàn cờ và cả các con cờ đều đã bị đóng băng. Đám Harry trố mắt nhìn cảnh tượng trước mặt, không dám tin vào mắt mình. Con nhỏ Julie bình thường vẫn chơi chung với tụi nó lại có sức mạnh kinh khủng như vậy?

Ngay cả người thông thái như Hermione cũng gần như đánh mất khả năng suy nghĩ. Mãi cho đến khi tụi nó đi đến căn phòng tiếp theo, cả đám vẫn chưa hồi phục lại.

“Anh Ju, anh nghĩ tiếp theo sẽ là gì?” Lau đi một vài giọt mồ hôi trên trán, con nhỏ hào hứng hỏi.

“Tụi mình đã vượt qua được chặn thử thách của giáo sư Sprout rồi, đó là Tấm lưới quỉ Sa tăng; cái chìa khóa bay chắc là bị thầy Flitwich phù phép; cô McGonagall hẳn đã biến những quân cờ thành người sống; vậy chỉ còn lại bùa chú của Quirrell, và Snape….” Julius nhìn cả đám nói.

Tụi nó đã đứng trước một cánh của khác, Julius tiến lên, cầm vào tay vặn cửa. Hắn quay đầu lại hỏi ý kiến của mấy đứa nhóc.

“Tới luôn đi” có lẽ màn biểu diễn nãy giờ của anh em Julius đã làm cho Ron có lòng tin mạnh mẽ, có 2 người này gánh team, sợ qq gì bố con thằng nào?

Julius đẩy cửa ra, một mùi thúi hoắc xộc vào mũi chúng, khiến cả đám cùng kéo áo lên bịt mũi. Qua làn nước mắt, chúng nhìn thấy một con quỷ còn to hơn con quỷ khổng lồ hôm trước đụng độ, đang nằm thẳng cẳng trên sàn trước mặt chúng, đầu u một cục to rướm máu. Cẩn thận bước qua một trong những cái chân ú na ú nần. Harry thì thầm:

“Thiệt mừng là chúng ta khỏi phả đánh nhau với con quỷ này. Đi lẹ lên. Tôi không thể hít thở được nữa rồi.”

Nó mở cánh cửa kế tiếp nữa, và cả bọn hồi hộp nhìn xem, có cái gì đang đợi chúng. Nhưng hoá ra không có gì ghê rợn ở trong căn phòng này. Chỉ có một cái bàn với bảy cái chai hình dạng khác nhau đứng thành một hàng.

Harry kêu lên:

“Trò của lão Snape đây. Chúng ta phải làm gì đây?”

Tụi nhóc vừa bước qua ngưỡng cửa, một ngọn lửa lập tức bùng lên ngay sau lưng chúng, bít lối ra vào. Không phải là lửa bình thường đâu nhé; nó màu tím.

Cùng lúc đó, trên lối đi đến cánh cửa đối diện lại bùng lên ngọn lửa đen. Hai cánh cửa đều bị lửa chặn, chúng mắc kẹt rồi.

“Coi kìa!”

Hermione chụp cuộn giấy da nằm cạnh mấy cái chai, trên đó ghi:

Trước mặt nguy hiểm, sau lưng an toàn,

Mi sẽ tìm được, hai chai hữu ích

Một chai uống vào, giúp mi tiếng tới

Một chai uống vào, mi sẽ quay lui

Hai trong số bảy, là rượu tầm ma

Trà trộn trong đó, ba chai độc dược.

Hãy chọn một chai, uống vào giải nguy,

Trừ khi mi muốn kẹt hoài ở đây.

Để giúp mi trọn, có bốn gợi ý:

Một là độc dược, dù giấu kỹ càng

Dễ dàng tìm được, bên trái rượu tầm ma;

Hai là hai chai đứng ở hai đầu

Khác nhau và không giúp mi tiếng tới;

Ba, như mi thấy, kích thước khác nhau

Tí hon, khổng lồ, không chứa cái chết

Bốn là hai chai thứ hai mỗi đầu

Nếm thì giống nhau, nhìn thì thấy khác.

“Trò quỷ gì đây?” Ron vò đầu bứt tai, rõ ràng trò suy luận logic này quá khó với nó

Hermione thở phào một cái và Harry ngạc nhiên thấy cô bé mỉm cười, trong tình thế này mà có cho vàng Harry cũng không cười được. Hermione nói:

“Thông minh lắm! Cái này không phải pháp thuật –đây chỉ là thử tài suy luận thôi: một câu đố!”

“Nhiều phù thủy vĩ đại không có một tí đầu óc lý luận nào, vì vậy họ có thể bị kẹt ở đây mãi mãi.”

“Chúng ta cũng sẽ vậy thôi” Ron than thở.

“Thật ra thì câu trả lời ngay trước mắt rồi” Julius cười nói.

“Thật sao, là chai nào?” Julie hỏi, nó cũng đang suy nghĩ nhưng vẫn chưa có câu trả lời.

“Chai tí hon này nha” cầm cái chai trên tay, Julius cười nói.

“Sao biết?” Ron hỏi lại, nó vẫn chưa hiểu mô tê gì trong tờ giấy kia.

“Suy luận thôi” Thật vậy, câu đố này không quá khó với người trưởng thành, nhất là cái linh hồn trưởng thành có tư duy não bộ cao như Julius, đây chỉ là trò trẻ con.

“Nhưng chỉ còn một ngụm nhỏ mà thôi, không đủ cho cả đám tụi mình đâu.” Harry nhìn vào cái chai, nói

“Không cần, tôi có thể tự đi xuyên qua ngọn lửa đó” Julius trả lời khi thấy ánh mắt của tụi nó nhìn về phía mình.

Harry suy nghĩ một chút rồi hỏi:

“Chai nào giúp chúng ta vượt qua lửa tím để quay lại?”

Julius và Hermione đồng thời chỉ về cái chai tròn đứng ở cuối hàng. Harry quyết định:

“Vậy 3 bạn uống nó rồi trở về tìm cứu viện nhé. Tôi và Julius sẽ đi tiếp để ngăn cản Snape.”

“Nhưng Harry… nếu Kẻ-mà-ai-cũng-biết-là-ai-đấy ở bên cạnh ổng thì làm sao?” Ron hỏi bằng giọng đầy lo lắng.

“Đừng lo, có Julius đi cùng với Harry, mọi chuyện sẽ ổn thôi. Julius từng đánh bại hắn một lần thì cũng có thể đánh bại hắn lần nữa” Hermione an ủi Ron.

“Cẩn thận” Julie nhìn về phía anh trai mình, nhắc nhở. Nó biết sức mạnh của anh nó nhưng dù sao, Voldemort cũng từng là nỗi ám ảnh của giới phù thuỷ nên con nhỏ cũng hơi lo lắng.

“Ừ, anh biết rồi” trao cho con nhỏ một nụ cười tự tin để nó an tâm, Julius nói với Harry.

“Chúng ta đi thôi, kẻo đêm dài lắm mộng”

“Ừ” Harry hít sâu, cầm chai nhỏ nhất lên. Nó quay mặt về phía ngọn lửa đen:

“Tôi đi trước!”

Chỉ bằng một hớp gọn, nó uống cạn cái chai. Cảm giác như nước đá đang chảy trong thân nó. Harry đặt cái chai xuống và bước tới trước.

Nó tự động viên mình, cảm thấy ngọn lửa đen đang liếm thân thể, nhưng không cảm thấy nóng hay bỏng gì cả. Trong một khoảnh khắc, nó không thấy cái gì cả ngoài ngọn lửa đen thui.

Và rồi, “Húp!”, nó đã qua được phía bên kia –căn phòng cuối cùng.

“Được rồi, mấy bạn cũng trở về đi thôi, tôi đuổi theo Harry đây” nói rồi, Julius bảo vệ mình bằng một vòng tròn niệm lực rồi bước nhanh qua.

Bước qua ngọn lửa nhưng không nhìn thấy Potter đâu.

“Chắc nó đi vào trước rồi, cái thằng…” Julius đành bước đến cánh cửa dẫn tới căn phòng cuối cùng. Chưa kịp đẩy cửa ra, Julius đã nghe tiếng nói từ trong truyền ra.

“Ừ, lão Snape có vẻ là hạng người hiểm ác, đúng không? Thành ra dùng lão để “giương Đông kích Tây” cũng được việc đó chớ.”

“Giương lão ra thì ai nỡ nghi ngờ giáo sư Quirrell cà-cà-cà lăm khốn-khốn-khốn khổ chứ?” Quirell nói bằng cái giọng khinh bỉ.

“Nhưng…” Harry không thể nào tin được. Điều đó không thể là sự thật, không thể nào!

“Chào, chúng ta lại gặp nhau rồi” Julius lên tiếng, đẩy của vào nhìn Quirell đang đứng trước mặt, nhưng người mà hắn chào thì lại là kẻ khác.