Lão Hagrid đang ngồi trong một cái ghế bành đặt bên ngoài căn chòi, ống tay áo và ống quần đều xắn lên. Lão đang lặt đậu cho vào một cái tô to, mỉm cười khi thấy bọn trẻ chạy tới.
“Chào mấy đứa! Thi xong rồi hả? Rảnh uống trà không?”
Ron đáp:
“Dạ, xin bác.”
Nhưng Harry ngắt lời Ron:
“Không, tụi con đang gấp lắm. Bác Hagrid ơi, bác trả lời cho con điều này. Bác nhớ cái hôm mà bác đánh bài thắng được cái trứng rồng đen không? Bác có nhớ người khách lạ ấy trông như thế nào không?”
Lão Hagrid thản nhiên:
“Không. Tại hắn có rời cái áo trùm ra đâu!”
Ba đứa trẻ đứng sững với vẻ mặt thảng thốt khiến lão Hagrid phải nhướn mắt nhìn lên:
“Có gì đâu mà bất thường? Ở quán rượu Đầu Heo –cái quán rượu trong làng ấy –có cả đống bọn quái… Có thể hắn là một gã buôn lậu rồng. Bác cũng chẳng nhìn được mặt mũi hắn, lúc nào hắn cũng kéo mũ trùm đầu tùm hụp.”
Harry ngồi thụp xuống bên cạnh tô đậu:
“Bác nói gì với hắn hở bác Hagrid? Bác có nhắc gì tới Hogwarts không?”
Hagrid cau mày cố nhớ lại:
“Để ta nhớ coi… Ờ… hắn có hỏi ta làm gì, ta nói ta là người giữ khoá ở đây… Hắn hỏi ta về những thứ mà ta khoái… nên ta có nói với hắn… ờ, ta nói cái mà ta luôn ao ước là một con rồng… và rồi… ta không nhớ rõ lắm, bởi vì hắn cứ mua thêm rượu mời ta uống…”
“Để coi… Ờ, rồi hắn nói hắn có một cái trứng rồng, nếu ta muốn ta có thể chơi bài với hắn… nhưng mà hắn muốn biết chắc là ta có muốn giữ nổi một con rồng hay không. Hắn không muốn nó rơi vào tay hạng tầm thường…”
“Ta bèn nói cho hắn biết là một khi ta đã thuần hoá được con Fluffy, thì dạy dỗ một con rồng là chuyện dễ thôi…”
Harry cố giữ cho giọng nói của mình đừng xúc động quá, hỏi dồn dập:
“Rồi… rồi hắn có… có tỏ ra chú ý đến con Fluffy không?”
“Ủa, có chứ! Trên đời này có được mấy con chó ba đầu? Ngay cả ở Hogwarts đây cũng không dễ gặp nữa à. Vậy là ta nói với hắn, con Fluffy thật ra rất dễ thương nếu mình biết cách dỗ nó, chỉ cần cho nó nghe một khúc nhạc du dương là nó lăn ra ngủ ngay ấy mà…”
Bỗng nhiên lão Hagrid giật mình hốt hoảng:
“Chết mồ! Lẽ ra ta không nên nói với các cháu!… Thôi, quên hết đi nha!… Ê! Tụi bay chạy đi đâu đó?”
Cả đám cùng ùa chạy về phía toà lâu đài, không ai nói với ai lời nào cho đến khi tới được tiền sảnh.Trong lâu đài mát lạnh hơn ngoài sân rât nhiều.
Harry nói:
“Chúng ta phải đi báo cho thầy Dumbledore biết ngay. Bác Hagrid đã nói cho gã lạ mặt đó biết cách chế ngự Fluffy mất rồi, mà cái kẻ mặc áo trùm đó nếu không phải là lão Snape thì cũng là Voldemort. Một khi hắn làm cho bác Hagrid say mèm rồi thì khai thác bác thiệt là dễ… Trời ơi, chỉ mong sao thầy Dumbledore tin tụi mình.”
“Mà văn phòng thầy Dumbledore ở đâu nhỉ?” Hermione lên tiếng.
Cả đám nhìn quanh, như thể hy vọng tìm thấy một dấu hiệu nào đó hướng dẫn cho chúng đi đúng hướng. Chúng chưa từng được nghe ai nói rằng cụ Dumbledore sống ở đâu, mà cụ cũng chưa hề gọi chúng lên văn phòng bao giờ.
Julius chỉ im lặng quan sát màn suy luận của thám tử “Sherlock” Potter. Phải công nhận là trí tưởng tượng của thằng nhóc này không hề tầm thường.
Chỉ từ việc lão Hagrid nhận được một quả trứng rồng mà nó có thể suy nghĩ được đến đây, với bộ não của một đứa trẻ 11 tuổi, không thể không nói rất xuất sắc.
“Không biết thằng này có bị uống thuốc teo nhỏ không? Với mấy loại thuốc của thế giới này, chắc dám lắm nha” Tác giả của cái suy nghĩ lầy lội này tất nhiên là Julius.
“Tụi mình phải…”
Harry chưa kịp nói hết câu thì một giọng nói đột ngột vang lên từ bên kia Sảnh đường:
“Các con đang làm gì ở đây vậy?”
Đó là giáo sư McGonagall, bà đang ôm một chồng sách. Hermione lúc đó tỏ ra khá can đảm (theo nhận định của Harry và Ron), cô bé nói thẳng:
“Chúng con muốn gặp thầy Dumbledore.”
Giáo sư McGonagall lặp lại:
“Gặp thầy Dumbledore? Để làm gì?”
Giọng giáo sư như thể bà ngờ bọn trẻ đang định làm một chuyện gì đó vô cùng ám muội.
Harry nuốt nước miếng. Nên nói sao bây giờ?
“Dạ, đây là chuyện bí mật…”
Vừa mở lời là Harry hối hận ngay, bởi vì giáo sư McGonagall hỉnh mũi lên, bà lạnh lùng nói:
“Giáo sư Dumbledore vừa đi vắng cách đây mười phút. Cụ nhận được một con cú khuẩn của Bộ trưởng Pháp thuât và đã lập tức bay đến London rồi.”
Harry rụng rời:
“Cụ đã đi rồi? Đúng lúc này?”
“Giáo sư Dumbledore là một pháp sư rất vĩ đại, Harry à, thời giờ của cụ quí hiếm lắm.”
“Nhưng chuyện này rất quan trọng…”
“Con nói coi, chuyện gì mà quan trọng hơn được cả Bộ trưởng Pháp thuật hả, Harry?”
Harry quẳng luôn sự dè dặt của mình đi.
“Thưa cô… chuyện về Hòn đá Phù thủy…”
Điều đó quá bất ngờ đối với giáo sư McGonagall đến nỗi bà buông sõng tay, để đống sách rơi xuống sàn mà không buồn nhặt chúng lên. Bà lắp bắp:
“Làm… làm sao con biết …”
“Dường như giáo sư McGonagall không hề biết về kế hoạch của Dumbledore nha, ông già này thật là…” Nhìn về vẻ hốt hoảng không giống làm bộ của giáo sư McGonagall, Julius nghĩ thầm.
Thưa cô, con nghĩ… con biết chính thầy Sn… Có người đang tìm cách đánh cắp Hòn đá. Con phải nói cho thầy Dumbledore biết.”
Giáo sư nhìn Harry với ánh mắt vừa hoảng hốt vừa ngờ vực. Cuối cùng bà nói:
“Ngày mai giáo sư Dumbledore mới trở về. Cô không biết bằng cách nào con khám phá ra Hòn đá, nhưng con hãy yên tâm, không ai có thể đánh cắp nó đâu, nó được giữ kỹ lắm.”
Nhưng thưa cô…”
“Harry, cô biết cô đang nói về điều gì mà!”
Cúi xuống nhặt lại những quyển sách, giáo sư McGonagall kết thúc ngắn gọn:
“Các con ra ngoài sân mà phơi nắng cho ấm.”
Nhưng có vẻ người duy nhất hứng thú với ánh nắng ấm áp ngoài kia là Julius, lúc giáo sư McGonagall đi xa, tụi nó lại túm tụm lại bàn bạc.
Harry nói:
“Tối nay… Lão Snape sẽ vô được cửa sập tối nay. Lão đã có mọi thứ lão cần, và bây giờ thì lão đã lừa được thầy Dumbledore đi khỏi. Chính lão đã gởi cú. Tôi dám chắc Bộ trưởng Pháp Thuật sẽ rất ngạc nhiên khi thấy cụ Dumbledore đến.”
“Nhưng bây giờ chúng ta có thể làm gì được nào?” Hermione thở phập phồng.
“Hay là tụi mình đánh ngất xỉu lão Snape rồi nhốt lại chờ thầy hiệu trưởng về” con nhóc bạo lực Julie đề nghị.
Bỗng dưng giọng nói êm ái của thầy Snape vang lên làm tụi nhóc hết hồn.
“Chào các trò!”
Bốn đứa tròn mắt ngó thầy như bị thôi miên. Thầy mỉm nụ cười méo mó quái dị:
“Một ngày đẹp trời như hôm nay thì tụi bay không nên co ro trong nhà.”
“Chúng con…” Harry há miệng nói mà không biết nói cái gì.
Thầy Snape bèn nói tiếp:
“Tụi bay phải cẩn thận hơn. Túm tụm như thế này thì người ta ắt nghĩ là tụi bay đang mưu tính gì đó. Mà nhà Gryffindor thì chẳng còn bao nhiêu điểm để mất nữa đâu!”
Harry nổi sung, Nó quay ngoắt, bỏ đi ra ngoài. Nhưng thầy Snape gọi lại:
“Harry, ta cảnh cáo… Nếu còn bất kỳ vụ trốn ngủ đi rong nào vào ban đêm nữa thì ta cam đoan trò sẽ bị đuổi là cái chắc. Chúc trò một ngày tốt lành. Julius, ta có việc cần nhờ trò, đến đây một lát”
Thầy bỏ đi về hướng phòng giáo viên. Bước xuống khỏi những bậc thềm đá.
“Được rồi, mấy bạn cứ tiếp tục suy nghĩ đi, chào nhé” Julius chào tạm biệt tụi nó rồi đi, hắn không sợ tụi nhóc này không dám đi tìm hòn đá, hắn biết rõ tụi nhóc này quá mà.