Lúc này trong văn phòng của mình, giáo sư Dumbledore đang nói chuyện với một vị khách lạ. Đó là một người đàn ông trung niên.
Trông ông có một vẻ gì đó hơi khác biệt một chút so với một người bình thường. Với chiều cao và vóc dáng trung bình cùng khuôn mặt không có đường nét gì thật nổi bật, điểm khác thường nhất nơi ông chính là đôi mắt -một đôi mắt xanh xám đến nỗi trông chúng gần như không màu.
Mái tóc đen của ông được cắt sát đầu và dường như cằm ông luôn nằm trong tình trạng lởm chởm, như thể ông đã không hề cạo râu trong suốt một vài ngày qua.
“Này, chuyện anh nói có thật không? Là bọn chúng sao?” Người đó hỏi.
“Tôi cũng không biết rốt cục chúng có phải người anh cần tìm hay không, nhưng rõ ràng là chúng rất giống với những gì anh mô tả.” Cụ Dumbledore đẩy chiếc kính nửa vầng trăng trên sống mũi đã bị gãy ít nhất 2 lần của mình, đáp.
“Điều gì làm anh lo lắng sao?” Có lẽ nhìn ra vẻ suy tư của thầy Dumbledore, người đó hỏi.
“Phải, một người trong bọn chúng làm tôi nhớ lại một học trò ngày xưa” thở dài, cụ bảo.
“Anh vẫn còn áy náy chuyện của Riddle sao?” Người đó có lẽ khá thân thiết với cụ Dumbledore nên cũng biết khá rõ về đứa học trò từng khiến cụ tự hào như thế nào.
“Có lẽ chúng ta cần quan sát thêm nữa trước khi gặp mặt chúng” Nhìn về phía người đàn ông, Dumbledore đề nghị.
“Tuỳ anh thôi, dù sao anh mới là thầy của chúng” Người đó cười nói.
“Nhưng nếu đúng là chúng, anh cũng sẽ trở thành thầy của tụi nó” Cụ Dumbledore cũng cất tiếng cười, có lẽ 2 người đã đạt được nhận thức chung nào đó.
Đang lúc này, có tiếng gõ cửa văn phòng, cắt đứt câu chuyện của 2 người, tiếng gõ có vẻ khá gấp gáp.
“Mời vào” giáo sư Dumbledore lên tiếng.
Lập tức, cánh cửa mở ra, bước vào là giáo sư McGonagall, bà nói với giọng gấp gáp.
“Tụi nhỏ đã gặp hắn… Hagrid đã kể cho tôi nghe toàn bộ câu chuyện.”
“Ồ, thú vị” Cụ Dumbledore thở dài sau khi nghe toàn bộ câu chuyện từ giáo sư McGonagall.
“Phải, rất ấn tượng, không hổ là kẻ đó” Người đàn ông lạ mặt trong phòng lên tiếng.
“Phải, có lẽ người anh chờ đợi đã xuất hiện rồi đó Nicholas à” Giáo sư McGonagall mỉm cười, hướng về người đàn ông lạ mặt đó nói.
Đúng vậy, vị khách của giáo sư Dumbledore chính là người được xem là huyền thoại – Nicholas Flamel – chủ nhân của hòn đá phù thuỷ mà Voldemort luôn mơ ước đó.
“Vậy kế hoạch còn tiếp tục sao?” Nicholas vui vẻ nhìn về phía Dumbledore.
“Tất nhiên, tôi cũng rất muốn xem giới hạn của chúng nó là ở đâu” giáo sư Dumbledore hài lòng nói.
Thời gian thấm thoát thoi đưa, chẳng mấy chốc, kì thi đã đến trong sự ngỡ ngàng của mọi người.
Dạo bọn trẻ làm bài thi viết, trời nóng nực oi bức vô cùng, đặc biệt là trong phòng học lớn, nơi chúng đang ngồi làm bài. Để làm bài, học sinh được phát những cây bút lông ngỗng mới, đặc biệt, đã được ếm bùa Chống-gian-lận-thi-cử.
Ngoài mấy môn thi lý thuyết, học sinh cũng phải thi thực hành. Giáo sư Flitwick gọi từng đứa một vào lớp để xem chúng có thể làm cho một trái thơm nhảy múa lạch bạch qua hết một bàn giấy không.
Giáo sư McGonagall thì quan sát bọn trẻ biến những con chuột thành hộp đựng thuốc lá. Điểm được cho tùy theo hộp đẹp xấu, hộp nào có râu thì bị loại. Julius đã biến con chuột đó thành một bao thuốc “Con Mèo”😙😙 và được bà cho điểm tuyệt đối.
Còn môn độc dược của giáo sư Snape thì Julius đã tạo ra một loại thuốc mới, nếu như cái dung dịch đen xì có mùi như nước cống này được gọi là thuốc. Tất nhiên nó vẫn có tác dụng gây lú (chả ai dám thử 😅😅). Hắn vẫn được điểm khá cao, bằng điểm của người cao nhất Gryffindor là Hermione, trong khi vạc thuốc của Malfoy, ờ tốt hơn Julius một chút lại được điểm tối đa.
“Mie đây là ông thầy trong mơ của mọi thằng học sinh nha” Julius tiếc nuối, tại sao mười mấy năm đi học ở kiếp trước nó lại không gặp được người thầy tốt như Snape (tất nhiên là nhà Slytherin thôi, còn mấy nhà kia…a a)
Bài thi cuối cùng của tụi nó là Lịch sử Pháp thuật. Chỉ còn phải mất thêm một giờ nữa để trả lời những câu hỏi về những lão phù thủy gàn dở, những kẻ đã phát minh ra cái vạc tự khuấy, là bọn trẻ sẽ được thảnh thơi, tha hồ tự do tự tại suốt một tuần lễ tuyệt vời, cho đến khi có kết quả cuộc thi.
Chính vì thế, khi con ma của giáo sư Binns ra lệnh cho bọn trẻ buông viết lông ngỗng xuống và cuộn tờ giấy da đem nộp, Julius cũng không nhin được thở dài một cái.
Mặc dù là một người khá thích đọc sách, cộng với một bộ não tuyệt vời, hắn có thể tự tin rằng kết quả của mình tuyệt đối nằm trong top đầu của trường (trừ môn độc dược), nhưng cái cảm giác nhẹ nhõm sau khi kì thi kết thúc thật rất thoải mái nha.
Nhập vào đám đông túa ra khoảng sân trường đầy nắng, Julius có thể nghe được tiếng hò reo vui vẻ của những đứa làm được bài, tiếng thở dài đầy tiếc nuối của những đứa không quá tốt. Nhưng dù sao, tất cả cũng kết thúc rồi.
Hermione, Julie và tụi Harry tiến đến, kể từ sau vụ trong rừng, con nhỏ có vẻ thân thiết với Julius hơn rất nhiều, nhưng chắc nó chỉ xem Julius như bạn thân, giống đám Harry, nó chưa đủ tuổi để hiểu được cái gọi là tình yêu.
Hermione lên tiếng:
“Bài dễ hơn mình tưởng rất nhiều. Lẽ ra mình cũng chẳng cần học cho cố về Bảng Nội qui Hạnh kiểm của Người Sói vào năm 1637 hay Cuộc nổi dậy của Elfric Háo hức.”
Hermione luôn luôn thích ôn lại bài thi vừa làm xong, nhưng Ron nói làm như vậy chỉ khiến nó phát bệnh. Thành ra tụi nó đi dung dăng tới bên bờ hồ và nằm duỗi mình dưới bóng cây.
Hai anh em sinh đôi nhà Weasley và Lee Jordan đang cù mấy cái xúc tu của một con mực khổng lồ ẩn mình trong một vũng nước ấm.
Ron nằm dài trên cỏ, sung sướng thở phào.
“Không còn bài vở nữa, bồ phải vui mừng mới phải chứ Harry. Một tuần sau mình mới biết bài thi của mình tệ như thế nào, lúc đó rầu rĩ cũng chưa muộn; còn bây giờ hơi đâu mà lo!”
Julius cũng ngồi tựa vào gốc cây, nhìn bầu trời trong xanh cao vút của những ngày hè. Hắn cũng tán thành ý kiến của Ron
“Phải đó Harry, tính kế hoạch quẩy cho hè là được rồi, còn kì thi, cho nó đi gặp quỷ đi”
Harry đang ngồi bóp trán. Nó chợt nổ bùng đầy tức tối:
“Cái này có ý nghĩa gì, sao tôi lại không được biết chứ? Cái thẹo của tôi cứ đau hoài… Hồi đó cũng có khi đau, nhưng có bao giờ đau hoài như vầy đâu!”
Hermione đề nghị:
“Bạn đến gặp bà Pomfrey đi!”
“Tôi đâu có bệnh! Tôi tin đây chắn chắn là một sự cảnh báo… nghĩa là tai hoạ đang đến gần…”
“Có lẽ là liên quan tới kẻ mà chúng ta gặp trong rừng” Bất chợt Julius lên tiếng.
“Ý bạn là…” Hermione bắt đầu sốt sắng lên, cả đám nhìn về phía Julius.
“Đúng là cái kẻ phải sống gượng cho đến ngày hắn uống được một thứ khác –một thứ có thể đem lại cho hắn đầy đủ sức mạnh và quyền lực –một thứ làm cho hắn không bao giờ chết.” Julius nói
“Potter, cậu cũng biết lúc này cái gì đang được cất giữ ở trường mà”
“Dĩ nhiên, Hòn đá Phù thủy –Thuốc trường sinh! Nhưng tôi không hiểu ai mà….”
“Còn ai ngoài kẻ đó, kẻ đã để lại cho cậu cái sẹo này” Nhìn về phía Harry, Julius nói một cách nghiêm trọng.
Thật ra hắn chỉ hù doạ thằng này để nó đi tìm hòn đá đó thôi, vì nguyên tác đã bị thay đổi khá nhiều từ khi Julius tham gia vào nên bây giờ hắn cần lái nó về đúng vị trí vốn có.
“Cậu đang ám chỉ Vol…” Harry nói chưa hết câu thì cái sẹo trên trán nó lại bắt đầu đau, khiến cho khuôn mặt của nó trở nên dữ tợn, khủng bố.
“Đừng nói cái tên đó ra, hắn đã ếm một lời nguyền lên những kẻ dám nhắc đến tên hắn, đừng tỏ vẻ anh hùng nữa cậu Potter” Vừa nói, Julius vừa dùng Cosmo của mình chạm vào trán Harry Potter. Cơn đau biến đi khiến Harry thở dài một cái.
“Cảm ơn bạn, Julius” Nói rồi, Harry nằm xuống, nó nhìn thấy một con cú đang ngậm một lá thư. Bất chợt, như nghĩ ra điều gì, nó bật dậy.
“Bồ định đi đâu vậy?” Ron ngáp ngáp hỏi.
Mặt Harry trở nên trắng bệch:
“Mình vừa nghĩ ra một điều. Phải đi gặp bác Hagrid ngay!” Nói rồi nó vội chạy biến đi.
“Có lẽ có chuyện gì xảy ra rồi, mặt đầu sẹo nghiêm trọng lắm” con nhỏ Julie nhận xét.
“Chúng ta đi theo nó thử xem” Hermione đề nghị.