Julius quay đầu lại, một người đàn ông có làn da nhợt nhạt, trắng bệch như sáp với mái tóc màu vàng bạch kim và đôi mắt màu xám lạnh lùng đi đến.
“Là cha con nhà Malfoy”
“Chào Lucius, đã lâu không gặp, anh vẫn phong độ nhỉ” Bắt tay Lucius Malfoy, cha hắn cũng chào lại.
“Không bằng anh được, Charles. Dù sao người thừa kế ưu tú như Julius không phải ai cũng có.” Malfoy “bố” vừa nhìn về Julius vừa nói, lời khen ngợi phát ra bằng cái giọng âm u này làm cho Julius cảm giác đang nghe lời chế nhạo.
“Draco cũng rất xuất sắc mà, ai mà không biết nó là tầm thủ trẻ nhất nhà Slytherin trong một thế kỉ này.” Công tước Charles cười nói.
Thật vậy, lúc Malfoy được chọn vào đội Quidditch của nhà, bố nó đã rêu rao, tổ chức ăn mừng um xùm, tài trợ cho nhà Slytherin một đống chổi mới. Đám quý tộc thuần huyết khác không biết mới là lạ.
“Haha, Draco còn phải tập luyện nhiều.” Tỏ ra khiêm tốn nhưng cái khuôn mặt vểnh lên trời đã bán đứng tâm tình của lão ta lúc này.
“Đúng là bố nào con nấy” Julius nghĩ thầm.
“Được rồi, thời gian cũng không còn sớm, tôi xin phép đưa Draco đi trước nhé. Tạm biệt”
“Xin cứ tự nhiên” Công tước Charles mỉm cười nói.
Trở về lâu đài Landcaster, nhìn căn phòng ngăn nắp, không có một hạt bụi. Julius bỗng có cảm giác ấm áp “đúng là không đâu bằng nhà mình hết nha”.
Kì nghỉ nhoáng cái đã qua, ngày mai anh em hắn sẽ trở lại Hogwarts. Trong đêm giáng sinh, hắn cũng nhận được khá nhiều quà từ đám bạn “lựu đạn” ở trường. Hagrid tặng hắn một cái bánh tự làm, Ron thì tặng một hộp kẹo bơ do mẹ nó chế biến, Hermione tặng hắn một cuốn sách truyện của Muggle với tiêu đề “Sư Tử, Phù Thuỷ và Tủ Áo”. Nghe tên thì có vẻ lạ, nhưng nếu nhắc đến cái tên “Biên Niên Sử Narnia” thì chắc không ai không biết. Thằng Malfoy thì tặng Julius một cái đồng hồ cát khá tinh xảo, những hạt cát bên trong lấp lánh như những đám bụi sao. Harry tặng hắn một hộp kẹo đa vị,….
Con nhóc Julie còn nhận được nhiều quà hơn, dù sao với tính cách của mình, con nhỏ dễ hoà đồng vào trường học hơn. Julius dù sao cũng là linh hồn một người trưởng thành, dù thế nào đi nữa cũng sẽ có khoảng cách với đám nhóc.
Hắn cũng gửi quà cho đám nhóc, dù sao cũng là bạn học nha.
Trước khi bắt đầu học kì 2 một ngày, đám học sinh lục tục trở về trường, khiến cho toà lâu đài Hogwarts trở nên có sức sống hơn hẳn, không còn tiêu điều, xơ xác như trong suốt kì nghỉ.
Bắt đầu bước sang học kì mới, rõ ràng lượng bài tập tăng lên rất nhiều, dù số môn học vẫn không thay đổi. Bên cạnh đó, việc phải tham gia luyện tập với đội Quidditch cũng khiến Potter bận bịu hơn rất nhiều.
Wood bắt bọn nó luyện tập chuyên cần hơn bao giờ hết. Mặc dù hết tuyết thì trời lại mưa liên miên, nhưng “thằng cha” đó không hề nao núng. Anh em nhà Weasley than thở là Wood đang trở thành một thằng điên, nhưng Harry lại bênh Wood. Bởi vì nếu mà thắng được trận đấu với nhà Hufflepeff sắp tới thì Gryffindor vẫn còn có cơ hội để có thể giành được chức vô địch Quidditch.
Trái với sự luyện tập chuyên cần của nhà Gryffindor, thì đám Slytherin lại nhẹ nhàng rất nhiều, một tuần tập 2 buổi, một phần vì bọn nó khá tự tin, phần khác vì chúng nó không chịu được khổ.
Nhưng một tin tức truyền ra, khiến tụi Slytherin hả hê, sung sướng trong khi đám Gryffindor rầu rĩ, rên rỉ. Tin đó là: bà Hooch bị bệnh sau kì nghỉ lễ vừa rồi nên Mr. Snape sẽ làm trọng tài trong trận Gryffindor gặp Hufflepuff.
Khi biết tin tức này, cả đội nhà Gryffindor xúm lại bàn tán xôn xao, nhưng Harry thì bỏ đi tìm đồng bọn. Nó có lí do để không mong lão Snape lại gần, nhất là khi nó đang chơi quidditch.
Bước vào đại sảnh đường, nó thấy Ron đang chơi cờ với Julius. Cờ phù thuỷ có lẽ là thứ duy nhất mà Ron giỏi, ngay cả Hermione cũng không phải đối thủ của nó. Nếu không gặp Julius thì nó đã là kì thủ giỏi nhất Hogwarts, nhưng rất tiếc, chỉ là nếu thôi.
Cờ phù thuỷ giống y như môn cờ vua thôi, chỉ khác là những quân cờ…sống, khiến cho chơi một ván cờ phù thủy cũng tựa như đang chỉ huy hai đội quân ngoài trận chiến.
Kiếp trước Julius hắn cũng là một người mê cờ, cờ vua cờ tướng hắn đều thích, và đều chơi khá giỏi. Rất nhiều ván cờ hay, các nước đi kinh điển đều nằm trong bộ nhớ của hắn, cộng với một bộ não siêu phàm mà “đừng bao giờ sử dụng một chiêu thức lần thứ hai với thánh đấu sĩ” thì việc chơi cờ với hắn chỉ là chuyện nhỏ.
Nhưng Ron cũng làm Julius khá bất ngờ, thằng nhóc này giỏi cờ một cách đáng kinh ngạc, để thắng được Ron, hắn cũng phải trầy da tróc vảy, nhưng không phải ván nào cũng thắng, hắn chỉ nhỉnh hơn Ron một xíu thôi.
Harry vừa ngồi xuống bên cạnh, Ron nói ngay: “Lúc này đừng có nói chuyện với mình nha, mình đang tập trung…” Lúc này nó đang trong tình cảnh khá nguy hiểm, nếu không cẩn thận nó sẽ thua ngay lập tức.
Nhưng câu hỏi của Hermione cũng đã thu hút sự chú ý của nó:
Có chuyện gì vậy? Trông bồ hãi hùng quá đi. Bằng giọng thầm thì để cho những người khác khỏi nghe thấy, Harry kể cho bọn nó nghe chuyện thầy Snape bỗng dưng giở chứng nham hiểm muốn làm trọng tài Quidditch.
Hermione nghe xong nói ngay:
“Đừng đấu nữa!”
Ron tán thành:
“Nói là bồ bị bệnh đi!”
Hermione đề nghị:
“Hay là giả đò bị gãy chân?”
Ron xúi:
“Hoặc là làm cho gãy chân thiệt…”
Julie chen vào:
“Tôi có thể làm cho cậu gãy chân ngay lập tức, đảm bảo nhanh, không đau, thử không đầu sẹo?”
Julius không nói gì, chỉ nhìn về chân của thằng Harry và mỉm cười một cách nham hiểm.
Harry: “…..”
“Tôi không thể làm vậy. Không có Tầm thủ dự bị trong đội. Nếu tôi rút lui thì cả đội không thể thi đấu được.” Không nghe lời xúi dại của đám bạn lựu đạn, Potter của chúng ta bày tỏ sẽ chiến đấu đến giây phút cuối cùng (và đầu hàng ở giây cuối cùng 😙😙).
Chiều hôm sau, trước khi Harry bước vào phòng thay đồ dành cho các cầu thủ, Ron và Hermione chúc Harry may mắn. Harry nhận ra trong giọng nói và vẻ mặt của hai người bạn nỗi hoang mang là liệu nó có còn sống sót để gặp lại bạn bè hay không, con nhỏ Julie còn chuẩn bị cho nó một tờ giấy để nó ghi lời trăn trối, hay có tài sản gì để lại cho bạn bè không 😅😅😅.
Không thể coi đó là sự động viên hay an ủi. Nó hầu như không nghe lọt một tiếng nào trong bài diễn văn thường lệ của Wood, lúc nó tròng chiếc áo cầu thủ Quidditch vào và cầm lấy chiếc Nimbus 2000.
Trong lúc đó, đám Ron đã tìm được một chỗ trên khán đài bên cạnh Neville. Thằng bé mập này không thể hiểu tại sao mà 3 đứa bạn mình lại tỏ ra ủ rũ mà lo lắng như vậy. Cũng không thể hiểu nỗi tại sao đi xem Quidditch mà chúng lại mang theo cây đũa phép như lính mang theo vũ khí ra trận vậy.
Ron và Hermione đã bí mật luyện tập Lời nguyền Trói giò, Hermione quyết định sẽ áp dụng chiêu này nếu có dấu hiệu nào chứng tỏ thầy Snape muốn hại Harry. Còn con nhỏ bạo lực Julie thì bày tỏ sẽ cho Snape thưởng thức nọc độc của bọ cạp nếu lão định chơi ăn gian trong trận đấu này, nó đánh không lại anh trai mình chứ cỡ Snape, tuổi tôm.
“Nhìn kìa, thầy Dumbledore cũng đến xem trận đấu, nó sẽ diễn ra một cách công bằng thôi.”Thấy đám nhóc này như đang lâm trận, Julius cũng đành mở miệng an ủi.
Nghe lời đó, tụi nhóc cũng bớt căng thẳng hơn và bắt đầu thưởng thức trận đấu.
Tất nhiên, trước mặt Dumbledore, sẽ chẳng ai dám sử dụng phép thuật để ếm lên người khác, cho dù là Snape – thủ phạm trong trí tưởng tượng của bọn nhóc hay Quirell – hung thủ thật sự cũng không có khả năng này.
Tuy nhiên, gây khó khăn cho đội Gryffindor thì còn nhiều cách, ai bảo Snape là trọng tài.
Tong sân, Snape vừa thưởng cho đội Hufflepeff một quả phạt đền chỉ vì George Weasley đã đấm một trái Bludger trúng vô thầy.
Một lát sau, thầy Snape lại thưởng cho đội Hufflepeff một quả phạt đền mà không cần lý do gì hết.
“Trọng tài làm được đến mức độ như này cũng quá không cần mặt mũi đi” Julius thán phục, hồn nhiên quên là chính bản thân hắn đã ăn gian như nào.
Trận đấu kết thúc với chiến thắng thuộc về Gryffindor, phải công nhận là cha con nhà Potter khá có năng khiếu trong việc chơi Quidditch, có lẽ là do gien di truyền. Harry đã bắt được trái bóng Snitch trước khi đội nhà bị bỏ xa, khán đài tưởng như sập xuống vì sửng sốt: Chưa ai từng chứng kiến có trận Quidditch nào mà trái Snitch bị chụp nhanh đến như vậy.
Hermione nhảy xuống ghế, ôm chầm con nhỏ Julie, múa may quay cuồng như 2 con điên.
“Chúng ta thắng rồi, chúng ta sắp đuổi kịp Slytherin rồi!” Neville ôm vai Ron la hét inh ỏi.
Mấy hôm sau, một ngày đẹp trời, một ngày thật sự đẹp trời sau nhiều tháng âm u lạnh lẽo và mưa dầm. Bầu trời trong xanh, hoa Đừng-quên-tôi nở xanh ngát,và hương vị mùa hè dường như cũng đã thoảng đâu đó trong gió.
Julius đang ngồi dưới gốc cây quen thuộc, làm việc quen thuộc là đọc sách. Bỗng một tiếng kêu quen thuộc vang lên, phá vỡ không khí yên lặng ở đây.
Quay đầu lại, hắn thấy em gái mình cũng với đám Harry đang hớt hải chạy đến.
“Anh Ju” con nhóc Julie mở miệng “Hagrid đang nuôi một con rồng bất hợp pháp” “Ờ, cũng chả sao, nuôi giải trí thôi, mà đừng để người khác biết là được” Julius tỉnh bơ, dù sao cũng đã khá lâu rồi, hắn cũng không nhớ hết những chi tiết lặt vặt trong truyện nữa, ví dụ như lần này.
“Nhưng vấn đề là đã có người biết, là thằng Malfoy mới chết” Harry chen vào, giọng gấp gáp.
“Chà, căng nhỉ” Với cái bản tính của Malfoy, Julius thừa biết nó sẽ làm gì, tìm cách tống cổ lão Hagrid ra khỏi trường là niềm vui của nó.
“Anh có cách gì không?” Con nhóc Julie nhìn về phía anh trai mình, ánh mắt ngập tràn sự mong đợi, trong tâm trí nó, Julius là một người không gì không làm được, chắc chắn sẽ có cách giải quyết chuyện này.
“Anh có thể thuyết phục Malfoy không để lộ chuyện này ra, nhưng cứ để Hagrid nuôi thì lúc con rồng đó lớn, khỏi cần ai nói người ta cũng sẽ biết, lúc đó thì còn bị nặng hơn.” Julius trả lời.
“Bác Hagrid đã đồng ý giao con rồng đó cho Charlie – anh trai của Ron chăm sóc, họ sẽ đến đưa nó đi vào thứ bảy, bọn này chỉ cần Malfoy có thể giữ im lặng đến lúc đó” Hermione nói, cả bọn cũng thở phào khi nghe được câu nói của Julius. Vấn đề gây khó khăn cho tụi nó đã được Julius giúp đỡ, bây giờ chỉ cần chờ đến lúc Nobert – tên con rồng – được đưa đi.
“Ok, chuyện này để tôi lo” Julius trả lời một cách chắc chắn, hắn có lòng tin sẽ thuyết phục được Malfoy, không thì sử dụng vũ lực thôi, đầy cách.
P/s: Đọc đến đây, chắc có vài bạn sẽ có ý kiến tại sao không bắt luôn con rồng đó làm vật nuôi, nhưng em đã xem phim Harry Potter và nhận thấy mấy con rồng trong đây khá xấu nên sẽ sắp xếp cho nhân vật chính bắt con khác. Mong các lão tiếp tục ủng hộ, góp ý để em có thể viết ra các chương tốt hơn phục vụ các lão. Thân.