Sau khi Julius tìm đến Malfoy nói chuyện, có vẻ như mọi việc đã êm xuôi. Nó không kể cho người khác biết việc Hagrid đang giữ con rồng, nhưng mỗi lần ánh mắt nó nhìn về phía Ron và Harry thì lại cực kì quỷ dị.
Ánh mắt này làm cho đám Harry cảm thấy rợn tóc gáy mỗi lần bắt gặp Malfoy.
Một tuần trôi qua trong lo lắng, đêm nay đã là đêm thứ 7, và sau đêm nay, tụi nó sẽ không còn lo lắng chuyện con rồng bị phát hiện nữa.
Đêm nay trời đầy mây, tối đen như hủ nút, ngồi trong phòng sinh hoạt chung, Julius thấy Malfoy đứng ngồi không yên, chốc chốc lại liếc nhìn đồng hồ. Dường như nó đang chờ đợi cái gì đó.
“Này, chú mày sao vậy, tiêu chảy à?” Dù biết thằng này đang đợi cái gì nhưng Julius vẫn trêu chọc nó một câu.
Hắn tuyệt đối không ngăn cản thằng này đi rình tụi Potter đêm nay, nếu tụi nó không bị cấm túc thì sao có cơ hội gặp được “boss” chứ.
Đó cũng là cách mà hắn dùng để thuyết phục Malfoy, giả vờ đồng ý để bắt quả tang tại trận.
Nếu chỉ nghe lời tố cáo của một mình thằng Malfoy (tất nhiên đám Harry sẽ bao che vụ này), thì ông già Dumbledore đó sẽ tìm cách dìm vụ này xuống, dù sao cũng không có bằng chứng.
Nhưng nếu Malfoy bắt được tang vật thì mọi chuyện sẽ khác, nó tin bố nó sẽ vui lòng giúp nó tống cổ lão Hagrid ra khỏi trường.
“Đúng là con nít, nghe như vậy đã tin sái cổ” Julius cười thầm, thằng này quá non tơ nha.
Cho dù nó có bắt được tận tay, đầy đủ tang chứng vật chứng hết đi chăng nữa, chỉ cần cụ Dumbledore ra mặt, tuyên bố là ông ta muốn nghiên cứu thêm về rồng nên đã giao trách nhiệm chăm sóc cho Hagrid. Với uy tín của cụ, chắc chắn Bộ Pháp Thuật cũng chả dám làm ùm xùm lên.
“Chúc may mắn, Malfoy”.
Thấy thời gian cũng đã khá muộn. Julius cũng đứng lên, chào Malfoy rồi đi về phòng ngủ, chỉ cần thằng này gây chuyện là đủ rồi, hắn đi theo chỉ tổ làm Slytherin bị trừ thêm điểm thôi.
Đúng như kế hoạch của hắn, sáng hôm sau, thằng nhóc Malfoy thức dậy với đôi mắt thâm quầng vì ngủ không đủ giấc, tinh thần nó hơi có vẻ chán nản, vì nó đã làm cho nhà Slytherin bị trừ 20 điểm.
Nhưng khi đi ngang qua những cái đồng hồ cát khổng lồ dùng để tính điểm đó, vẻ chán chường của Malfoy quét sạch. Lí do rất đơn giản, nhà Gryffindor vị trừ 150 điểm.
Thoạt tiên dân Gryffindor cứ tưởng là có sự nhầm lẫn chi đó. Làm thế nào mà mình bỗng dưng mất hết một trăm năm mươi điểm nội trong một đêm? Nhưng rồi câu chuyện bắt đầu lan truyền: Harry Potter; thằng Harry Potter nổi tiếng ấy, vị anh hùng của mọi người trong trận đấu Quidditch vs Hufflepuff, đã làm mất hết điểm của nhà Gryffindor.
Chính hắn, cùng hai đứa ngốc khác của năm thứ nhất. Từ chỗ là một trong những học sinh được ngưỡng mộ nhất trường, Harry thoắt cái trở thành đứa bị ghét nhất. Đến bọn học sinh nhà Ravenclaws và Hufflepuff cũng ngoảnh mặt không thèm nhìn nó.
Chẳng là ai cũng đang mong cho nhà Slytherin mất Cúp Nhà. Chỗ nào Harry đi qua, người ta cũng chỉ trỏ, thậm chí không cần hạ thấp giọng chê bai chỉ trích nó.
Ngược lại, khi nó đi ngang bọn Slytherin thì lại được chúng vỗ tay, huýt gió, và hoan hô:
“Cám ơn Harry nha! Tụi tao nhờ mày phen này đó!” So với 150 điểm, việc Malfoy làm mất 20 điểm chả là cái đinh gì. Malfoy lại được dịp khoe khoang rằng nó đã lên kế hoạch bẫy tụi Harry ra sao, nó đã tiến hành như thế nào. Hệt như tất cả mọi chuyện đều nằm trong bàn tay nó vậy.
“Ờ vậy chắc chú mày cũng tính đến việc mình bị trừ điểm, và bị cấm túc” Julius khinh bỉ.
“Thì cũng phải có sự hy sinh chứ” Malfoy nói, không biết ngượng.
Ở bàn ăn điểm tâm vào sáng hôm sau, Malfoy nhận được thông báo như sau: Trò sẽ thi hành hình phạt của mình vào lúc 11 giờ đêm nay. Hãy gặp thầy Filch ở tiền sảnh. Giáo sư McGonagall.
“Chú mày dũng cảm thật, anh nghe nói lão Filch ấy nhiều chiêu lắm, mấy đứa bị lão ấy cấm túc đều bị ám ảnh hết nha.” Julius nhìn về phía Malfoy, doạ.
“Xì, tao…tao không sợ” Malfoy nói như vậy, nhưng cái giọng run run đó đã bán đứng tâm tình nó lúc này.
“Ờ, vậy chúc chú may mắn nhé” Vỗ vai nó, Julius đứng lên.
“Này Julius” Malfoy gọi
“Tưởng chú mày gan góc thế nào chứ” Julius nghĩ thầm.
“Có gì không?”
“Buổi tối mày đi với tao được không? Tất nhiên là không phải tao sợ, tao chỉ cảm thấy chán nên rủ mày đi cùng cho vui thôi” Malfoy nói xạo, nhìn về Julius.
“Được rồi, anh sẽ đi với chú” Julius nhìn về Malfoy một lúc rồi lên tiếng.
Dây thần kinh của Malfoy nãy giờ đang căng cũng chùng xuống, nó đang nghĩ nếu Julius không đồng ý thì phải dùng cách nào thuyết phục đây, 2 thằng Crabbe và Goyle nhát như chuột, rủ nó đi cũng chẳng có tác dụng. Còn đám kia thì căn bản nó không nể mặt Malfoy nha.
“Cảm ơn, tối nay 11h nha!” Malfoy mừng quýnh lên, cảm ơn lia lịa.
“Nhớ rồi”
Đêm đó, lúc 11 giờ khuya, Julius và Malfoy rời khỏi phòng sinh hoạt chung rồi đi xuống sảnh đường. Thầy Filch đã đợi sẵn ở đó. Cả đám Harry đã ở đó. Nhìn thấy Julius, cả đám vô cùng ngạc nhiên. Filch lên tiếng, giọng đầy bất mãn:
“Sao mi lại đến đây, mi đâu có bị phạt”
“À, tại ở trong phòng chán quá, đi thử cho biết” Julius trả lời. Có lẽ cái giọng tỉnh bơ của hắn làm Filch chán ghét, ông ta chỉ hừ một tiếng, thắp một ngọn đèn lên rồi dẫn bọn trẻ ra ngoài. Lão bắt đầu đe doạ:
“Đi theo ta. Ta cam đoan là từ đây về sau các trò sẽ biết cân nhắc hơn khi định vi phạm nội qui nhà trường. Mà phải, theo ý ta, đau đớn, nhọc nhằng mới chính là những người thầy giỏi nhất…”
Bằng cái giọng hoài niệm đầy tiếc nuối, Filch tiếp tục:
“Thật đáng tiếc là ngày nay người ta không còn dùng những hình phạt như xưa nữa… như trói tay các trò rồi treo lên trần nhà vài ngày chẳng hạn. Trong văn phòng ta vẫn còn dây xích và lòi tói ấy… ta vẫn thoa dầu mỡ để phòng khi cần có sẵn… Thôi, chúng ta đi. Này, đừng có hòng mà chạy trốn, làm vậy chỉ tổ khốn khổ thêm mà thôi!”
Thầy dẫn bọn trẻ băng qua sân trường tối đen, Neville bị sổ mũi, cứ khụt khịt miết. Harry thắc mắc không biết hình phạt mình sắp lãnh chịu là gì. Chắc là khủng khiếp lắm. Nghe giọng hoan hỉ của thầy Filch là đủ biết.
Hermione cũng khá sợ hãi, nhưng khi cô nàng nhìn thấy nụ cười ấm áp như ánh mặt trời của Julius, con nhỏ cảm thấy khá an tâm. 2 đứa bắt đầu nói chuyện cười đùa hệt như đang đi dạo chứ không phải đang bị phạt.
“Im lặng” Thầy quát, như thể tiếng cười nói đã làm thầy không vui.
Trăng sáng, nhưng mấy cụm mây lang thang thỉnh thoảng bay qua che mất mặt trăng, khiến mọi người đi lọ mọ trong bóng đêm.
Julius nhìn tới trước thấy ánh đèn ấm áp phát ra từ cửa sổ căn chòi của lão Hagrid. Rồi mọi người nghe một giọng nói to ở xa xa:
“Thầy đó hả, thầy Filch? Mau lên. Tôi muốn bắt đầu đi rồi.”
Tim Harry như muốn nhảy múa trong lồng ngực. Nếu tụi nó phải làm việc với lão Hagrid thì sẽ không đến nỗi tệ lắm.
Vẻ mừng rỡ của nó chắc là lộ ra cả trên nét mặt, nên thầy Filch nói:
“Trò tưởng trò sắp được vui chơi với lão già hậu đậu ấy hử? Này, nghe cho kỹ nhóc à: các trò sẽ phải vô rừng làm việc, rồi sau đó có về được toàn thây thì lúc đó hãy mừng vui! Ta đố đấy!”
Nghe vậy, Neville rên lên một tiếng khe khẽ còn Malfoy thì đứng chết lặng giữa đường.
“Vô rừng hả?” Malfoy lập lại, giọng nghe không còn chút hách dịch nào như thường khi.
“Không thể vô rừng vào ban đêm được… Có đủ thứ ở trong đó… tôi nghe nói, có người sói ….”
Neville níu cánh tay áo của Harry, nấc cục một cái.
Thầy Filch nói, giọng đắc thắng rõ ràng:
“Đó là lỗi của các trò, đúng không? Sao cái hồi quậy phá các trò không nghĩ đến đám người sói?”
Lão Hagrid từ trong bóng tối tiến ra, bước lại gần, theo chân là Fang, con chó săn to đùng. Lão mang theo một cây cung lớn và đeo một giỏ tên vắt vẻo trên vai. Lão nói:
“Trễ rồi. Ta đã đợi ở đây gần nửa giờ rồi. Khoẻ không, Harry, Hermione, cả Julius nữa?”
Thầy Filch lạnh lùng nhắc nhở:
“Ta không nên quá thân mật vớ chúng, anh Hagrid à! Dù sao tụi nó cũng đang bị phạt.”
Lão Hagrid nhăn mặt với thầy giám thị Filch:
“Có phải tại vậy mà thầy tới trễ không thầy Filch? Giảng đạo đức với tụi nó xong rồi chưa? Đó đâu phải là nhiệm vụ của thầy. Tới đây xong phần của thầy rồi, chỗ này trở đi là phần của tôi.”
Thầy Filch nói, giọng độc địa:
“Sáng sớm tôi sẽ quay lại, lãnh di thể của chúng.”
Rồi thầy quay mình đi trở về phía tòa lâu đài, ngọn đèn trên tay đung đưa trong bóng đen.