Chương 25: Kì Nghỉ Đông (1)

Sắp đến lễ Giáng sinh. Vào một buổi sáng giữa tháng mười hai, cả trường Hogwarts choàng tỉnh giấc, thấy khắp nơi đã bị tuyết trắng phau phủ dày cả thước. Mặt hồ đông cứng, và hai em sinh đôi nhà Weasley vừa bị phạt vì đã phù phép cho mấy trái cầu tuyết cứ lăn tròn theo giáo sư Quirrell, rồi cho nẩy lên đằng sau tấm khăn vành của ông.

Bọn cú xông pha trong bão tuyết để đưa thư đã được lão Hagrid điều dưỡng cho lại sức trước khi có thể bay đi tiếp. Ai ai cũng nôn nóng trông mong cho sớm đến kỳ nghĩ lễ. Những ngày này, căn phòng sinh hoạt nhà Slytherin và Đại Sảnh Đường vang lép bép tiếng than củi cháy trong lò sưởi, nhưng các hành lang lại lạnh cóng, Những cơn gió cắt da cứ rung lắc cửa kiếng các phòng học. Thê thảm nhất là chuyện lớp của thầy Snape lại nằm ở dưới tầng hầm. Ở đó bọn trẻ thở ra khói mịt mờ, và cố đứng càng sát cái vạc nóng của mình càng tốt.

Một hôm, trong lớp học Độc dược, Draco Malfoy lên tiếng:

“Tao thấy thiệt là tội nghiệp cho mấy đứa phải ở lại trường, gia đình không thèm đón tụi nó về ăn Giáng sinh.”

Khi nói cái câu đó, nó hướng về Harry Potter. Crabble và Goyle cười khúc khích. Harry lúc ấy đang cân bột xương sống của cá sư tử nên chẳng bận tâm đến bọn chúng.

Kể từ trận Quidditch mà Slytherin thắng Gryffindor với công lớn thuộc về Malfoy, nó càng chịu khó trêu chọc, phá đám tụi Harry hơn. Nó bịa ra một câu chuyện là một con ếch mồm to sẽ thay thế vị trí của Potter trong các trận đấu tiếp theo vì Harry đã bị nó làm sợ đến nỗi không dám leo lên chổi nữa. Thế nhưng dư luận lại nghiêng về hướng Harry khi cho rằng Malfoy chỉ ăn may, do cây chổi của Harry giở chứng. Nếu không ai thắng ai thua còn chưa biết được. Điều này càng làm cho Malfoy tức hơn, nó bắt đầu quay ra châm chọc Harry không có cha mẹ.

“Đủ rồi Malfoy, tập trung vào cái vạc của chú mày đi.” Julius quyết định cắt ngang, hắn không ưa cái tính cách này của Malfoy, thằng nhóc này, khả năng gây thù chuốc oán cũng quá trâu bò đi.

Nếu làm một cuộc khảo sát trong Hogwarts về vấn đề: “Nhân vật nào đáng ghét nhất trong trường” thì chắc cũng có ¾ phiếu vote cho Malfoy. Ngay cả mấy đứa nhà Slytherin còn không ưa nổi nó chứ đừng nói đám học sinh nhà khác.

Sau buổi học Độc dược, lúc rời căn hầm, bọn trẻ phát hiện có một cây thông to đứng ở cuối hành lang. Nhưng nhờ hai cái chân khổng lồ thò ra dưới gốc cây và giọng nói ồm ồm mà tụi nhỏ biết ngay là lão Hagrid đang đứng đằng sau.

Ron nhanh nhảu thò đầu vào đám cành lá, hỏi:

“Chào bác Hagrid. Bác có cần tụi cháu giúp một tay không?”

“Khỏi, bác xoay sở được mà, cám ơn cháu, Ron.”

Chợt có tiếng Malfoy lạnh lùng cất lên phía sau lưng:

“Có tránh đường ra không thì bảo? Tính đứng đó kiếm mấy đồng tiền lẻ, hở Ron? Tao thấy mầy coi bộ có triển vọng trở thành tay gác cổng…”

“Malfoy, chú mày chưa được dạy về lễ phép của quý tộc hả.” Julius lên tiếng.

“Hừ” nghe thấy tiếng của Julius, Malfoy lựa chọn im lặng, dù sao Julius cũng là người duy nhất trong nhà Slytherin có thể nói chuyện với Malfoy, đám khác không căm ghét nó thì cũng sợ hãi nó. Chỉ có mình Julius, về gia thế và học vấn đều vượt qua nó, khiến Malfoy có cảm giác như tìm được bạn.

Cũng chính vì muốn kết bạn với Harry Potter, nhưng với cái kiểu ăn nói như bố đời mẹ thiên hạ như nó, chưa bị đấm cho vêu mỏ lên là may lắm rồi, cũng vì chuyện này mà Malfoy tỏ ra ghét Harry Potter hơn bất cứ ai.

“Chuyện gì?” Giọng nói của Snape vang lên, Ron ngó đầu lại thì thấy lão xuất hiện ở cầu thang.

Hagrid thò đầu ra khỏi đám cành lá rậm rạp như râu tóc lão, nói:

“Thưa giáo sư Snape, chính Malfoy gây sự trước. Malfoy xúc phạm gia đình trò Ron Weasley.”

Thầy Snape nói ngọt ngào:

“Cho dù vậy, bác Hagrid à, đánh nhau vẫn là vi phạm nội quy trường Hogwarts… Nhà Gryffindor bị trừ năm điểm. Còn trò Ron Weasley, may phước cho mi là ta chỉ trừ nhiêu đó. Thôi, giải tán, cả lũ chúng bay!”

Thật sự Ron cảm thấy khá oan ức, nó còn chưa cãi lại Malfoy nữa chứ đừng nói là đánh nhau. Nhưng nó không dám cãi lại, biết đâu lão Snape “hắc ám” đó lại nhân cơ hội trừ điểm thì sao.

Julius đứng bên cạnh, hắn cũng cảm thấy đồng cảm với Ron, chỉ vì Snape ghét Harry Potter nên nhưng gì liên quan đến Potter đều bị lão cho vào danh sách đen.

May là Julius thuộc nhà Slytherin, chứ nếu hắn vô nhà Gryffindor và bị Snape đối xử như thế này thì có lẽ tờ Nhật Báo Tiên Tri sẽ có một chuỗi bài dài kì với tiêu đề: “Giáo sư Hogwarts bị nam thanh niên đâm chết tại trường :v”

Ron nhìn theo Malfoy, nghiến răng trèo trẹo:

“Tao sẽ đập nó. Có ngày tao sẽ đập nó!”

Nghe thằng này nói mà Julius cũng cảm thấy lo lắng cho tương lai thằng Malfoy, không biết thằng nhỏ này có sống được đến lúc tốt nghiệp không.

Harry nói:

“Tớ ghét cả hai: cả thằng Malfoy lẫn lão Snape.”

Lão Hagrid bảo:

“Thôi, vui lên đi, sắp đến lễ Giáng sinh rồi. Ta định nói với các cháu cái gì nhỉ… À, đi theo ta vô Đại Sảnh đường ngó một cái đi!”

Cả đám bèn theo lão Hagrid cùng cây thông của lão vô Đại Sảnh đường. Giáo sư McGonagall và giáo sư Flitwick đang bận bịu trang hoàng trong đó.

“À, bác Hagrid! Bác đặt cái cây cuối cùng ấy vô góc kia được không?”

Sảnh đường trông thật lộng lẫy. Những tràng hoa và dây tầm gởi giăng mắc khắp tường và có không dưới một tá cây thông chóp nhọn đứng khắp phòng, một số cây lấp lánh như trái cầu nhỏ, một số khác lung linh hàng trăm ngọn nến đã được thắp lên.

Xem một lát, cả bọn rủ nhau đi ăn trưa, sau đó bắt đầu tiết buổi chiều.

Ngày hôm sau, anh em Julius lên xe lửa trở về nhà. Dermott mấy ngày nay đều mang thư của mẹ hắn thúc giục anh em hắn về nhà.

Nhìn đoàn tàu càng lúc càng khuất xa, Harry và Ron sau khi đưa tiễn Hermione và anh em Julius, nhìn ký túc xá giờ chỉ còn hai đứa, bọn nó cảm thấy đây sẽ là kì nghỉ tuyệt vời. Phòng sinh hoạt trở nên rộng rãi, trống trải hơn ngày thường, nên chúng có thể làm bất cứ gì chúng thích.

Sân ga 9 3/4, khi anh em Julius vừa bước chân ra khỏi toa tàu, chúng nó đã nhìn thấy cha mẹ đã đứng chờ, có vẻ cũng khá lâu rồi. Julius bước nhanh đến, cho mỗi người một cái ôm thật chặc.

“Cảm giác này, thật tuyệt vời” Julius tự nhủ.

“Việc học ở trường thế nào?” Cha hắn vẫn như mọi khi, phong thái ưu nhã như một nghệ thuật gia, nhưng ánh mắt vui vẻ, hạnh phúc khi nhìn về 2 đứa con mình thì không thể giấu giếm được.

“Julius, con gầy đi nhiều vậy! Ở trường ăn không ngon hả, hay việc học quá nặng?” Một chuỗi liên thanh những câu hỏi của mẹ hắn làm hắn bối rối, không biết trả lời sao.

Julius có thể thề, hắn đã tăng cả mấy kí lô khi đến Hogwarts, cũng vì hắn không có tập luyện siêng năng như lúc chưa đi học. Ở Hogwarts, hắn chỉ tiến hành chạy bộ buổi sáng thôi, mặc dù đường chạy khá dài, nhưng so với lúc ở nhà thì khá là nhàn hạ.

“Charles, đã lâu không gặp, dạo này vẫn khoẻ chứ?” Một giọng nói âm u như tiếng chuông gọi hồn vang lên, cắt đứt giây phút đoàn tụ của gia đình Julius.